ÂM DƯƠNG

Chương 63: Nam Thành


Bụi bặm trong phòng bay rợp trời, ngọn lửa của Thẩm Khinh Vi bập bùng, thỉnh thoảng bùng lên rất cao, chiếu sáng cả căn phòng, Ngân Tranh đứng giữa phòng, đánh giá căn phòng này thêm một lần lại từ đầu.


Tủ quần áo, bàn, ghế, giường chiếu vẫn chưa được thu dọn có thể quan sát bằng mắt thường, không biết có phải đi quá vội vàng hay không, vẫn còn cả ga trải giường, mảng giấy dán tường trắng hếu bên giường thu hút sự chú ý của Ngân Tranh.


Bởi vì Ngân Tranh nhìn thấy A Tử đứng nơi đó, trong một khoảng thời gian rất dài.


Ngân Tranh cũng thuận mắt nhìn tới, khoảng giấy dán tường trắng ấy, hiện lên một hình vuông, Ngân Tranh nghĩ mấy giây rồi đi tới bên giường, Thẩm Khinh Vi còn chưa kịp phản ứng, Ngân Tranh liền dùng tay vuốt lên khoảng trắng ấy.


Sau đó Ngân Tranh nhíu mày.


Thẩm Khinh Vi gọi: "Sư tỷ?"


Ngân Tranh gật đầu giơ ngón tay cho Thẩm Khinh Vi nhìn: "Nhìn đi."


Đầu ngón tay trắng tinh, không hề có thứ gì, Thẩm Khinh Vi không hiểu: "Nhìn gì?"


Ngân Tranh thấy cô không hiểu lại đưa tay sờ những khoảng giấy dán tường khác, sau đó giơ cho Thẩm Khinh Vi nhìn, chỉ thấy đầu ngón tay nhuộm lên một lớp bụi mỏng, Thẩm Khinh Vi hiểu ý: "Chỗ này vốn dĩ có đồ?"


"Có." Ngân Tranh nói: "Hơn nữa không lâu về trước, đã bị lấy đi."


Cho nên lớp bụi chưa kịp che phủ chỗ này, Thẩm Khinh Vi gật đầu: "Khung tranh?"


Bình thường treo trên đầu giường, chắc chắn là khung tranh, hoặc là ảnh con gái của gia đình đó, vậy cũng không đúng, không phải sau này còn có mấy gia đình tới đây ở sao, những người đó sao có thể chịu được ảnh của người chết treo trên đầu giường?


Hơn nữa rõ ràng khung tranh này gần đây mới biến mất.


Là ai đã đến lấy nó đi? Tại sao phải lấy đi? Không phải đã nói nơi này bị bỏ hoang rất nhiều năm, không ai tới đây sao?


Ban nãy bọn họ lên tầng, mạng nhện trên hành lang cũng không có dấu vết bị phá hỏng, hoàn toàn không giống từng có người tới đây, cho nên người đó vào trong nhà từ chỗ nào?


Đột nhiên tới một ngôi nhà xa lạ, liền bắt đầu xuất hiện nghi vấn trùng trùng, Ngân Tranh không lên tiếng, chỉ nhìn A Tử.


A Tử ngồi lặng yên trong phòng một lúc mới đứng dậy đi ra ngoài, Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi vội đi theo, nhưng A Tử không đi tới nơi nào khác, mà chỉ đi ra ngoài, vừa ra cửa, đột nhiên đôi chân A Tử nhũn đi, cả người ngả về phía trước, Thẩm Khinh Vi nhanh tay lẹ mắt, vội đỡ lấy A Tử mới giúp A Tử không ngã nhào ra.


Ngân Tranh nói: "Về trước đã."


Thẩm Khinh Vi bất đắc dĩ dìu A Tử, nói: "Cô gái nhỏ này gầy quá."


Ngân Tranh nhìn Thẩm Khinh Vi, đột nhiên nói: "Em còn nói người ta, em thì không nhỉ?"


Thẩm Khinh Vi cúi đầu nhìn cơ thể của bản thân, ưỡn ngực: "Em không gầy!"


"Chị nói em trẻ." Ngân Tranh quay đầu, nhìn Thẩm Khinh Vi, nhỏ tiếng nói: "Không phải em cũng là... cô gái nhỏ à?"


Tính ra, năm nay Thẩm Khinh Vi cũng mới mười chín, chỉ lớn hơn cô gái trong lòng một tuổi mà thôi, quả thật cũng là cô gái nhỏ, nhưng từ này cất lên từ miệng Ngân Tranh, khiến Thẩm Khinh Vi có chút cảm giác giật mình.


Cô cảm thấy, giọng điệu của sư tỷ giống như đang nuông chiều!


Nếu hiện tại đặt A Tử sang một bên rồi quay người ôm lấy sư tỷ, liệu sư tỷ có đánh mình không?


Thẩm Khinh Vi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.


Ngân Tranh che ô giúp Thẩm Khinh Vi, tài xế thấy bọn họ cũng vội ra đón, liếc thấy A Tử trong lòng Thẩm Khinh Vi liền ngây ra, hỏi: "Cô chủ..."


"Cô ấy không sao." Ngân Tranh nhàn nhạt nói: "Chỉ là mệt thôi."


Tài xế yên tâm hơn, giúp đỡ ba người lên xe, Thẩm Khinh Vi đặt A Tử ngồi vững trên xe rồi quay đầu nhìn Ngân Tranh, gò má của Ngân Tranh ửng hồng, nhưng trong xe tối đen như mực, Thẩm Khinh Vi không nhìn ra.


"Sao thế?" Ngân Tranh hỏi: "Nhìn chị làm gì?"


"Sư tỷ." Thẩm Khinh Vi nũng nịu: "Chị gọi em thêm lần nữa đi."


Ngân Tranh nhíu mày: "Gì cơ?"


"Cô gái nhỏ ấy." Thẩm Khinh Vi giơ ngón tay lên: "Gọi thêm lần nữa đi mà!"


Ngân Tranh nhìn vào đôi mắt long lanh của Thẩm Khinh Vi, lời đã tới bên miệng lại nuốt xuống, cuối cùng chọc lên trái Thẩm Khinh Vi: "Ngồi yên, sắp tới nơi rồi."


Thẩm Khinh Vi không phục, còn muốn làm nũng, cô giữ lấy cánh tay Ngân Tranh, giống như khi còn nhỏ, thích cọ cọ, nhưng hiện tại đã không còn là lúc nhỏ, khuôn ngực mềm mại, cọ qua cọ lại khiến Ngân Tranh hết giận, chỉ đành quay đầu đi, giả vờ không để ý Thẩm Khinh Vi.


Nhưng vành tai cô ấy, đã đỏ ửng.


Khi sắp xuống xe, A Tử vừa tỉnh lại, liền ấn lên chiếc đầu đau đớn, nói: "Tôi sao thế?"


"Cô bị ngất." Thẩm Khinh Vi thấy A Tử tỉnh lại liền hỏi: "Ở trong ngôi nhà kia, cô đã nhìn thấy gì?"


"Gì cơ?" A Tử im lặng, cô nhớ trước khi vào trong căn nhà kia, bản thân còn đang nghĩ tới những lời Tiểu Ngọc từng nói, sau đó vào trong, cô liền cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như bản thân đã từng sống ở đó rất lâu, cô nhớ từng thứ đồ, từng ngóc ngách trong căn nhà ấy, cô nhớ Tiểu Ngọc rất thích nghe bản thân đàn piano, cho nên cô lén lút học đàn, muốn đàn một khúc tặng Tiểu Ngọc.


Cô còn nhớ Tiểu Ngọc thích uống canh, cho nên cô giấu mẹ tự học hầm canh, bưng lên phòng cho Tiểu Ngọc.


Nhưng Tiểu Ngọc có xuất hiện không? Hình như là không? Cô không tìm thấy Tiểu Ngọc, cho nên cô ra ngoài.


Ngất đi lúc nào? Tại sao lại có cảm giác vô cùng quen thuộc với nơi đó? Tại sao lại liên quan tới Tiểu Ngọc?


Đột nhiên A Tử đau đầu như muốn vỡ ra, sắc mặt cô trắng bệch, đè lên huyệt thái dương, đau tới nỗi không nói thành lời, Ngân Tranh nói: "Đừng hỏi nữa, để cô ấy nghỉ ngơi đi."


"Xin lỗi." A Tử xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không giúp gì được, tôi cũng không biết tại sao."


A Tử giấu đi những chuyện liên quan tới Tiểu Ngọc, cô thật sự cảm thấy hoang mang với ngôi nhà kia.


Ngân Tranh nói: "Không sao, cô Lê cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."


Tài xế nghe thấy bọn họ nói chuyện: "Có phải bên trong rất tà ma không?"


Ngân Tranh nhìn tài xế không còn trẻ tuổi, hỏi: "Người ta đồn đại gì về ngôi nhà ấy sao?"


"Rất nhiều tin đồn." Tài xế nói: "Rất lâu về trước, nghe nói nơi đó là nơi ở của một gia đình rất có tiền trong thành phố, cặp vợ chồng đó có một cô con gái, sức khỏe không tốt lắm, thường xuyên đi bệnh viện, sau đó cô con gái nói đi là đi, rồi cặp vợ chồng đó ở thêm khoảng mấy tháng, nhưng hay nói nhìn thấy bóng dáng con gái trong nhà, sau đó mời pháp sư về siêu độ, dọa pháp sư chạy mất, sau đó cặp vợ chồng đó liền bán nhà."


"Sau này có mấy gia đình chuyển vào ở, không phải sức khỏe xảy ra vấn đề, thì là nói bên trong có ma quỷ, có một dạo còn có phóng viên tin tức tới phỏng vấn, nhưng bọn họ vào ở một tối liền chạy mất, nói ngôi nhà đó có vấn đề."


"Cứ như thế, ngôi nhà bị bỏ hoang."


Ngôi nhà đó chiếm một diện tích không nhỏ, phong cảnh xung quanh cũng rất đẹp, cũng coi như một nơi non xanh nước biếc, vốn dĩ mua để cho con gái dưỡng bệnh, đương nhiên cảnh sắc không tệ, ai biết sẽ xảy ra những chuyện sau này.


Ngân Tranh nghe xong gật đầu, vô thức nhìn sang A Tử bên cạnh.


A Tử cũng nghe ra, sắc mặt trắng bệch.


Gia đình đó có con gái, cơ thể cũng yếu ớt nhiều bệnh, A Tử cũng thế, sao lại giống bản thân tới thế chứ? Tiểu Ngọc là gì? Tiểu Ngọc là con gái của gia đình đó sao? Hay là...


Đột nhiên A Tử có một suy nghĩ điên khùng, cô không dám tin, chỉ có thể cúi đầu cắn môi.


Thẩm Khinh Vi dường như cũng hiểu ra, không khí trong xe vô cùng im ắng, chỉ có tài xế không hiểu chuyện gì, vẫn còn đang huyên thuyên không ngừng.


Không lâu sau đã về tới nhà, Lê Tố và Tiêu Tiêu lập tức chạy ra, không cả buồn che ô, toàn thân hai người bị mưa làm ướt sũng, đứng bên cửa xe, khi Thẩm Khinh Vi vừa mở cửa xe liền hỏi: "Đứa bé đâu?"


"Tìm thấy đứa bé không?"


Thẩm Khinh Vi lắc đầu, cơ thể Lê Tố lảo đảo, Tiêu Tiêu trực tiếp ngã ngồi ra đất, trên mặt đất đầy vũng nước, vũng sâu vũng nông, bà hoàn toàn không cảm nhận được, hồn bay phách lạc giống như không một nơi dựa dẫm.


Quản gia vội vàng đi tới, che ô cho bọn họ, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh khuyên hai người vào trong, A Tử cũng đỏ ửng mắt, nói: "Bố, mẹ, vào trong rồi nói đi."


"Vào trong rồi nói." Lê Tố già nua đi nhiều, ông gật đầu: "Vào trong rồi nói."


Sau khi vào nhà, ông đỡ Tiêu Tiêu vào phòng thay quần áo trước, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh đứng bên cửa sổ mấy giây, A Tử bưng trà nóng tới cho hai người, Ngân Tranh nói: "Cảm ơn."


A Tử lắc đầu: "Không có gì, là chuyện của em trai tôi, phiền hai chị nhọc lòng rồi."


Ngân Tranh nhìn A Tử một cái, đột nhiên hỏi: "Cô Lê, cô tin trên đời này có ma quỷ không?"


Tay A Tử run lên, suýt chút nữa làm rơi chiếc cốc xuống sàn, suy cho cùng A Tử còn nhỏ tuổi, chưa biết cách che giấu cảm xúc, chỉ im lặng, Ngân Tranh nói: "Trên đời này có ma quỷ."


"Có một cách nói từ xa xưa, người quỷ khác biệt, là vì con người có dương khí, ma quỷ có âm khí, âm khí sẽ hấp thụ các loại bệnh tật và vấn đề tinh thần, cũng sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ của con người, cho nên xác định không thể ở bên nhau."


A Tử im lặng giây lát: "Vâng, tôi từng nghe nói."


Ngân Tranh thấy A Tử vẫn không có ý định nói ra liền lắc đầu, A Tử buồn bã: "Ngại quá, tôi muốn về phòng thay quần áo."


Sau khi A Tử rời đi, Thẩm Khinh Vi nói: "Sư tỷ, em biết trong căn phòng kia thiếu thứ gì rồi."


"Thứ gì?" Ngân Tranh quay đầu.


Thẩm Khinh Vi nói: "Không phải khung tranh, mà là một bức tranh."


Thẩm Khinh Vi nhìn thấy bức tranh trong phòng của A Tử, không lâu trước đã được mua về làm quà sinh nhật tặng cho A Tử.


Ngân Tranh khựng lại: "Bức tranh?"


Thẩm Khinh Vi kéo lấy Ngân Tranh: "Em dẫn chị đi xem."


Hai người đi lên tầng, ngay phía sau A Tử, A Tử đi rất chậm, ôm lấy ngực, có thứ cảm xúc gì đó sắp nổ tung, hiện tại cô chỉ muốn ngủ, rất muốn gặp Tiểu Ngọc, rất muốn hỏi cho rõ mọi chuyện.


Nhưng cô có thể ngủ được sao?


Tay A Tử run run chuẩn bị mở cửa phòng, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Cô Lê."


A Tử quay đầu, nhìn thấy Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh đứng bên cạnh: "Hai vị còn chuyện gì sao?"


"Cũng không có gì." Thẩm Khinh Vi nói: "Hôm nay thấy sức khỏe của cô thật sự không tốt, quá yếu ớt, đây là vòng hạt mà sư môn chúng tôi để lại, có tác dụng bảo vệ kinh mạch, tặng cho cô."


A Tử không đưa tay ra nhận, ngược lại Lê Tố vừa ra khỏi phòng nhìn thấy, nói: "A Tử, cô Thẩm đưa con, con cứ nhận lấy đi."


"Con..." A Tử im lặng giây lát: "Cảm ơn cô Thẩm."


"Để tôi đeo cho cô." Thẩm Khinh Vi không đợi A Tử phản bác, tiến lên một bước, vòng lên tay cho A Tử, sợi dây đỏ xuyên chuỗi hạt vòng qua tay cô, khoảnh khắc đeo vòng lên, A Tử cảm thấy hô hấp thông thuận hơn nhiều, cô biết Thẩm Khinh Vi không lừa mình, liền cảm ơn.


Thẩm Khinh Vi lắc đầu: "Không có gì, cô đi thay quần áo đi."


A Tử đáp lại rồi mở cửa phòng, Ngân Tranh nhìn vào trong qua khe hở lúc cửa mở, quả thật đầu giường có treo một bức tranh, kích thước gần như tương đương với kích thước mảng giấy dán tường trắng trong ngôi nhà cũ kia.


Cửa đóng lại, Ngân Tranh thu ánh mắt về, hỏi Lê Tố: "Ông Lê, nghe nói sinh nhật cô Lê, ông đấu giá một bức tranh tặng cô ấy đúng không?"


Lê Tố gật đầu: "Ừm, đúng thế."


"Có vấn đề gì sao?"


Ngân Tranh không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngoài hiện tượng ngủ nhiều, cô ấy còn có triệu chứng gì khác không?"


Lê Tố nghĩ rất lâu, nghĩ lại khi mua bức tranh về chưa được hai ngày, A Tử nói bản thân thường mơ thấy một giấc mơ kì quái, sau này không thấy nhắc tới nữa, ông cũng không để tâm.


Ngân Tranh gật đầu, ánh mắt hòa nhã hơn nhiều, Lê Tố nói: "Sao thế?"


"Không có gì." Ngân Tranh nhàn nhạt lên tiếng, sau đó nhìn về phía căn phòng của A Tử, Ngân Tranh suy nghĩ, những đứa trẻ mất tích kia, cô ấy biết chúng đã đi đâu rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc