ÂM DƯƠNG

Chương 82: Ngọt ngào


Thẩm Khinh Vi không hiểu, quay đầu nhìn về phía Ngân Tranh, nghe thấy Ngân Tranh hỏi: "Ông Châu, vừa đi công tác về à?"


"Không, tôi về mấy hôm rồi, nhưng còn bận chuyện khác." Triệu Bình chen lời: "Chuyện khác gì, không phải chuyện ly hôn à? Vẫn chưa giải quyết xong hả?"


Gương mặt hiền lành của Châu Thanh Dã có chút khổ sở, ông ta cúi đầu: "Có thể không ly hôn thì không ly hôn vậy."


"Tiểu Hoa theo tôi mười năm nay, bên nhau từ lúc chưa có tiền tới hiện tại, tôi không nỡ."


Câu nói này khiến Triệu Bình cho chút cảm động, cảm khái: "Đúng thật không dễ gì."


"Thật ra Tiểu Hoa cũng không dễ dàng gì."


Ngân Tranh gật đầu: "Có tiện cho tôi biết, ông và vợ mình quen nhau thế nào không?"


Châu Thanh Dã khựng lại, mấy giây sau nói: "Tôi và Tiểu Hoa quen nhau qua công việc, nói ra thì tổng giám đốc Triệu đây là người mai mối đấy."


Triệu Bình nói: "Đều là truyện trước kia rồi, lúc đó Lão Châu và Tiểu Hoa đều là nhân viên công ty tôi, hai người có thể chịu cực khổ, cho dù được điều đi công tác ở đâu cũng không oán thán, đặc biệt là Tiểu Hoa, Tiểu Hoa ấy à, tuy học vấn không cao, nhưng rất thông minh, lúc mới vào công ty còn chưa hiểu về ngọc, ai ngờ được, mới qua vài năm, cô ấy đã thông thạo cái nghề này, phân biệt ngọc thế nào cô ấy cũng rõ như lòng bàn tay."


Nghĩ tới khi đó, Triệu Bình vẫn còn hoài niệm, Tiểu Hoa thật sự rất thông minh, lại có thể chịu khổ, cũng rất hiếu học, bà cũng vui vẻ dẫn dắt Tiểu Hoa, thậm chí khi đó còn từng nghĩ sễ nhận làm em gái, sau đó Tiểu Hoa và Lão Châu yêu nhau, kì thật Triệu Bình rất vui.


Lão Châu ấy à, thật thà an phận, cũng không làm ra lỗi lầm gì lớn, luôn quy củ làm việc, không có vấn đề gì về nhân phẩm, cho nên rất hợp nhau.


Chỉ là thời gian kết hôn của hai người có chút đột ngột, lúc đó Triệu Bình vừa rời khỏi chi nhánh công ty không lâu, vốn muốn dẫn theo Tiểu Hoa đi cùng, nhưng Tiểu Hoa muốn chuẩn bị chuyện hôn lễ, không có thời gian, còn đề cử Lão Châu với bà, bà liền dẫn Lão Châu đi cùng, sau khi kết hôn không lâu thì Tiểu Hoa có thai, sau đó nghỉ việc làm nội trợ toàn thời gian, nhớ tới tình xưa nghĩa cũ, hơn nữa Lão Châu làm việc cũng đáng tin, cho nên Triệu Bình đi tới đâu cũng dẫn theo Lão Câu, hết lần này tới lần khác đề bạt, lần này tới công ty mới, trực tiếp để ông ta làm phó tổng giám đốc.


Ngân Tranh gật đầu: "Hiện tại vợ ông đang ở nhà sao?"


"Đúng thế." Châu Thanh Dã ngây ra, còn trả lời Ngân Tranh: "Tiểu Hoa vẫn luôn ở nhà, từ sau khi con tôi xảy ra chuyện, cô ấy cũng không ra ngoài."


Nói tới đây ông ta gãi đầu: "Tiểu Hoa có chuyện gì sao?"


"Không thể nào, cô ấy vẫn luôn ở nhà, không hề ra ngoài."


Ngân Tranh nói: "Vợ ông không có vấn đề gì."


"Con ông mắc bệnh gì?"


Lão Châu nói: "Là bệnh tim bẩm sinh."


Từ lúc sinh ra đã không khỏe, sau đó ông ta và Tiểu Hoa cũng thương lượng có thêm con, nhưng Tiểu Hoa nói, cả đời này ngoài đứa con này, không muốn sinh thêm đứa nữa, Châu Thanh Dã không thắng được Tiểu Hoa, cũng không nhắc lại chuyện này.


Nói tới đây khuôn mặt Lão Châu đau khổ: "Đứa bé đi rồi, hồn Tiểu Hoa cũng mất, mỗi này ôm lấy ảnh con ngắm nghía, chị nói xem lúc này cô ấy muốn ly hôn, sao tôi có thể thật sự ly hôn với cô ấy chứ?"


Những chuyện này đều là chuyện Triệu Bình hiểu rõ, hiện tại Châu Thanh Dã muốn ly hôn, bà cũng không thấy có vấn đề gì.


Chăm sóc đứa trẻ và Tiểu Hoa nhiều năm như thế, đứa trẻ không còn, Tiểu Hoa ồn ào đòi ly hôn, Lão Châu còn níu kéo.


Triệu Bình không nhịn được lên tiếng: "Thôi bỏ đi, nếu thât sự không ổn, ly hôn đi rồi tính."


Duy chỉ có Ngân Tranh hỏi: "Lý do vợ ông muốn ly hôn là gì?"


Châu Thanh Dã há miệng, đột nhiên nghẹn lời, thật ra vấn đề này không khó, ông ta đã nói với rất nhiều người, nhưng không biết tại sao, khi đối diện với ánh mắt nhìn thấu mọi thứ, thái độ chắc chắn, còn cả vẻ đứng đắn trên người Ngân Tranh, những lời nói dối của ông ta lại không thể nói ra, Châu Thanh Dã ấp úng: "Cũng không có gì, chỉ là đứa bé đi rồi, cô ấy đau lòng..."


Không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, Ngân Tranh đã hiểu, tiếp tục tra hỏi: "Có phải vì, bà ấy không muốn sinh thêm con, mà ông cần một đứa con đúng không?"


Ánh mắt Ngân Tranh có chút khác thường, tìm tòi sâu hơn ban nãy, dường như bà hiểu ra chuyện gì đó, liên tục nhìn Châu Thanh Dã.


Châu Thanh Dã bị ánh mắt hừng hực của mọi người thiêu đốt, toàn thân khó chịu, đứng ngồi bất an, ông ta không hiểu: "Chuyện con cái, là do bố mẹ tôi giục dữ quá, nhà tôi lại chỉ có một mình tôi, bây giờ tuổi tôi không bé bỏng gì nữa, cho nên bố mẹ giục càng dữ, nhưng tôi chưa từng nói với Tiểu Hoa."


"Thật sao?" Ngân Tranh nhàn nhạt nói: "Lẽ nào không phải vì vợ ông không muốn sinh thêm con, cho nên mới kiên quyết ly hôn?"


Châu Thanh Dã cũng không biết làm cách nào Ngân Tranh nhìn ra, tuy nghe nói có thiên sư tới công ty, nhưng ông ta cũng không để tâm, còn tưởng là giống như con gái của bà chủ, không biết làm gì hết, không ngờ bị nhìn ra vấn đề.


Chuyện liên quan tới Châu Thanh Dã và Tiểu Hoa, phần lớn đều là ông ta tô vẽ cho đẹp, vì Tiểu Hoa không ra ngoài, sau khi kết hôn cũng không ra khỏi nhà, cho nên ông ta nói gì, người khác cũng tin như thế, thật sự chưa từng nghĩ, sẽ có ngày bị vạch trần.


Châu Thanh Dã trượt vai xuống: "Tổng giám đốc Triệu, chị cũng biết cách làm người của tôi mà, Tiểu Hoa nói không muốn sinh, chắc chắn tôi sẽ không miễn cưỡng cô ấy, nhưng bố mẹ tôi và tôi hay cãi vã, không cẩn thận bị Tiểu Hoa nghe được, cho nên cô ấy cảm thấy, trách nhiệm nằm ở bản thân."


"Tôi đã nói với cô ấy rất nhiều lần, không có con cũng không sao, chúng tôi ở bên nhau trải qua vô vàn sóng gió, cũng không phải vì một đứa trẻ, nếu thật sự không được, chúng tôi sẽ nhận nuôi một đứa là được, nhưng Tiểu Hoa kiên quyết muốn ly hôn."


Triệu Bình và Châu Thanh Dã cũng quen biết nhau mười năm nay, nhưng lần đầu tiên, bà cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng xa lạ.


Không phải vì những lời Châu Thanh Dã nói, mà là vì những chuyện trước kia ông ta làm, nói bản thân không muốn ly hôn, trả giá rất nhiều vì Tiểu Hoa, không tiếc quỳ xuống van nài Tiểu Hoa đừng đi.


Hiện tại, xem ra chỉ là giấc mơ.


Bà muốn mở miệng nói đôi câu, đột nhiên không biết nên nói gì, văn phòng đột nhiên yên tĩnh, rất lâu sau Yên Nhược mới nói: "Sư tỷ, có phải chuyện nhà của phó tổng liên quan tới những chuyện kì quái trong công ty gần đây không?"


Sắc mặt Châu Thanh Dã tái nhợt: "Không, không thể nào, gần đây tôi cũng không tới công ty!"


Trong tiềm thức của ông ta nghĩ rằng, bản thân không tới công ty, mà không phải không có liên quan.


Triệu Bình ngồi bên cạnh Châu Thanh Dã, không nghe ông ta nói, mà nhìn về phía Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi, Ngân tranh nói: "Khối ngọc ông Châu đây đấu giá được lần trước, còn ở đây không?"


"Còn chứ." Châu Thanh Dã thấy Ngân Tranh đổi chủ đề, thở phào một hơi, ông ta nói: "Đang ở trong văn phòng tôi."


Ông ta nói xong nhìn về phía Triệu Bình: "Bây giờ tôi đi lấy nhé?"


Triệu Bình gật đầu.


Châu Thanh Dã vội vàng rời khỏi văn phòng bà, vừa mở cửa, thấy rất nhiều thư kí đứng bên ngoài, bọn họ hiếu kì nhìn vào bên trong, ánh mắt Ngân Tranh xuyên qua đám người nhìn thấy thư kí Lâm đứng sau cùng.


Thẩm Khinh Vi nhìn theo ánh mắt của Ngân Tranh, cũng khựng lại.


Ngân Tranh hỏi: "Nhìn thấy chưa?"


Lúc này Thẩm Khinh Vi mới miễn cưỡng gật đầu: "Nhìn thấy rồi."


"Tại sao ngay từ đầu không nhìn thấy?"


Thẩm Khinh Vi bĩu môi: "Từ đầu em chỉ nhìn chị thôi."


Giữa chốn công cộng, bên cạnh còn có nhiều người như thế, Thẩm Khinh Vi lại buột miệng nói ra những lời xấu hổ như thế, cũng khiến một Ngân Tranh bình tĩnh lạnh lùng đỏ ửng mặt, cô ấy ho một tiếng hắng giọng, Triệu Bình còn chưa biết chuyện của hai người, vẫn chìm đắm trong chuyện ban nãy, ngược lại Yên Nhược lặng thầm dựng ngón cái cho Thẩm Khinh Vi, ám chỉ Thẩm Khinh Vi lợi hại.


Nhưng Thẩm Khinh Vi không chú ý, vừa được Ngân Tranh nhắc nhở tới đứa trẻ, cô mới chú ý tới đường con cái của Châu Thanh Dã.


Gần đây Châu Thanh Dã có đường con cái, nhưng không ở vợ chính thức, còn vị thư kí Lâm kia, vừa hay cũng có đường con cái, chuyện này không gọi là trùng hợp, mà sự thật gọi là ngoại tình, vốn dĩ Thẩm Khinh Vi nghĩ đứa trẻ kia vì không muốn bố mẹ ly hôn nên mới náo loạn một phen, thì ra không phải, chỉ là nó muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý, để người khác chú ý tới chuyện Châu Thanh Dã và thư kí Lâm.


Những cơn giận dữ và dọa nạt của nó, chỉ sợ cũng bị trút ra sau cơn giận dữ.


Nhưng lòng dạ nó vẫn lương thiện, không hề làm hại tới người khác.


Nếu không phải vì gần đây Châu Thanh Dã và thư ký Lâm đi công tác, chỉ sợ công ty này đã xảy ra chuyện, nghĩ tới đây, Thẩm Khinh Vi nhìn sang Ngân Tranh: "Sư tỷ..."


Ngân Tranh nói: "Biết khối ngọc kia ở đâu rồi chứ?"


Thẩm Khinh Vi vô lực: "Biết rồi."


Nhưng cô không hề vui vẻ, Ngân Tranh vỗ đầu cô, nói ma quỷ đáng sợ, thật ra lòng người mới khó dò, Triệu Bình nghe hai người nói chuyện, giống như giải câu đố, bà không hiểu: "Chuyện gì thế? Ngọc đang ở đâu?"


Ngân Tranh nói: "Đợi chút nữa là biết."


Triệu Bình gật đầu, nghĩ tới lời Châu Thanh Dã đã nói, bà mở lời: "Lão Châu..."


Ánh mắt Thẩm Khinh Vi nhìn sang sáng trưng, nhưng không có nhiệt độ, lạnh toát, đột nhiên Triệu Bình hiểu ra chuyện gì đó, bà đè lại những lời định nói, thở dài một tiếng trong lòng.


Không bao lâu, Châu Thanh Dã cũng cầm hộp ngọc tới văn phòng Triệu Bình: "Tìm thấy rồi."


"Tổng giám đốc Triệu, ngọc của chị."


Sau khi Triệu Bình nhận lấy liền nhìn sang Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi, ánh mắt có chút phức tạp, bà nghĩ ngợi mấy giây rồi mở hộp ra, khi nhìn thấy bức ảnh để bên trong liền sửng sốt, hỏi Châu Thanh Dã: "Cái này là gì?"


Châu Thanh Dã không hiểu, thò đầu tới, sắc mặt trắng bệch: "Cái này..."


"Không thể nào, rõ ràng tôi đã để ngọc vào trong rồi."


Tại sao lại là ảnh? Hơn nữa còn là ảnh chụp gia đình ba người nhà ông ta? Bức ảnh này ông ta đã vất đi từ lâu.


Sắc mặt Châu Thanh Dã tái nhợt, ý thức được chuyện này dần trở nên khác lạ, ông ta vội đóng hộp gấm lại nói với Triệu Bình: "Xin lỗi tổng giám đốc Triệu, tôi đi tìm ngọc về ngay."


"Không cần nữa." Ngân Tranh vẫn giữ im lặng đột nhiên lên tiếng, âm thanh trong trẻo, ánh mắt lạnh như nước, cái nhìn khiến toàn thân Châu Thanh Dã mất tự nhiên, giống như không thể che giấu bất kì bí mật gì, toàn bộ đều bị bại lộ dưới đôi mắt ấy.


Triệu Bình hỏi: "Có phải ban nãy hai vị nói biết ngọc ở đâu rồi đúng không?"


Ngân Tranh gật đầu: "Đúng thế, nhưng tôi có một yêu cầu."


Ngân Tranh có thể có yêu cầu gì? Triệu Bình hiếu kì, người này nhìn không có dục vọng mưu cầu, cho gì cũng không nhận, có thể có yêu cầu gì? Triệu Bình lên tiếng: "Cô cứ nói."


"Nếu tìm được khối ngọc, tôi hi vọng bác có thể tặng ngọc lại cho chúng tôi."


Triệu Bình chần chừ hai giây, tuy khối ngọc này phải mất một khoản lớn mới mua được, nhưng chắc chắn Ngân Tranh sẽ không vô duyên vô cớ đòi khối ngọc, bà chỉ suy nghĩ giây lát rồi gật đầu: "Được."


Ngữ khí Ngân Tranh bình tĩnh: "Cảm ơn."


Triệu Bình hỏi: "Vậy ngọc ở đâu?"


Ngân Tranh nhìn về phía Thẩm Khinh Vi: "Em đi lấy đi."


Thẩm Khinh Vi gật đầu, ra khỏi văn phòng trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, đứng trước cửa phòng thư kí, mọi người trong phòng Thư kí ngây như phỗng nhìn cô, Triệu Bình và Yên Nhược cũng đứng ở cửa nhìn vào trong.


"Sao rồi, sao rồi?"


"Xảy ra chuyện gì thế?"


Mọi người ngạc nhiên, Thẩm Khinh Vi không nói gì, mà đi thẳng tới trước mặt thư kí Lâm, đưa tay ra: "Đưa túi cho tôi."


Thư kí Lâm ngây ra: "Làm gì?"


Thẩm Khinh Vi liếc cô ta một cái, đáy mắt ngập tràn vẻ ghét bỏ, cô lạnh lùng nói: "Cứu mạng cô."


Những người khác vô thức run lên, lũ lượt nhìn về phía thư kí Lâm, thư kí Lâm bị nhìn tới nỗi mặt mũi tái nhợt, vô thức nhìn về phía Châu Thanh Dã, thấy sắc mặt Châu Thanh Dã cũng không khác gì bản thân, cô ta nuốt nước bọt, đưa túi xách đặt bên ghế đưa cho Thẩm Khinh Vi.


Thẩm Khinh Vi đưa tay vào trong, không lâu sau móc ra một khối ngọc thuần sắc, giữa ngọc còn có một vòng khói đen, khí tức như sợi nhung, chiếm cứ trong ngọc, Thẩm Khinh Vi cầm khối ngọc, có cảm giác lạnh lẽo.


Nhóm thư kí ngạc nhiên, ngẩn ra nhìn thư kí Lâm, thư kí ngồi đối diện cô ta nói: "Sao lại ở trong túi cô?"


Thư kí Lâm nghẹn họng.


Thẩm Khinh Vi nhìn viên ngọc mấy giây, động đậy môi: "Ngọc này bảo tôi nhắn lại mấy lời cho nó."


Thư kí Lâm lạnh lẽo, run rẩy mở lời: "Lời gì?"


Ngữ điệu Thẩm Khinh Vi bình tĩnh nói: "Làm tiểu tam vui lắm à?"


Đầu óc thư kí Lâm ầm nổ tung. Cô ta trượt một cái đứng lên. Hai tay chọc vào lòng bàn tay. Mặt xám như người chết.

Bình luận

Truyện đang đọc