ẢNH ĐẾ VÀ CÁI BẪY DÀI HƠI

"Cô Phương, mọi người chờ lâu chưa ạ?" Lâm Nguyên định dẫn hai vợ chồng cô Phương tới phòng nghỉ VIP, nhưng nghĩ đến trong lòng hai người bây giờ đang nóng như lửa đốt, anh ta không thể làm gì khác ngoài việc đi tìm họ với Ảnh hậu Diệp. May mà bọn họ đang ở nước ngoài, hơn nữa lịch trình được bảo mật nên không ai nhận ra.

"Hai đứa tới là tốt rồi. Vừa rồi cô còn nói chuyện với chú Hạ, bảo mình già rồi, chẳng giúp gì được cho con cháu, lại còn làm phiền mấy đứa thêm." Phương Nghi thấy Lâm Nguyên và Ảnh hậu Diệp tới, vội vàng đứng lên, hơi ngượng ngùng nói.

"Cô Phương khách sáo với chúng con làm gì? Bình thường chúng con ăn ké uống ké ở nhà cô, đã coi mọi người là người thân từ lâu rồi. Cô đừng nói mấy lời khách sáo đó nữa, đợi khi nào tìm được Hạ Thư thì cô nấu cho chúng con một bữa ngon là được." Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, cái tính khách sáo của Hạ Thư giống y xì đúc hai ông bà nhà họ Hạ, tới mức Lâm Nguyên cũng phải ngại ngùng.

"Cô, chú, chúng ta bay chuyến nào về ạ?" Ảnh hậu Diệp quen tính phóng khoáng, rất sợ hai ông bà Hạ lại khách sáo tiếp, cho nên vội vàng chuyển chủ đề, "Vừa nãy trợ lý mới gửi thông tin lịch bay cho con. Xét tình huống trước mắt, con nghĩ bay chuyến đêm sẽ hợp hơn."

"Được được, bay chuyến đêm cũng được. Vừa rồi cô mấy đứa còn định đặt vé máy bay trước, nhưng mà không biết thông tin cá nhân của mấy đứa." Hạ Lạc vừa lấy giấy tờ ra, vừa giải thích với hai người.

"Không sao đâu chú. Chú cứ đưa giấy tờ cho con, con bảo trợ lý đi đặt vé là được rồi." Ảnh hậu Diệp nhận lấy giấy tờ trong tay Hạ Lạc, định nhắn tin cho trợ lý, "Giờ đặt vé online rất tiện lợi. Phải rồi, cô chú ăn cơm chưa ạ?"

"Cô chú có thiết ăn uống gì đâu." Hạ Lạc buồn rầu, thở dài, "Bình thường cô chú sợ quấy rầy công việc của Tiểu Thư, đều là nó gọi điện cho cô chú. Vừa nãy chú thử gọi điện cho nó thì thấy nó đã tắt điện thoại rồi, hầy!"

"Chú đừng sốt ruột quá! Chắc là Hạ Thư muốn ra ngoài cho đỡ buồn một thời gian. Cậu ấy cũng không phải là trẻ con. Con đã để lại lời nhắn cho cậu ấy rồi, khéo chúng ta vừa về nước thì Hạ Thư sẽ liên hệ lại ấy chứ." Lâm Nguyên vừa an ủi hai người, vừa tự hỏi sau khi về nước thì tìm Hạ Thư ở đâu.

"Người kia còn nói Tiểu Thư bị tai nạn giao thông. Lòng cô vẫn luôn thấy hoảng lắm, chẳng biết phải miêu tả làm sao?" Phương Nghi siết chặt túi xách trong tay, ánh mắt khủng hoảng, "Hơn nữa, gần đây người kia mới tới tìm cô chú. Cô cứ có cảm giác đã xảy ra chuyện gì rồi."

"Cô Phương, cô bảo là Hạ Thư bị tai nạn giao thông sao?" Phương Nghi chưa dứt lời, Lâm Nguyên đã cau mày, "Cô nghe tin tức này ở đâu? Lần trước con gọi điện cho Hạ Thư, không thấy cậu ấy nhắc gì tới cả."

"Là nhân viên trong công ty của Tiểu Thư báo cho cô chú." Hạ Lạc vỗ vai an ủi Phương Nghi, lại giải thích với Lâm Nguyên, "Vốn cô chú cũng không tin, nhưng lại thấy được ảnh chụp Hạ Thư đang nằm viện."

"Nhân viên công ty của Tiểu Thư, cô chú có quen người đấy không? Đã gặp bao giờ chưa?" Lâm Nguyên còn tưởng rằng Hạ Thư chỉ lên cơn một lần, nhưng giờ xem ra hình như chuyện này không đơn giản như vậy. Anh ta không khỏi lo lắng cho sự an toàn của Hạ Thư.

"Chắc là chưa từng gặp, cô cũng không nhớ rõ. Người đấy nói hai năm trước, lúc cô chú tham gia bữa tiệc cuối năm tại công ty của Hạ Thư, cậu ta đã gặp cô chú rồi, không ngờ lần này lại gặp lại ở Paris." Phương Nghi bình tĩnh lại, tiếp tục giải thích.

"Bữa tiệc cuối năm..." Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy được? Lâm Nguyên định hỏi tiếp, nhưng lại sợ làm cho hai người họ lo lắng thêm. Anh ta kìm nén sự hoài nghi trong lòng, định trở về tìm Vương Khải hỏi kỹ hơn, "Mọi người cứ từ từ, đừng gấp. Đợi khi về nước chúng ta sẽ đi tìm Vương Khải, hỏi lại tình hình cho rõ ràng."

"Haizz, con nói coi, vì sao thằng nhỏ đang yên đang lành lại bị tai nạn giao thông cơ chứ?" Hạ Lạc càng nghĩ càng sốt ruột, đột nhiên nhớ tới chuyện Lý Trạch Thiên từng đến tìm mình, "Chỉ sợ là có người muốn làm hại Tiểu Thư, nếu là người kia... Hầy!"

Phương Nghi hiểu ý của chồng, mặt biến sắc. Vốn sắc mặt bà đã không tốt lắm, giờ đã thành trắng bệch, bà hoảng hốt liếc nhìn Hạ Lạc, rồi lại cúi đầu theo bản năng.

"Người kia? Chẳng lẽ Hạ Thư có kẻ thù?" Lâm Nguyên luôn cảm thấy ông bà Hạ đang có chuyện giấu mình, nhưng không tiện hỏi trực tiếp, chỉ đành nói khéo, "Hay có chuyện gì xảy ra?"

"Ài, chuyện này nói ra rất dài..." Hạ Lạc mãi mới mở miệng được, không quên trao đổi ánh mắt với Phương Nghi. Cuối cùng ông đành xin bà giúp đỡ, "Không thì bà nói đi!"

"Tiểu Nguyên với Tiểu Diệp cũng không phải người ngoài, có gì mà không nói được." Phương Nghi lườm Hạ Lạc, tiếp lời, "Thật ra cũng không phải chuyện xấu hổ gì. Tiểu Thư là con nuôi của cô chú. Cha ruột của nó hiện tại là Chủ tịch của Lý Thị, Lý Trạch Thiên."

"Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy?" Lâm Nguyên mất một lúc lâu mới tiếp thu được tin tức vừa nghe, nhìn ông bà Hạ với vẻ hoài nghi cực độ.

"Ừm... Con có chuyện muốn hỏi." Ảnh hậu Diệp nhìn trợ lý mua vé máy bay xong, ngậm cái miệng đang há hốc lại, xoắn xít một hồi mới nói, "Thật ra sếp của Hạ Thư là em họ của Lý Trạch Thiên. Tuy rằng hồi trước cô ấy có mâu thuẫn nhỏ với nhà họ Lý, nhưng quan hệ với Lý Trạch Thiên lại khá tốt."

"Cái gì? Sếp của Tiểu Thư là em họ của Lý Trạch Thiên? Chẳng trách... Là do chúng ta sơ ý rồi!" Hạ Lạc nghĩ tới việc hai người kia có quan hệ, càng muốn nghĩ cho rõ ràng lời nói cuối cùng của Lý Trạch Thiên lúc trước là có ý gì.

"Sếp của Hạ Thư là người của nhà họ Lý? Bọn họ che giấu giỏi thật đấy, anh chưa từng thấy ai nhắc tới." Không chỉ có ông bà Hạ thấy kinh ngạc, mà ngay cả Lâm Nguyên cũng không ngờ tới. Nếu Hạ Thư biết được chuyện này, với cái tính kia của cậu ta, chắc chắn sẽ không chịu nổi.

"Chuyện này con cũng là tình cờ nghe người ta nhắc tới, cụ thể thế nào thì không rõ." Ảnh hậu Diệp càng nghĩ càng thấy đáng sợ, "Hạ Thư... Chuyện này... Hầy!"

"Mấy hôm trước, Lý Trạch Thiên còn đến Paris để gặp cô chú, muốn cô chú khuyên Tiểu Thư nhận lại ông ta. Nói thật lòng, chú với cô nuôi Tiểu Thư lớn tới bằng này, muốn vợ chồng chú dâng nó trả lại, đương nhiên là không muốn rồi. Nhưng dù sao người này cũng là cha ruột của Tiểu Thư. Vốn dĩ cô chú định về nước rồi nói chuyện với nó, ai ngờ..." Phương Nghi thở dài, không nói tiếp nữa.

"Nghe Tiểu Diệp nói vậy, chú sợ việc Hạ Thư trốn đi cũng có liên quan tới Lý Trạch Thiên. Tìm ra hành tung của Hạ Thư vốn không phải việc khó với ông ta, còn chưa kể có cấp trên của Tiểu Thư trợ giúp. Ông ta tìm được tới vợ chồng chú, chắc chắn cũng sẽ tìm ra được Tiểu Thư. Lúc đấy nhìn dáng vẻ của ông ta cũng khá sốt ruột." Hạ Lạc càng nghĩ tới chuyện này càng thấy đau đầu.

"Trước mắt chúng ta phải giữ bình tĩnh, không để chính mình cũng bị rối loạn." Lâm Nguyên có cảm giác như mình vừa đi vào một cuốn tiểu thuyết. Trùng hợp gì mà trùng hợp quá vậy? "Con sẽ gọi điện thoại cho Vương Khải trước, hỏi cho rõ ràng đang xảy ra chuyện gì."

"Em thấy cũng được. Giờ chúng ta không biết tình hình thế nào cả, đoán già đoán non chỉ càng thêm lo lắng. Em dẫn chú với cô đi ăn cơm đã. Khi nào xong việc anh qua tìm bọn em." Lòng Ảnh hậu Diệp cũng loạn cào cào, nhưng cô phải cố gắng giữ bình tĩnh.

"Được, chúng ta đến nhà hàng trước. Con cứ hỏi cho rõ nhé!" Hiện giờ cũng chẳng có biện pháp gì hay hơn, Hạ Lạc dặn dò Lâm Nguyên vài câu, rồi dẫn Phương Nghi theo Ảnh hậu Diệp đi ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc