ANH ẤY RẤT HAY TRÊU CHỌC TÔI


Dưới cái nhìn chăm chú của đám người, biểu tình của Văn Dục Phong vẫn nhàn nhạt, anh đi tới trước bảng danh sách đen, giơ tay lên dễ dàng nắm lấy tờ danh sách duy nhất bên trái kéo xuống.

"Rầm" một tiếng, nam nhân kia xé nát tờ danh sách với sắc mặt bình tĩnh.

Mọi người đồng thời ngây ngốc, một lúc lâu sau đều phản ứng không kịp.

Sau khi xé xuống tờ danh sách xong, anh liền nhấc chân rời đi.

Chỉ là khi ánh mắt anh lơ đãng nhìn qua danh sách trên bảng vàng, bước chân liền dừng lại.

Trong số bảy danh sách trên bảng vàng, có một nửa tên "Tần Tình" được viết trên đó.

Bởi vì cùng khóa, ba chữ "Văn Dục Phong" cũng được viết lên bảng vàng, tình cờ ở phía sau Tần Tình.

! !.

.

Sự sắp xếp này quả là chu đáo.

Văn Dục Phong nhếch môi, quay người lại đi tới trước bảng vàng.

"Xoẹt" "xoẹt" hai tiếng vang lên, những người kia mới hồi phục lại tinh thần nhưng không kịp ngăn lại, Văn Dục Phong đã xé thêm hai tờ danh sách nữa.

Cuối cùng vẫn có người không nhịn được khó chịu ——
"Đây là bảng thông báo của trường, cậu nghĩ là đang ở nhà mình sao?"
"! ! "
Vốn dĩ Văn Dục Phong chuẩn bị rời đi liền dừng lại, liếc mắt nhìn qua.


Môi mỏng hơi cong lên, ánh mắt càng lạnh lẽo: "Dán tên của tôi trên đó, anh cho tôi lý do vì sao tôi không thể xé nó đi.

"
"! !.

"
Mặc dù đã đoán thân phận của người này được tám chín phần, nhưng khi nghe đối phương chính miệng thừa nhận, những người này nhịn không được cảm thấy rùng cả mình.

Mà vị kia hứng chịu mũi sào dưới ánh mắt lạnh lẽo của Văn Dục Phong, sắc mặt khẽ biến, căng da đầu mở miệng: "Nhưng hai tờ danh sách trên bảng vàng kia lại không có tên cậu, cậu dựa vào cái gì mà cũng xé?"
"Đúng thật là không phải tên của tôi.

" Văn Dục Phong nhếch miệng: "Nhưng là người của tôi.

"
Nói xong, anh cũng không thèm để ý tới bộ dạng ngốc nghếch của đám người đó như thế nào, kéo ba tấm áp phích dán cạnh nhau tới tòa nhà hành chính đối diện.

Bỏ lại lời nói phía sau ——
"Còn có tên nào trong ba danh sách này mà không muốn bị loại bỏ thì hãy tự mình đến phòng giáo vụ nhận tờ danh sách mới.

"
Người này rõ ràng đi về phía tòa nhà hành chính để tới phòng giáo vụ, những người kia ở phía sau nhìn nhau vài lần, biểu tình bất đắc dĩ.

——
Người này dường như cái gì cũng không sợ, mặc dù bọn họ cũng muốn đi theo cáo trạng, đại khái cũng sẽ vô dụng.

Không ít người nhìn theo bóng lưng kia thầm thì, tâm sinh cảm khái.

—— thì ra ngoài bọn họ, thật sự có người có thể đi qua nửa đời như vậy, quay về thì vẫn là thiếu niên ngỗ nghịch và tuyệt vời như xưa.

! ! ! ! ! ! !.

.

Khi Tần Tình đến trước cửa lớp học, nơi gặp gỡ của cựu học sinh khóa 37, cô nhìn tờ thông tin về điểm hẹn trong tay không thể tin được.

Sau khi xác nhận một lần nữa mình không đi nhầm, Tần Tình mới cất tờ giấy đi, bước vào trong lớp học.

—— Cô cũng chưa từng nghĩ rằng địa điểm tụ tập của các cựu học sinh khóa 37 lại là phòng học lớp 10, nơi cô nhập học và ở lại trong thời gian ngắn ngủi.

Khi Tần Tình bước vào trong lớp, trong phòng có rất nhiều người đang đứng hoặc dựa vào bàn ghế.

Tuy nhiên, hầu hết chúng được sắp xếp xung quanh một vòng tròn, dường như là có hai vòng.

Hơn phân nửa phòng học đều tràn ngập những tiếng trò chuyện ồn ào, nhất thời không có mấy người chú ý tới sự xuất hiện của Tần Tình.

Một số ít người không ngồi trong vòng tròn đó, lúc này nhìn thấy Tần Tình thì liền sửng sốt.

—— Nói nhận không ra thì cũng không đúng, dù sao Tần Tình cũng rất nổi tiếng là "tiểu tài nữ" trong giới học sinh trước và sau khóa 37, càng bởi vì thành tích truyền kỳ của cô ấy, rất nhiều giáo viên đều nhắc tới trước các học sinh.

Tần Tình liền an tĩnh như vậy bước vào trong lớp.

Mà trong cái vòng cách đó không xa, mơ hồ truyền ra một âm thanh ——

"Vu Văn, cậu đúng là thật có phúc khí! Năm đó Lăng Vũ là hoa khôi của trường chúng ta —— tuyệt đối chính là hoa khôi xinh đẹp nhất —— lúc trước có không biết bao nhiêu người theo đuổi? Không thể theo đuổi được, không ngờ tới cuối cùng lại rơi vào trong tay cậu.

"
"Lời này cũng không thể nói như vậy, nói như thế nào Vu Văn cũng là hot boy của trường mà —— theo tớ thấy chính là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi! ! "
"! ! "
Tần Tình đứng bên ngoài nghe xong liền ngẩn ra, có chút dở khóc dở cười.

——
"Vu Văn" "Lăng Vũ" chính là hotboy, hotgirl năm đó, hình như ai cũng có chút sâu xa với mình và Văn Dục Phong.

Cô còn nhớ rõ lúc đó đang dạy bài tập cho Vu Văn, câu nói "nam nữ thụ thụ bất thân" của Văn Dục Phong giờ nghĩ lại thấy rất hoang đường.

Mà Lăng Vũ! !.

lại còn liên quan sâu hơn, nhưng cũng không liên quan tới mình.

Tần Tình nhếch khóe môi.

! !.

Lăng Vũ vẫn là "bạn gái cũ" trong truyền thuyết năm đó của Văn Dục Phong, đúng không?
Chỉ là cô không ngờ rằng hai người này hiện tại đã trở thành một đôi.

"Xinh đẹp nhất?! ! ! Cũng chưa chắc.

"
Thời điểm Tần Tình đang xuất thần, một âm thanh vang lên trong một góc nào đó, giọng nói có chút trào phúng.

Toàn bộ lớp học thoáng cái liền an tĩnh.

Không ít người muốn xem trò hay nhìn về phía người mở miệng.

Người trước đó khen Lăng Vũ xinh đẹp nhất liền biến sắc, nở một nụ cười gượng gạo.

"A, thì ra là Tề Lộ Lộ, tớ còn tưởng rằng có ai dám nói như vậy! !.

.


Lúc trước số phiếu của cậu và Lăng Vũ khi tranh cử hoa khôi chênh lệch cũng không lớn, bất quá thua chính là thua.

Hơn nữa đó cũng là những chuyện cũ rich, cũng không cần thiết phải nhắc lại, đúng không?"
Tề Lộ Lộ đứng ở trong góc nghe vậy, nở một nụ cười châm chọc.

"Tôi cũng không phải nói bản thân mình.

"
"Còn có thể là ai nữa?"
"! !.

"
Tề Lộ Lộ nâng cao giọng, cười có chút chói tai ——
"Lúc trước người mà tôi và Lăng Vũ đuổi theo không kịp, là đi theo ai cúi thấp —— mấy người đều đã quên?"
Giọng của Tề Lộ Lộ trở nên lạnh lùng, đôi mắt của cô ta nhìn thẳng tới bóng người bước vào từ cửa sau lớp học ——
"! !.

Tôi nói không sai đi, Tần Tình?"
"! !.

.

"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ lớp học đều tĩnh mịch trong chớp mắt.

Ngay sau đó, theo ánh mắt bất thiện của Tề Lộ Lộ, Tần Tình cảm giác được toàn bộ ánh mắt đều dừng trên người mình.

.


Bình luận

Truyện đang đọc