ANH ẤY RẤT HAY TRÊU CHỌC TÔI



Có lẽ hiếm khi có cảm xúc như vậy xuất hiện trên người Văn Dục Phong, không chỉ có Tần Tình phát hiện, những người khác ngồi cùng bàn cũng chú ý tới.

Cứ việc không dám nói ra, bất quá cả đám đều nháy mắt với nhau, trong lòng đều toát ra cảm xúc muốn nhìn thử.

—— bọn họ thật sự tò mò, ảnh chụp kia có gì, có thể làm cho giáo bá Văn xưa nay không chút để ý đều lộ ra cảm xúc như vậy.

Dưới sự tha thiết đủ mọi ánh nhìn chăm chú, Văn Dục Phong mở nút thắt túi áo khoác, lấy ví tiền ra.

Ví tiền da trâu màu đen có họa tiết hoa song chiết đơn giản, lúc mở ra có vài đạo đối xứng không trong suốt.

Đầu ngón tay thon dài của nam sinh dừng lại vài giây.

Cuối cùng hắn rũ mắt, mở ví ra, lấy đồ vật bên trong ra tới.


Văn Dục Phong đặt đồ lên bàn.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Bởi vì thứ này trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn bất đồng —— cũng không phải là thứ không nên xuất hiện, mà hẳn là cũng quá bình thường.

——
Đó là một tờ tiền giấy 20 tệ.

Xếp rất gọn gàng chỉnh tề, tùy mọi lúc mọi đều đều có thể mang ra triển lãm cũng được.

Nhưng cho dù có chỉnh tề thì nó cũng chỉ là một tờ tiền giấy 20 tệ, cũng không phải là ảnh chụp hay là tín vật gì, làm hứng thú tìm tòi nghiên cứu của mọi người cũng không có.

Thất vọng đều hiện lên trong mắt của mọi người.

Một số người ngồi cùng bàn còn hoài nghi liếc mắt nhìn cái ví tiền da trâu kia còn có mấy ngăn, thật giống như nhìn không thấy mấy ngăn trong, đó giống như là nơi chân chính cất giấu bí mật.

Mà lúc này người cầm ví tiền lại là Văn Dục Phong, dù có hoài nghi thì cũng không ai dám đưa ra nghi ngờ.

"! !.

.

Xem xong rồi?"
Ánh mắt Văn Dục Phong không có cảm xúc gì đảo qua trên bàn.


Khóe môi nam sinh vẫn nở nụ cười như cũ, lấy kinh nghiệm trước đó mà cả lớp biết —— cũng không thể đại biểu tâm tình hắn rất tốt.

Vô cùng có khả năng hoàn toàn ngược lại.

Có người ngồi cùng bàn thấy tình thế không ổn, vội vàng ha ha chuyển đề tài ——
"Ai, cái ví tiền này là Givenchy năm nay mới ra đi? Giá cả rất cao, lúc trước tớ đi theo anh họ ra nước ngoài muốn mua một cái đã lâu, anh ấy cũng chưa đồng ý đâu! !.

"
"Đúng đúng đúng, tớ cũng thấy qua! ! !.

.

"
Lát sau có người tiếp lời, Văn Dục Phong cũng không lên tiếng.

Hắn rũ mắt cầm tờ tiền 20 tệ cất lại chỗ cũ, động tác tinh tế, đến mép tiền cũng không có nửa điểm cọ chiết.

Một lần nửa cất ví tiền đi, Văn Dục Phong giương mắt, theo bản năng nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.

Lúc này Tần Tình đang suy nghĩ chuyện gì đó mà nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt suy tư, như là đang nhớ lại.

"! ! !.

"
Văn Dục Phong chột dạ dời tầm mắt.


Biểu tình của Tần Tình càng cổ quái.

——
Từ phản ứng của anh ấy, tờ tiền giấy 20 tệ kia tuyệt đối không phải là một tờ 20 tệ bình thường.

Nó nhất định mang một giá trị khác.

Hơn nữa với những dữ liệu trong đầu nhỏ của mình, tựa như trong một góc nào đó cất giấu một cái thông tin tương tự, chỉ trong một chốc càng liều mạng "kiểm tra", ngược lại càng nghĩ không ra! !
Mang theo một tia nghi hoặc, có thể nói Tần Tình hoàn toàn không ở trạng thái mà bắt đầu trò chơi tiếp theo.

Chơi được mấy vòng như vậy, bên bàn có người "bất mãn" ——
"Đây là tờ giấy trừng phạt ai viết a? Lại không phải hệ thống tên thật, các cậu không khói quá hàm súc đi?"
"Đúng, như vậy không có thú vị! Thêm một chút khó, như vậy mới náo nhiệt! ! "
Lời này vừa nói ra, lập tức có người nhảy ra phản bác: "Cậu muốn chơi thử thì chơi, bọn tớ không cản cậu, nhưng cũng đừng kéo bọn tớ vào!"
Nhưng lúc này đa số mọi người trong phòng vẫn ôm tâm thái "nháo như thế nào cho lớn", ý kiến này rất nhanh chiếm ưu thế.

Người ban đầu đề nghị kia cười hắc hắc hai tiếng, lấy điện thoại ra:
"Tớ vừa vặn tải một cái app chơi đại mạo hiểm hay nói thật, chúng ta liền lấy từ trong này ra, bốn dãy bàn trừng phạt cùng dùng cái —— quay cái muỗng phía trước liền rút một cái đi.

".


Bình luận

Truyện đang đọc