ANH ẤY RẤT HAY TRÊU CHỌC TÔI



Trong lòng Tần Tình hoảng loạn thành một đoàn.
Vài giây trước khi khoảng cách giữa hai người cách xa, độ ấm nóng bỏng giống như còn lưu lại chưa có tan đi, Tần Tình cơ hồ có thể cảm nhận được hai bên má mình nóng rực.
Đúng lúc này, Tần Tình nghe thấy Phương Tử Thư ngồi bên trái mình nghi hoặc đặt câu hỏi: "Vị tiên sinh này, ngài có chuyện gì sao?"
"........."
Tần Tình bỗng dưng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Văn Dục Phong ngồi bên phải mình dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phương Tử Thư.
Chỉ cần nhìn thấy cảm xúc dữ dội trong đôi mắt kia thôi, Tần Tình không chút nghi ngờ người nam nhân này sẽ làm những gì hắn nói, làm ra cái hành động nổi điên gì đó.
Nghĩ tới đây, lòng bàn tay Tần Tình đều ẩm ướt mồ hôi.

—— trải qua sự mài giũa khi tham gia bộ đội đặc chủng, cấp bậc sát thương của Văn Dục Phong hiện tại như thế nào, Tần Tình một chút cũng không muốn biết.
Vì thế, không đợi Văn Dục Phong có phản ứng lại, Tần Tình ngồi giữa hai người bỗng dưng đứng lên.
"Phương tiên sinh!"
".......A?"
Tần Tình không tự giác mà nâng cao âm lượng, làm cho Phương Tử Thư kinh ngạc một chút.
Hắn thấy khó hiểu nhìn về phía Tần Tình.
Tần Tình tự biết mình thất thố, vội vàng rũ mắt, che khuất nội tâm hoảng loạn:
"Tôi có chút không quen không khí ở đấu trường, thực sự mới vừa bị dọa.......Chúng ta đi thôi?"
Phương Tử Thư sửng sốt, nâng tấm vé trên tay lên: "Chúng ta mua vé thi đấu liên hoàn 3 trận, hiện tại đi...........?"
Tần Tình gật đầu, do dự một chút liền bổ sung: "Tôi mời anh xem phim đi, để bồi thường."
Ánh mắt Phương Tử Thư sáng lên, cũng đứng dậy theo: "Nếu Tần tiểu thư muốn đi xem phim, chúng ta liền đi thôi."
Hai người đều nhất trí, Phương Tử Thư xoay người sang bên trái đi ra khỏi hàng ghế.
Mà phía sau hắn, Tần Tình dừng lại hai giây.
"......Anh đừng đi theo."
Nói xong, không xem phản ứng của Văn Dục Phong, cô cũng xoay người đi ra ngoài.

Chờ đến bên này, Tần Tình giương mắt nhìn Phương Tử Thư đang đợi mình phía trước.
Cô hít nhẹ một hơi, chạy vài bước tới.
"Xin lỗi, Phương tiên sinh, có khả năng tôi không thể cùng anh đi xem phim được."
"......." Phương Tử Thư ngẩn ra, lại không vội nói gì, hơi suy tư nhìn thoáng qua phía sau Tần Tình.
Sau đó hắn mới mở miệng: "Là bởi vì người mới nãy sao?"
Tần Tình giật mình ngước mắt lên: "Phương tiên sinh như thế nào ——"
Phương Tử Thư có chút tiếc nuối, nhưng vẫn cười nói: "Ở quán café lúc nãy tôi đã gặp qua hắn.

Hắn vừa bước vào đã nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt đó, thật sự là hung đến mức khiến người ta sợ hãi.

Hơn nữa vừa mới nãy còn nhiều chỗ ngồi như vậy, hắn lại cố tình chọn chỗ ngồi bên cạnh Tần tiểu thư.

Hơn nữa trước khi chúng ta đi, ánh mắt kia........"
Phương Tử Thư nửa vui nửa nghiêm túc lắc đầu: "Thật là đáng sợ a.


—— tôi có thể mạo muội hỏi một câu, quan hệ giữa Tần tiểu thư và anh ta là gì không?"
Ánh mắt Tần Tình buông lỏng.

Trầm mặc một lát rồi mới mở miệng: "Xem như.......Đã từng là bạn bè tốt đi."
"Nga? Tôi nhìn phản ứng của anh ta, cũng không hẳn là xem Tần tiểu thư là bạn bè bình thường." Phương Tử Thư vui đùa.
Tần Tình không lên tiếng.
"Chúng ta ra ngoài trước không?" Phương Tử Thư nhìn thấy phản ứng này của Tần Tình, tự giác chuyển đề tài.
Hai người sóng vai đi ra ngoài, thời điểm tới bên ngoài đấu trường, Phương Tử Thư mới lại mở miệng: "Bằng trực giác đi, người bạn kia của Tần tiểu thư hình như không phải người thường."
Tần Tình ngừng lại: "Đúng vậy, anh ấy cũng như Phương tiên sinh, cũng đi nhập ngũ."
"Ha ha, Tần tiểu thư ngàn vạn lần đừng lấy tôi ra so với vị tiên sinh kia, ánh mắt sát khí của hắn cũng không phải nhập ngũ đơn giản mà có thể đạt tới."
Ánh mắt Phương Tử Thư chợt lóe: "Nếu tôi đoán không sai, ít nhất vị tiên sinh kia tự mình.........!gặp qua sinh tử a.".


Bình luận

Truyện đang đọc