ẢNH ĐẾ VÀ CÁI BẪY DÀI HƠI

Ánh nắng ấm áp chiếu xuống quảng trường Paris, phủ lên người đi lại trên đường một vầng sáng màu vàng, thỉnh thoảng lại có chim bồ câu bay tới, tốp năm tốp ba quây lại xung quanh những vị khách du lịch đang rải đồ ăn. Một cặp đôi với vẻ ngoài xuất sắc, thu hút ánh nhìn của mọi người. Cậu thanh niên đội mũ bóng chày giơ máy ảnh lên nhưng ống kính chỉ tập trung vào một người, đó chính là cô gái đang cúi đầu cho bồ câu ăn gần đó.

"Tiểu Nguyên Nguyên, điện thoại của anh này!" Lâm Nguyên vừa mới tìm được góc chụp mà mình cho là hoàn hảo thì nhân vật chính trong khung hình lại chạy về phía này, phá hỏng cảnh đẹp ban đầu. Nhưng ai bảo đây chính là nữ vương mà bản thân muốn cưng chiều, Lâm Nguyên đành thu ống kính về, mở rộng vòng tay.

"Mau nghe điện thoại đi, là cô Phương đấy." Thứ lao vào trong lòng Lâm Nguyên không phải là người đẹp mà lại là chiếc điện thoại đang reo. Ảnh hậu Diệp thấy Lâm Nguyên cầm điện thoại có hơi sững sờ nên nhắc nhở.

"Cô Phương?" Có lẽ hai chữ "cô Phương" đã đánh thức Lâm Nguyên, anh ta lập tức bắt máy: "Alo, cô Phương, có chuyện gì không ạ?"

"Cô Phương à, cô đừng lo lắng. Cháu cũng đang ở nước ngoài, ở Paris đó ạ. Trùng hợp quá, cô với chú cứ đợi chúng cháu ở sân bay đi ạ, chúng cháu sẽ qua đó liền. Rồi chúng ta sẽ cùng về nước." Lâm Nguyên đưa máy ảnh cho Ảnh hậu Diệp, còn mình thì cúi xuống nhặt túi của hai người lên. Anh chỉ về con đường phía trước, ý bảo cô đi về hướng đó. "Cháu sẽ cho người đi nghe ngóng tin tức. Cô yên tâm, sẽ không sao đâu. Cô với chú đợi chúng cháu ở sân bay đi ạ. Vâng vâng, được ạ, lát nữa gặp lại cô."

"Sao vậy?" Lâm Nguyên vừa tắt máy, Ảnh hậu Diệp liền mở lời: "Xảy ra chuyện gì sao? Đừng dọa em đấy nhé!"

"Hạ Thư bỏ đi rồi, chúng ta đến sân bay tìm cô Phương trước đã." Lâm Nguyên quay đầu nhìn Ảnh hậu Diệp, tỏ ý xin lỗi, nhẫn nại giải thích với cô, "Có lẽ chuyến du lịch này của chúng ta phải kết thúc sớm rồi, đợi năm sau anh đền cho em có được không?"

"Không phải! Hạ Thư bỏ đi là sao?" Sự chú ý của Ảnh hậu Diệp hiển nhiên đều dồn vào vế trước, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó vô lí. Cô nhìn Lâm Nguyên với vẻ khó tin, "Có phải vì chúng ta ép cậu ấy trở về chốn xưa khiến cậu ấy bị kích thích không?"

"Anh cũng không rõ nữa, đợi anh hỏi rõ tình hình cái đã." Khó khăn lắm mới có một kì nghỉ, hai người tự động cách ly với những tin tức về giới giải trí, nào ngờ Hạ Thư lại xảy ra chuyện. "Trước đó anh có gọi điện thoại cho cậu ấy, thấy trạng thái của cậu ấy vẫn bình thường mà. Sao có thể bỏ đi được chứ? Trời ạ! Cả đống tuổi rồi."

"Anh đừng nôn nóng. Chúng ta đến sân bay tìm cô Phương rồi về nước luôn." Ảnh hậu Diệp an ủi: "Lát nữa em sẽ bảo trợ lí đi lấy hành lí rồi ra sân bay, chúng ta đi luôn đi."

"Ừ, năm sau chúng ta sẽ chơi nhiều ngày hơn nhé, năm nay thì thật sự xin lỗi em, anh không thể không để ý đến Hạ Thư." Tuy mọi người đều nói Ảnh hậu Diệp giống như quả pháo chỉ cần châm lửa là nổ cái bùm, nhưng Lâm Nguyên lại hiểu được sự chu đáo của cô nên mới càng cảm thấy có lỗi. "Nhiều năm như vậy, em cũng biết cậu ấy mà..."

"Hạ Thư không phải chỉ là bạn của mỗi mình anh, vả lại chúng ta cũng chơi lâu rồi, nên quay về thôi." Lâm Nguyên còn chưa nói hết, Ảnh hậu Diệp đã cắt ngang lời. "Bình thường đâu có thấy anh lề mề thế này. Đi nhanh lên đi chứ, đừng để cô Phương đợi lâu."

Trong đại sảnh sân bay Paris, một ông chú tầm hơn 50 tuổi sốt ruột theo sau bác gái đang gọi điện thoại, trên trán lấm tấm mồ hôi. Hai người này chính là cha mẹ nuôi của Hạ Thư, Hạ Lạc và Phương Nghi.

"Sao rồi? Tiểu Nguyên biết Hạ Thư đi đâu không?" Phương Nghi vừa tắt máy, Hạ Lạc đứng bên cạnh liền mở miệng hỏi han. "Haiz, đáng lẽ chúng ta không nên đi chơi thế này. Nếu như ban đầu Chủ tịch Lý..."

"Đừng nói mấy lời này nữa, Tiểu Nguyên nói lát nữa sẽ tới đây, cũng may còn có Tiểu Nguyên." Phương Nghi không ngờ rằng chỉ vì sự mềm lòng trong giây lát của mình đẩy Hạ Thư đến bước đường này, trong lòng thấy rất tự trách "Hạ Thư còn có nơi nào để đi nữa chứ, chắc chắn là về quê rồi. Chúng ta quay về đón thằng bé thôi."

"Haiz, lần này mà tìm được Hạ Thư. Cho dù Lý Trạch Thiên có nói gì thì chúng ta cũng sẽ không thỏa hiệp nữa. Con lớn rồi, nó có cách nghĩ của riêng mình, chúng ta không thể hồ đồ thêm." Hạ Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hơi đỏ lên. "Đợi khi tìm được Tiểu Thư rồi, bà xem tôi có đánh nó không!"

"Đừng nói mấy câu bực bội vậy nữa, chúng ta đi mua vé máy bay trước đi, Tiểu Nguyên tới đây gấp như vậy, chắc cũng không kịp đặt vé đâu." Phương Nghi nhìn thời gian, nghĩ giờ ở thành phố B chắc vẫn là rạng sáng, có thể đặt vé được rồi.

"Bà bảo đừng sốt ruột là sao, bà có thông tin cá nhân của Tiểu Nguyên hay không? Đặt vé thế nào?" Hạ Lạc nói thẳng vào điểm chính. "Cũng còn có một lúc nữa thôi, chúng ta đợi Tiểu Nguyên tới rồi quyết định sau. Chắc là Hạ Thư chỉ đang giận dỗi thôi."

"Haiz... cái thằng nhóc Hạ Thư này, chuyện gì cũng để hết ở trong lòng. Chỉ sợ chúng ta ở trong nước lo lắng cho sự nghiệp của nó, cho nên năm nào cũng bảo chúng ta ra nước ngoài du lịch. Ông nói xem, không gặp được nó không phải càng lo lắng hơn sao." Phương Nghi đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nhíu chặt mày, thở dài. "Nếu như nó không hiểu chuyện đến vậy thì tốt rồi..."

"Nuôi lâu như thế rồi, bà còn không hiểu tính nó thế nào à? Hiểu chuyện đến nỗi khiến người khác đau lòng. Haiz, lần này chúng ta về rồi thì quyết không đi đâu nữa, ở bên cạnh chăm sóc con cho tốt. Lần trước gọi điện nó còn nói muốn ăn sủi cảo tôi làm. Về nhà rồi ngày nào tôi cũng sẽ làm cho nó ăn."

"Làm, về nhà rồi làm. Mình à, chúng ta tìm chỗ nào ngồi thôi." Phương Nghi cũng tán thành, đồng thời kéo chồng mình tới ghế trống bên cạnh, cố gắng ổn định lại đôi chân đang run rẩy của mình.

"Vương Khải, Hạ Thư xảy ra chuyện gì rồi?" Vương Khải vừa được Đại ma vương gọi tới quan tâm một phen, mới ra khỏi cửa thì lại nhận được điện thoại của Lâm Nguyên, cho nên bộ não còn chưa kịp phản ứng.

"Không phải anh đang ở nước ngoài à?" Vương Khải nhìn lại tên lần nữa mới khẳng định đúng là Lâm Nguyên, nhưng lại bỏ quên mất câu hỏi của anh ta.

"Cái này không quan trọng. Tôi hỏi anh, sao Hạ Thư lại bỏ đi, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Nguyên không kịp giải thích cho Vương Khải, lập tức đi thẳng vào vấn đề, "Anh có tin tức của cậu ấy không?"

"Ờ... Sao đến anh cũng biết tin Hạ Thư bỏ đi thế?" Cuối cùng tư duy của Vương Khải cũng đã vận hành lại như bình thường. Nghe Lâm Nguyên gặng hỏi, anh liền thấy áy náy, ấp a ấp úng không biết phải trả lời ra sao, "Hiện tại cậu ấy không sao, chỉ là không biết đã chạy đi đâu rồi, anh đừng lo lắng."

"Tôi đừng lo lắng? Giờ chú Hạ với cô Phương đều đã biết chuyện của Hạ Thư rồi, anh bảo tôi làm sao mà không lo đây? Anh mau bảo Hạ Thư lăn ra đây ngay đi, làm mọi người ai cũng hoảng loạn hết cả lên thế này." Lâm Nguyên đang ôm hi vọng rằng dù bỏ đi nhưng Hạ Thư vẫn sẽ báo với Vương Khải.

"Lần này tôi thật sự không biết, Hạ Thư không nói cho tôi..." Vương Khải cũng mong bản thân biết tung tích của Hạ Thư. Nếu vậy thì đã chẳng cần ngày nào cũng phải thê thảm như vậy. Có điều người mà anh lo nhất vẫn là cha mẹ của Hạ Thư. "Sao cô chú lại biết chuyện này, không phải họ đang ở nước ngoài du lịch à?"

"Cái này thì tạm thời tôi không rõ. Chút nữa tôi sẽ gặp cả hai ở sân bay, chắc mai là về nước. Ngày mai anh tới đón chúng tôi đi, rồi chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng." Lâm Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắp tới sân bay rồi nên chuẩn bị tắt máy trước.

"Tôi sẽ tới sân bay đón mọi người..." Vương Khải vốn định nói mai mình còn có việc, nhưng nghĩ lại thấy họa do mình gây ra, nên vội sửa lại, "Được rồi, trước khi lên máy bay thì nhớ nói cho tôi biết mọi người mấy giờ về đấy."

Bình luận

Truyện đang đọc