ẢNH ĐẾ VÀ CÁI BẪY DÀI HƠI

Vốn dĩ đã dậy muộn rồi, trên đường đến sân bay còn bị tắc đường, Trình Chinh bực bội đập còi xe, dọa cho Vương Khải đang ngủ gật phía sau giật mình ngẩng đầu dậy.

Một lúc lâu sau, cảm nhận được áp lực của Trình Chinh, anh lại lặng lẽ cúi đầu, chuẩn bị làm một con đà điểu

Vừa cúi đầu xuống được một lúc, Vương Khải lại bắt đầu gà gật. Trong lúc đang mơ mơ màng màng, hình như anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.

"Alo, tôi nghe..."

"Tiểu Thư? Cậu ở đâu? Vết thương đã đỡ chưa?"

Trông thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, cảm giác "áp thấp" trên người Trình Chinh phút chốc đã tan biến hết. Hắn không đợi đối phương nói hết lời đã hỏi một tràng dài.

"Là tôi, tôi đọc tin nhắn của anh rồi. Xin lỗi vì đã đột nhiên rời đi mà không chào hỏi mọi người một tiếng. Hiện giờ tôi rất ổn, chỉ là muốn đi cho khuây khỏa thôi. Anh đừng lo lắng." Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Thư thấy thà tự mình nói hành tung của mình cho Trình Chinh biết, còn hơn là để Trương Nhất Phàm nói thay. Dù sao bản thân cũng nên quay về rồi.

"Không sao, sau này muốn đi đâu thì cứ nhắn tin cho chúng tôi. Đừng để mọi người lo lắng." Trình Chinh cố gắng kìm nén niềm vui sướng của bản thân, dịu dàng an ủi, "Đúng rồi, khi nào cậu định quay về?"

"Chắc là hai ngày tới, chỗ tôi còn có chút chuyện cần xử lí," Nếu như muốn rời đi thì chí ít cũng phải nói cho Tiểu Mạt một tiếng, rồi sắp xếp chuyện ở làng du lịch nữa, thế nào cũng phải mất hai ngày, nhưng Hạ Thư cũng không dám chắc chắn, "Đúng rồi, tôi có gặp Trương Nhất Phàm, nghe nói là bạn của anh."

"Trương Nhất Phàm... Không ngờ cậu ta cũng ở đó!" Trong đầu Trình Chinh lại hiện lên đoạn tin nhắn mình nhận được trước khi Hạ Thư gọi tới vài phút. Có lẽ Hạ Thư đã biết chuyện Nhất Phàm báo tin cho mình, hắn khổ não cào mái tóc, "Cũng trùng hợp thật đấy. Có việc gì cần trợ giúp, cậu cứ đi tìm cậu ta là được. Không cần khách sáo với cậu ta đâu."

"Được, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi tắt máy trước đây. Phải về ăn cơm rồi." Hạ Thư thấy Tiểu Mạt đang đi về phía này, đoán chắc là tới tóm mình nên vội vã tắt máy.

"Mới sáng sớm mà anh đã chạy ra đây làm gì thế hả?" Tiểu Mạt khó khăn lắm mới có một giấc ngủ ngon, vậy mà thức dậy rửa mặt xong thì đã thấy Hạ Thư lại chạy đi mất. Cô suýt tức đến nổ phổi. Tuy bực thì bực, nhưng cô vẫn chạy đi tìm người ta.

"Ra ngoài hít thở không khí trong lành thôi. Vốn muốn gọi cô dậy, nhưng đoán chừng cô còn chưa tỉnh, nên mới không gọi nữa. Đừng giận, đừng giận mà." Hạ Thư mỉm cười thật tươi, nhìn cô lấy lòng.

"Hít thở không khí trong lành? Anh ngồi trong phòng mở cửa sổ ra thì không hít được chắc?" Tiểu Mạt không thèm để ý đến vẻ nịnh nọt của người kia, đi đến sau y rồi đẩy xe lăn, "Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn chưa ăn sáng nữa kìa!"

"Chẳng phải cô cũng chưa ăn sáng sao?" Hạ Thư thấy Tiểu Mạt cứ dẩu cái mỏ lên, không nhịn nổi nữa liền phì cười."Dáng vẻ này của cô đáng yêu thật đấy!"

"Hờ hờ. Anh không phải thả thính tôi làm gì. Tôi thừa biết tính hướng của anh rồi." Mặc dù trong lòng rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt Tiểu Mạt vẫn tỏ ra tức giận. "Nói tới lại thấy tức. Đến người con trai của tôi cũng bị đàn ông giành mất, hừ!"

"Đừng tức giận mà. Trừ Tô Thụy ra, cô còn thích minh tinh nào không, tôi xin số Wexin giúp cho!" Tuy Hạ Thư cũng rất hi vọng điều ước của Tiểu Mạt sẽ thành sự thật, nhưng nhìn mối quan hệ giữa Tô Thụy với Trương Nhất Phàm thì… Muốn chen chân vào còn không biết chen đâu mới vào nổi.

"Không cần đâu. Giới giải trí của các anh quá hỗn loạn, tôi vẫn nên ngoan ngoãn làm việc kiếm tiền thì hơn." Mặc dù tính Tiểu Mạt thoải mái, tùy tiện, nhưng cũng không đến mức có thể quên đi ngay được người mình đã thầm thích suốt hơn mười năm.

"Cô có thể làm một nữ cường nhân, tôi đặt hết hy vọng vào cô đó." Hạ Thư quay lại nhìn Tiểu Mạt với ánh mắt đầy tin tưởng, "Đúng rồi, Tiểu Mạt. Tôi còn có việc muốn bàn bạc với cô."

"Hừ, tôi biết thừa. Anh nịnh nọt, lấy lòng tôi vậy, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt gì. Nói đi!" Tiểu Mạt lườm Hạ Thư, bày tỏ sự bất mãn của bản thân.

"Đừng vậy mà, tôi khen thật lòng," Hạ Thư sợ những lời tiếp theo nói ra sẽ khiến Tiểu Mạt nổi cơn bạo lực, vội vã cười làm lành, "Chắc tôi phải quay về rồi..."

"Quay về? Anh mới tới mấy hôm thôi mà, anh quên làng du lịch còn có cả đống việc đang đợi anh giải quyết sao? Hơn nữa, tôi bỏ ra bao nhiêu công sức mới đón được anh về đây, giờ anh lại nói đi là đi? Anh coi đây là điểm du lịch thật đấy à!" Quả nhiên muốn khiến Tiểu Mạt bùng cháy thì chỉ cần một cây diêm, Hạ Thư bỗng cảm thấy bản thân là kẻ tội ác tày trời.

"Em đừng kích động, lần này là tôi trốn đi. Phía bên kia có nhiều vấn đề cần tôi về để giải quyết cho rõ ràng, không thể tùy hứng như vậy được. Còn về chuyện của làng du lịch, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa rồi mới đi. Tôi biết Tiểu Mạt là tốt nhất, chắc chắn sẽ hiểu cho tôi, đúng không?" Cuối cùng Hạ Thư cũng hiểu cái giá của sự tùy hứng, chỉ đành ra sức dỗ dành Tiểu Mạt.

"Tôi không phải người tốt nhất. Lần nào cũng thế, anh đi ra ngoài thì sao lại gọi là tùy hứng? Giờ anh đang trong thời gian dưỡng bệnh, muốn ra ngoài chơi cho khuây khỏa thì đã sao? Sao anh cứ đổ hết tội lỗi lên mình như thế chứ?" Tiểu Mạt bực tức không phải vì Hạ Thư muốn đi, mà là vì y không biết nghĩ cho mình.

"Chuyện gì cũng phải có người giải quyết, nếu không, nó sẽ mãi tồn tại ở đó." Dù không chỉ có một người đã nói về tật xấu này của Hạ Thư, và y cũng biết mọi người quan tâm tới mình nên mới nói vậy. Nhưng việc y gánh vác trách nhiệm cũng không có gì là sai cả, "Tôi đã trưởng thành. Có rất nhiều chuyện tôi đều có dự tính cả rồi, sẽ không để mình chịu thiệt đâu. Dù có thiệt thì cũng không đáng là bao. Mà thiệt thòi cũng chẳng ngon lành gì, tôi không thích chịu đâu."

"Anh chỉ được cái nói tài thôi. Dù sao tôi cũng không khuyên nổi anh, anh xem rồi liệu đi." Hai người đã cãi nhau không chỉ một lần về chuyện này. Lần nào Tiểu Mạt cũng thất bại trong việc khuyên nhủ. Lần này, cô dứt khoát nhận thua trước, "Có điều, sau khi trở về rồi, anh cũng phải lo mà dưỡng thương. Nếu tôi biết anh đi làm, cẩn thận tôi tiết lộ cho truyền thông những tin tức không hay của anh. Tôi có cả ảnh giường chiếu của anh đấy nhé."

"Ảnh giường chiếu! Nữ hiệp hạ thủ lưu tình, xin hãy lưu tình. Tại hạ vẫn còn muốn tồn tại trong giới showbiz!" Hạ Thư sợ hãi quay đầu nhìn Tiểu Mạt, giả vờ nức nở cầu xin.

"Hừ, tốt nhất là nịnh nọt bà đây cho tử tế vào. Nếu không tôi đã lật mặt là không nhận người quen đâu!" Tiểu Mạt bị y chọc cho bật cười, cơn bực tức cũng vơi đi một nửa. "Còn nữa, nếu quay về mà gặp được trai đẹp, nhớ lưu Weixin cho tôi. Lúc đó sẽ có thưởng."

"Được thôi." Hạ Thư thoải mãi đồng ý. Vừa chuẩn bị quay về với bầu không khí vui vẻ thì đột nhiên mí mắt y giật giật, "Tiểu Mạt, mí mắt cứ giật có phải là điềm xấu không?"

"Mắt trái giật hay là mắt phải giật?" Tiểu Mạt bỗng trở nên hứng thú, dừng xe lăn lại, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Thư rồi bắt đầu quan sát.

"Chắc là mắt phải giật." Hạ Thư bị Tiểu Mạt nhìn liền cảm thấy hơi hồi hộp, chột dạ mà đáp lại.

"Đúng là mắt phải thật này," Tiểu Mạt cũng nhìn thấy, nhíu đôi lông mày lại, biểu cảm còn có chút rối rắm, "Người ta nói mắt trái giật thì tiền về, mắt phải giật thì họa tới. Tôi thấy chẳng chính xác gì cả, mau về ăn cơm thôi."

"Ha ha, cô đừng để tâm đến mấy lời truyền miệng kiểu này. Cũng chỉ là tùy tiện nói ra thôi, đừng bận tâm." Thấy bước chân của Tiểu Mạt nhanh hơn, Hạ Thư liền nhanh chóng an ủi.

Bình luận

Truyện đang đọc