ANH ẤY RẤT HAY TRÊU CHỌC TÔI



Thời gian nghỉ đông ở Trung học Nhất Sư từ trước đến nay không quá sớm, trên cơ bản trước bảy tám thiên tài mới chịu thả học sinh đi.
Một đám Tần Tình cũng không ngoại lệ.
Cho nên nghỉ đông bắt đầu không mấy ngày, không đợi học sinh hưởng thụ xong "vạn sự chờ năm sau" nhẹ nhàng thư thái xuống, mắt thấy năm mới liền tới.
Một năm mới này ở nhà Tần Tình, cùng năm rồi không quá giống nhau.
Ba Tần Tình là Tần Kinh Quốc chính là con một, thời điểm ăn tết trước kia, bà nội Tần trực tiếp tới Tần gia ăn tết.
Mà năm nay bởi vì Tần Kinh Quốc cùng Lê Tĩnh Hà đều ra tỉnh công tác, Tần Tình lại chuyển đến nhà bà nội Tần, nguyên bản căn phòng để nguyên đó không dùng đến.
Hơn nữa công tác của Lê Tĩnh Hà và Tần Kinh Quốc bận rộn, mãi cho đến 30 mới vội vội vàng vàng từ ngoại tỉnh trở về, thật sự không có thời gian quét dọn căn nhà lạnh lẽo kia.

Vì thế bà nội Tần yêu cầu, bốn người liền quyết định ở nhà bà nội Tần đón năm mới.
Vừa mới nghe thấy quyết định này, tâm tình Tần Tình lúc đầu còn đang buồn buồn liền lập tức bắn pháo hoa, cơ hồ muốn ngay lập tức đem chuyện này báo cho Văn Dục Phong.

Chỉ là quay đầu lại vừa thấy, Tần Kinh Quốc và Lê Tĩnh Hà còn ngồi bên cạnh, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Con thỏ nôn nóng trong lòng bị kiềm chế đã lâu, Tần Tình rốt cuộc cũng tìm thấy cơ hội ——
"Hàng tết để con đi mua đi!" Tần Tình nhảy vào các vị đại nhân đang nói chuyện với nhau: "Vừa vặn con muốn đi dạo một chút, thuận tiện tới siêu thị mua chút quả khô là được."
"Chính con không chọn tốt, để ba cùng con đi đi."
Lê Tĩnh Hà nói.
"Không cần ——"
Tần Tình vội vàng xua tay, giây tiếp theo phát hiện phản ứng của mình không ổn, liền lập tức thả tay xuống.
"Dù sao chúng ta có bốn người, cũng không cần mua quá nhiều, tự con có thể chọn được."
Phản ứng lúc này của Tần Tình là Lê Tĩnh Hà cảm thấy có chút kỳ quái mà nhìn lại.

Dưới cái nhìn chăm chú như vậy, Tần Tình nổ lực áp xuống sự chột dạ, âm thanh đè ép hơi thấp:
"Kỳ thật chính là con muốn.......!mua đồ ăn vặt cho mình."
Đối với đồ ăn vặt xưa này đều nằm trong phạm trù "thực phẩm rác", Lê Tĩnh Hà theo bản năng liền phải cự tuyệt.

Chỉ là trước khi mở miệng, Lê Tĩnh Hà liền nhớ tới trước kia cùng Tần Tình tranh chấp.
Vì thế Lê Tĩnh Hà trầm mặc xuống, qua hai giây thì mới gật đầu.
"Ân......!Nhưng thực phẩm ướp, hun hoặc là chiên dầu, cùng với mấy loại có đường hóa học cao, vẫn nên ăn ít một chút."
"Được, con biết rồi."
Được đáp ứng, trong lòng Tần Tình vui sướng muốn bay lên, vẻ mặt lại đè ép sự sung sướng sắp lộ ra.
Cô trở lại phòng mình mặc áo khoác, lấy di động đã sớm nhập sẵn tin nhắn liền tìm một dãy số gửi qua.
"Đợi lát nữa em qua nhà anh chúc tết nha......."

Tần Tình nhập từng chữ, mãi đến gần cuối mới dừng lại.
Do dự vài giây, cô đỏ mặt đem những lời đó xóa đi, một lần nữa nhập lại câu khác ——
"Chờ lát nữa em qua xem mèo con.........!Sợ ảnh hưởng đến nhà em, liền trực tiếp dùng chìa khóa anh đưa em để mở cửa."
Âm thanh gửi đi truyền tới, Tần Tình liền nghe thấy âm thanh bà nội Tần thúc giục trong phòng khách:
"Điềm Điềm, còn chưa thay quần áo sao?"
"Tới tới."
Tần Tình đem điện thoại bỏ vào túi áo, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Vài phút sau, Tần Tình ngồi xổm ở hành lang an tĩnh thủ một lúc lâu, xác định trong nhà không có động tĩnh.

liền rón rén đi tới trước cửa nhà Văn Dục Phong.
Đồng thời Tần Tình nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa ra, sau đó lắc mình qua cửa.
Chờ cánh cửa "phanh" một tiếng khép lại, rốt cuộc Tần Tình cũng thở phào một hơi.
Bất quá vẫn còn nghi ngờ, cô nhón chân nhìn qua mắt mèo trong chốc lát.

Xác đinh bên phía đối diện không có động tĩnh, Tần Tình mới đứng thẳng xuống.
Sau đó cô liền phát hiện có điểm cổ quái.
——
Dựa theo bình thường mà nói, liền tính không nhìn thấy tin nhắn, Văn Dục Phong có ngũ cảm vượt qua người thường, hẳn là đã sớm nhận ra mình đến mới đúng.
Nhưng cô đã tiến vào một hồi lâu, chính diện phòng khách không có thân ảnh của người nọ.
"........"
Tần Tình đột nhiên nhớ tới trước kia nhìn thấy tin tức "Một cụ già sống một mình trúng độc khí than, đến chết cũng không ai biết", trong lòng bỗng hoảng hốt.

Sắc mặt Tần Tình khẽ biến, vội vàng bước nhanh tới phòng ngủ chính.
Mà cũng trong lúc này, có tiếng bước chân từ phòng ngủ chính truyền đến.
Trong lòng Tần Tình hơi bối rối.
Chỉ là không đợi trái tim cô bình ổn lại, liền bỗng dưng nghe thấy tiếng nói trầm thấp có chút không vui ——
"Điềm Điềm!"
"......."
Tần Tình chấn kinh, thân hình cứng lại, mở to mắt vô tội.
Mà cùng lúc đó, một con mèo trắng nhỏ cả người ướt át, từng giọt nước nhỏ xuống chạy một đường từ phòng ngủ chính rải nước khắp nơi.
Đi theo phía sau nó, nam sinh mặc đồ ở nhà màu xám nhạt đuổi theo ra.
Khuôn mặt tuấn tú xanh mét, cả người đầy chật vật.
Tóc đen mềm mại đều dính bọt xà phòng.
Tần Tình nhìn thấy cảnh tượng này liền ngốc một chút.
Sau đó cô không nhịn được liền "phụt" một tiếng, bật cười.
- -------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Dục ca: Cô, quả, lão, người?.


Bình luận

Truyện đang đọc