ANH ẤY RẤT HAY TRÊU CHỌC TÔI


Mắt thầy đề tài bị một câu của bà nội Tần làm cho lạc hướng, Lê Tĩnh Hà bất đắc dĩ nhìn về phía bà.
Bà nội Tần thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không thấy ánh mắt bất đắc dĩ của con dâu.
Lê Tĩnh Hà cũng chỉ có thể quay lại.
"Vậy sau này cậu có tính toán gì không?"
Đối với vấn đề này, Văn Dục Phong cũng không nghĩ nhiều: "Nghe theo sắp xếp của Điềm Điềm."
Anh nhìn Tần Tình với ánh mắt rạng rỡ.

Bàn tay vẫn luôn an tĩnh liền nâng lên, nắm lấy những ngón tay nhỏ của cô gái ——
"Cô ấy là tất cả dự định cho tương lai của cháu."
"....."
Tần Tình cảm thấy chính mình sắp điên rồi.


(//ω//)
Người này một chút không thèm để ý bản thân vừa mới nói cái gì, quan trọng hơn là còn đưa tay lại đây niết đầu ngón tay mình nữa ——
"Bang" một tiếng, Tần Tình không chút do dự chụp bay cái tay kia.
Trong phòng khách an tĩnh nên âm thanh này vang lên rất rõ ràng, mặc khác làm cho ba vị trưởng bối sửng sốt nhìn.
Bà nội Tần phản ứng lại đầu tiên, đau lòng nhìn tay của Văn Dục Phong —— một vết đỏ hiện lên trên mu bàn tay trắng trẻo do bị bạo lực ngược đãi lúc nãy.

"Con, đứa nhỏ này!" Bà nội Tần nhìn Tần Tình trách cứ: "Sao lại xuống tay mạnh như vậy!"
Lúc này Tần Tình cũng đang bởi vì phản xạ của chính mình mà trong lòng thấy hơi bực, có chút tự trách ngẩng đầu.
Nhưng mà trong tầm mắt của cô, đáy mắt của Văn Dục Phong càng thêm ba phần ý cười.
—— người này chẳng những không xấu hổ ảo não, ngược lại còn nhìn mình vui vẻ.

( ╯°□°)╯ ┻━━┻
Bộ dáng dung túng như thế quả thực không nói nên lời.
Vốn dĩ Tần Kinh Quốc và Lê Tĩnh Hà thấy trường hợp này có chút xấu hổ, tâm tình cực kỳ phức tạp mà nhìn nhau.
Lúc này bà nội Tần đã đứng lên: "Mẹ nhớ rõ trong tủ lạnh còn có mấy túi chườm lạnh đi?"
Văn Dục Phong thu hồi tầm mắt từ chỗ Tần Tình.
"Bà nội, cháu không dùng được."
Sau đó anh quay người lại, nâng cánh tay Tần Tình dùng để hành hung lên, lật qua lật lại mấy lần, mới ngước mắt nhìn: "Em dùng không?"
Tần Tình còn chưa trả lời, bà nội Tần đã tiếp lời, tức giận: "Con bé không cần, đau trong chốc lát cũng đáng."
(Editor: Cháu ghẻ chắc lun!! ( ̄  ̄|||))
Tần Tình hơi chu miệng: "Bà nội, rốt cuộc là bà đau lòng con hay là đau lòng anh ấy?"

"Cháu là người đánh Tiểu Dục, cháu nói bà nên đau lòng ai? Lại nói, nhìn bộ dáng Tiểu Dục bị con khi dễ, bà đương nhiên phải đối xử tốt hơn."
Văn Dục Phong nghe vậy cười nhẹ, nhìn bà nội Tần.
"Bà nội, bà đối xử tốt với Tần Tình, chính là đối với cháu tốt nhất."
Tần Kinh Quốc ngồi một bên bị vắng vẻ một lúc lâu rốt cuộc có chút không nhìn nổi.
——
Nữ nhi bảo bối của ông lại bị tiểu tử trước mặt dỗ dành nói cười vui vẻ, luôn có một loại cảm giác cải trắng trong nhà bị ủi.....
"Tiểu Văn, bà ấy nói đúng đấy." Tần Kinh Quốc nói.
Bà nội Tần đi lấy túi chườm đá vừa quay lại nhìn hắn: "Cần gì con nói."
Tần Kinh Quốc: ".............."
Bị mẹ mình dỗi đến không còn lời gì để nói lại, ông nhìn bà nội Tần đầy ủy khuất.
Bà nội Tần hừ một tiếng, mặt cũng kéo xuống.
"Hỏi cả nửa buổi sáng còn chưa xong nữa hả? Tôi nói Tiểu Dục có thể nói chuyện sao? Thằng bé còn có thể nói nhiều hơn ——"
Bà nội Tần ngồi xuống sô pha, lạnh mặt nhìn Tần Kinh Quốc: "Lúc cao trung thằng bé cầm chiếc hộp giữ nhiệt đứng bên ngoài hành lang chờ Điềm Điềm, chờ gần bốn tiếng đồng hồ, còn anh thì chắc bận họp ở công ty? Anh đã đợi con gái mình được 40 phút chưa?"
Lời này vừa nói ra, Tần Kinh Quốc sửng sốt, Tần Tình cũng mờ mịt mở to mắt nhìn Văn Dục Phong.
Nghe thấy ba từ hộp giữ nhiệt mới phản ứng lại, con ngươi Văn Dục Phong xoẹt qua một tia chật vật.

Không thèm xem biểu tình của bọn họ, bà nội Tần lại tiếp tục quở trách: "Lúc Điềm Điềm học cao trung sức đề kháng rất yếu, động một chút liền bị cảm mạo phát sốt, rất nhiều lần được Tiểu Dục trước sau chiếu cố, có hai lần nửa đêm 2, 3 giờ sáng cõng Điềm Điềm đi bệnh viện —— lúc ấy anh ở đâu? Vội vàng đi xã giao hay ngủ trong chăn ấm?"
"......."
Tần Kinh Quốc bị quở trách đến mức không thể ngẩng đầu lên.
Lê Tĩnh Hà bên cạnh sắc mặt cũng khó coi.

Trong lòng bà hiểu rõ tuy rằng nhìn qua bà nội Tần đang phát hỏa với Tần Kinh Quốc, nhưng lời này như đang nói tới hai người, ai cũng không thoát.
"Hai ba năm kia hai đứa vội không về nhà, mẹ cùng Điềm Điềm hai người, một già một yếu.

Ngoài chuyện phiền toái lớn nhỏ trong nhà đều là Tiểu Dục không chê phiền mà giúp đỡ, ngày lễ ngày tết cậu ấy so với hai đứa thăm hỏi còn đều đặn hơn.

—— tốt, đến bây giờ, hai đứa một người đã nghỉ hưu, một người cũng sắp, có thời gian về nhà đợi ngồi đây tra hỏi người khác hả? Sao hai đứa không thử tự hỏi chính bản thân mình —— hơn hai mươi năm qua làm cha mẹ nên gọi là bất tài hay không đủ tư cách?".


Bình luận

Truyện đang đọc