ANH ẤY RẤT HAY TRÊU CHỌC TÔI



Văn Dục Phong vừa nói xong, cả lớp bắt đầu dần dần an tĩnh.

Học sinh ngồi ở hàng sau có chút không biết nguyên nhân, nhưng lúc này cũng không hỏi, mở to mắt nhìn chằm chằm phía này.

Tần Tình sau khi nghe nam sinh nói xong liền ngốc một lúc, sau đó nhẹ nhàng chớp mắt.

" Anh nói giúp.......giúp anh một chuyện, chính là cái này sao?"
Không biết bởi vì đó khẩn trương hay và cảm xúc khác, Tần Tình nói những lời này không tự giác mà nói lắp.

Từ tối hôm qua tới giờ tâm tình của Văn Dục Phong có chút hậm hực, lúc này khó có được tốt lên một chút.

Khoé môi hắn lại cong lên thêm một chút.

" Đúng vậy."
Nam sinh duỗi tay chống lên bàn học của nữ sinh, cúi người thấp xuống.

Thanh âm khàn khàn, giống như cố ý hoặc vô ý.

" Ngoan......!Gọi cho anh nghe một chút."
"..............."
Lý Hưởng nghe được lời vừa nãy đã trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hắn không biết người khác có cảm giác gì, nhưng ít ra hắn cũng cảm giác đồng tình, nhưng không thể không thừa nhận —— cái âm thanh gọi Dục ca lúc nãy kia như có ma lực khảm sâu vào trong xương cốt.

Tần Tình là người hứng chịu mũi sào, chẳng những thừa nhận âm thanh trầm thấp người trước mắt này khảm sâu vào, mà ánh mắt kia cũng bắt đầu có chút nguy hiểm.

Rối rắm hai giây, Tần Tình theo bản năng lẩn tránh.

Tần Tình chậm rì rì mà lắc lắc đầu, đem cuốn sách ngữ văn đẩy đẩy vào tay Văn Dục Phong.

" Không gọi."

".........."
Văn Dục Phong nhìn đôi mắt đen kia giống như sắp khiến người ta say rượu vậy
Hắn nhìn thẳng vào cô gái nhỏ cho đến khi Tần Tình rũ mắt, không dám cùng hắn đối diện nữa.

Đôi mắt đen tối chợt loé lên một chút cảm xúc, Văn Dục Phong cười khẽ rồi ngồi dậy, buông cuốn sách trong tay ra, để nó nằm trên bàn.

" Vậy thôi."
Hắn làm như không thèm để ý cũng không chút để ý, bước đi ra ngoài phòng học không hề quay đầu lại.

Lý Hưởng đứng phía sau mới chợt hoàn hồn, vội vàng nhanh chân chạy theo ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Tần Tình, hắn cũng không quên dựng một ngón tay cái với cô gái nhỏ.

" Lợi hại."
Lý Hưởng nói bằng khẩu hình.

"..........."
Tần Tình ngồi ở chỗ đó mấp máy môi, sau đó cúi đầu xuống.

Cô banh khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn cuốn sách trên bàn, qua một lúc lâu mới chậm rãi vươn tay cầm lên.

Cùng lúc đó, Lý Hưởng đuổi theo chạy ra khỏi cửa, vừa mới chuẩn bị xuống cầu thang, bước chân liền dừng lại.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn phía đối diện ——
Người lúc nãy ở trong lớp một bộ dáng không sao cả, lúc này ánh mắt thâm trầm nhìn bên ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc lá.

Lý Hưởng sửng sốt một chút.

Lần đầu tiên hắn biết Văn Dục Phong ở trong trường học lấy thuốc lá ra —— việc này cũng không có gì lớn lao.

Trong ấn tượng của hắn, tuy Văn Dục Phong bị thầy cô và bạn bè xem như là vô pháp vô thiên, nhưng trước nay ngoại trừ việc trốn học thì cũng không làm gì vi phạm kỉ luật.

—— theo lời Văn Dục Phong nói, cố gắng đóng toàn bộ học phí, còn có đi học hay không là lựa chọn tự đó của cá nhân học sinh, không có quan hệ với nhà trường.

Ngoại trừ những việc này, về động phục hoặc quy định cấm hút thuốc, đánh nhau, ít nhất ở trong trường, Văn Dục Phong cũng chưa bao giờ vi phạm.

Nhưng hôm nay........!
Lý Hưởng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cẩn thận đi tới phía trước, nhỏ giọng hỏi một câu.

" Dục ca?"
"........."
Qua vài giây, Văn Dục Phong mới im lặng quay lại.

Hắn nhìn Lý Hưởng không chớp mắt, cảm xúc thâm trầm trong ánh mắt.

Nhìn thấy bộ dáng này, làm trong lòng Lý Hưởng cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng hắn cũng không biểu lộ cảm xúc này của mình ra bên ngoài, càng thêm cẩn thận nói chuyện: " Dục ca cậu.......!Đối với bạn học mới.........!Là nghiêm túc sao?"
Văn Dục Phong không nói chuyện.

Lý Hưởng nuốt nước miếng: " Khoảng cách giữa bạn học mới với chúng ta chêch lệch......!Giống như có chút........!Lớn."
Nói xong lời này, Lý Hưởng liền cảm thấy chột dạ.

—— đâu phải có chút " lớn" đâu, người ta là học bá nhảy cấp ba lớp, được thầy cô nàng trong lòng bàn tay, nhìn thế nào cũng không thể có điểm giống bọn họ.

Huống chi là Dục ca..........!
Lý Hưởng một bên tưởng tượng hai người ở bên nhau sẽ bị các thầy cô biết được, cảm thấy có chút rùng mình.

Sợ là đến lúc đó, các thầy cô đều sẽ nổi điên.

" Lớn bao nhiêu?"
Thời điểm Lý Hưởng đang thất thần suy nghĩ, bên tai bổng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp của nam sinh.

Lý Hưởng ngẩn ngơ, thu hồi suy nghĩ, xấu hổ mà nói: ".......A?"

" Không có gì?"
Nam sinh chuyển ánh mắt, khoé môi khẽ cong lên, hai tay đút vào túi đi tới cầu thang.

" Đi thôi."
............................!
Trung học Nhất Sư cũng không lớn, hơn nữa các thầy cô ở các bộ môn đều đốc thúc các học sinh cố gắng dùng hết sức học tập, Tần Tình nhảy lớp lên năm hai cũng nhanh chóng bị nhắc tới.

Trước đó " tiểu tài nữ" đã có tên tuổi, hơn nữa lại rất xinh đẹp, rất nhanh toàn bộ các lớp cao trung đều " xoát" một đợt tồn tại.

Chuyện mượn sách đã trôi qua, đã không có Văn Dục Phong " thường lệ chiếu cố", sinh hoạt của Tần Tình nói chung giống với tính cách của mình, trở lại với trạng thái bình tĩnh như trước.

Vừa vặn nhảy cấp lên năm hai được một tuần, cô vẫn học tập bình thường như cũ, sáng sớm Tần Tình liền nhận được một số điện thoại lạ gọi tới.

" Alo, là Tần Tình phải không?"
Âm thanh bên kia điện thoại vui mừng khôn xiết.

Tần Tình ngẩn ra, lúc này mới bừng tỉnh:
" Trác An Khả?"
Nữ sinh ở đầu dây bên kia cười khanh khách.

" Mới một tuần không liên lạc, tớ còn lo lắng cậu đã quên mất tớ rồi!"
" Không thể nào......." Khoé môi Tần Tình hơi cong: " Sao hôm nay cậu lại gọi mình vậy?"
" Bởi vì hôm nay tớ nghe được tin tức về cậu."
Trác An Khả cười quá điện thoại, sau đó thần bí hạ thấp âm thanh: " Tớ nghe nói cậu chung lớp với giáo bá Văn đúng không??"
Tần Tình vừa nghe Trác An Khả nhắc tới người nọ thì khựng lại.

Qua vài giây cô mới khẽ lên tiếng: " Đúng vậy."
" Đúng là tiện cho ai đó." Trác An Khả vẫn cười: " Vậy chẳng phải cậu gần quan được ban lộc rồi sao?"
Tần Tình ngốc một chút, mới chớp chớp mắt:
" Tớ và anh ấy chỉ là bạn học bình thường."
" Bạn học bình thường??"
Trác An Khả bỗng nhiên nói lớn, sau đó tựa hồ có chút ngượng ngùng liền nhỏ giọng lại ——
" Lần đầu tiên tớ nghe nói giáo bá Văn vì một nữ sinh mà chạy tới lớp khác, anh ấy đối với cậu sao có thể là bạn học bình thường được?"
Không đợi Tần Tình nói tiếp, Trác An Khả liền bổ sung thêm một câu:
" Tớ nói cho cậu nghe, trong trường học này có một khối người ước mơ giáo bá Văn, vị bạn gái tin đồn kia cũng chưa có được đãi ngộ này đâu!"
Tần Tình nghe xong những lời này liền trầm mặc, rũ mắt che đậy những cảm xúc trong đáy mắt.

Trác An Khả cảm nhận được Tần Tình không muốn tiếp tục đề tài này, nhanh chóng nói sang chuyện khác.

" Giữa giờ thể dục tớ tới lớp tìm cậu nhé, cậu không được chạy đi đâu đấy!"
" Hôm nay??"
Tần Tình ngẩn ra.

" Đúng vậy, làm sao vậy, không tiện hả??"
".....!Không phải, cậu tới đây đi."
Tần Tình đồng ý nói.

" Ân."
................!
Chuông tan học của tiết thứ hai buổi sáng vang lên, có lẽ thời gian thể dục giữa giờ khá lâu, giáo viên môn địa lý kéo dài gần 10 phút để dạy cho hết.

Cuối cùng dưới những âm thanh ai oán của các bạn học, giáo viên địa lý tuy chưa dạy đủ nhưng vẫn hô " tan học", cả lớp mới thở phào.

Tần Tình cất sách giáo khoa đã được phát xuống, giương mắt nhìn ra bên ngoài phòng học.

Dựa theo thời gian, Trác An Khả đã đứng đợi bên ngoài phòng học từ nãy giờ.

Quả nhiên, học sinh đầu tiên đi ra đã thấy có một người đứng trước cửa phòng học.

Ngừng trong chốc lát, học sinh kia mới quay đầu lại, thừa dịp lúc cả lớp còn đang yên lặng khi vừa hết tiết, lúc này mới hô lên về phía sau phòng học ——
" Dục ca, Lăng hoa khôi tới tìm cậu."
Cả lớp liền an tĩnh trong chớp mắt.


Sau đó, những âm thanh bàn tán nhỏ giọng thảo luận liền vang lên ở đâu đó.

.......!Hóa ra không phải tìm mình sao?
Tần Tình chuẩn bị đứng lên liền bất đắc dĩ ngồi xuống lại.

Bất quá, " Lăng hoa khôi".......!
Nếu cô nhớ không lầm, theo lời hôm qua An Khả nói, nữ sinh kia chính là bạn gái cũ của Văn Dục Phong?
Tần Tình đang ngẫm lại hồi ức chưa hết, một hình ảnh thon dài đi ngang qua bàn học của mình.

Tần Tình còn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo, nam sinh vừa gọi Văn Dục Phong liền quay mặt vào phòng học hô lên ——
" Bạn học Tần Tình, bên ngoài có người tìm."
"..........."
Âm thanh ồn ào trong lớp chưa ngừng lại đột nhiên im bặt.

Không khí ở dãy bàn đầu đột nhiên có chút xấu hổ.

Một tuần trước, Văn Dục Phong đặc biệt chiếu cố bạn học mới, mỗi người bọn họ đều nhìn thấy được.

Mà lúc này giống như cố tình cùng thời gian, hai người được gọi ra bên ngoài.

Nếu người tìm bạn học mới là một nam sinh, kia là phát sóng trực tiếp Tu là tràng*.....!
Nghĩ tới điều này, ánh mắt của các bạn học đều sáng lên.

Không ai chú ý, Văn Dục Phong đang đi tới cửa phòng học bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt hơi loé loé.

Cảm xúc nguy hiểm dưới đáy mắt bỗng dưng xoẹt qua.

Bất quá vài giây sau, hắn liền đè nén lại cảm xúc.

Một lần nữa nhấc chân bước ra ngoài phòng học.

Phía sau hắn mấy mét, Tần Tình cũng đứng dậy, rời khỏi vị trí của mình.

Khi Tần Tình vừa mới đi tới bục giảng, chuyển hướng tới cửa lớp, liền thấy nam sinh đứng đó nhìn thoáng qua mình, dưới tay kéo cửa ngăn cách hai người lại.

" Phanh" một tiếng, học sinh trong lớp đang đợi xem náo nhiệt liền ngây ngẩn cả người.

Tần Tình cũng ngây người một giây, sau đó mới phản ứng lại chạy tới kéo cửa phòng học ra, vô luận thế nào cũng không thể kéo ra được.

Mà lúc này ở bên ngoài lớp học.

Lăng Vũ vừa nhìn thấy Văn Dục Phong, ánh mắt lộ ra sung sướng, liền nhấc chân chạy tới.

Chỉ là chưa kịp mở miệng, nam sinh dựa tường, một tay ở phía sau giữ chặt cửa, ngước mắt lên nhìn.

Trên mặt hắn có ba phần ý cười, những người bên ngoài bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn đảo qua ——
" Ai trong mấy người tìm Tần Tình?"
- ----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Dục Phong: Nghe nói có nam sinh nào tới tìm Điềm Điềm của tôi
【 ma đao 】
*Tu La Tràng là mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ ấy (Theo anh Gia Cát Nô diễn giải) bên Trung chuộng từ này nên nó lên làm trend..


Bình luận

Truyện đang đọc