ẢNH ĐẾ VÀ CÁI BẪY DÀI HƠI

"Tiểu Hạ! Bác vừa về thì nghe con trai bác nói, cậu qua nhà ăn cơm, thế là bác nảy ra ý định hẹn các cậu đi ăn. May mà số điện thoại của cậu không thay đổi."

Hạ Thư cười hì hì nhìn ông lão của tiệm lẩu, trong lòng lại đang bất lực vô cùng, chỉ có thể nghe ông phàn nàn:

"Sao mấy năm nay cậu không tới? May mà Tiểu Trình chăm chỉ đến đây lắm nên thỉnh thoảng tôi mới nghe được chút tin tức của cậu."

"Không phải bác đã nghỉ hưu rồi sao? Lần trước cháu định qua thăm bác nhưng anh Trần nói bác đi du lịch. Bác đâu cho cháu cơ hội đến thăm đâu."

Hạ Thư vô cùng am hiểu việc dỗ ngọt người già, lúc này cũng chỉ thiếu điều ôm lấy bác Trần để làm nũng nữa thôi.

"Hừ!"

Mặc dù đúng là khi đứng trước mặt Hạ Thư, mọi nguyên tắc của bác Trần đều chỉ là mây bay, nhưng lần này ông không thỏa hiệp dễ dàng như vậy.

"Lần trước đúng là tôi đi du lịch thật, nhưng còn lần trước nữa, lần trước của trước nữa thì sao? Rõ ràng là cậu đâu có quan tâm tới tôi. Vậy mà còn nói coi tôi như người thân cơ đấy!"

"Ấy! Tại cháu bận việc mà."

Không ngờ ông cụ càng lớn tuổi thì lại càng ương bướng. Hạ Thư còn tưởng rằng chỉ một chiêu là có thể giải quyết xong, nhưng giờ thì y cũng đành bó tay, chỉ biết sờ mũi, lúng túng tìm cớ. Y đâu có thể nói thẳng là vì mình sợ tới đây sợ sẽ nhớ tới Trình Chinh. Ông cụ bị cao huyết áp, y mà nói vậy chắc huyết áp của ông sẽ tăng vọt lên mất.

"Bận việc? Bận thì không cần ăn cơm à? Cậu là thánh sống hay sao?"

Mặc dù bác Trần nói giọng nghiêm khắc nhưng ông rất thương Hạ Thư, nhất là gần đây, khi nghe được vài tin tức trên mạng. Ông nhìn ánh mắt cún con đầy đáng thương của y, cuối cùng chỉ biết thở dài:

"Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó. Cậu có thời gian thì tự xem lại mình đi!"

"Vâng, vâng. Cháu sẽ nghiêm túc tự kiểm điểm lại, được chưa ạ?"

Hạ Thự thật sự biết mình đã sai. Y đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với lão ngoan đồng này được.

Y chỉ có thể âm mưu đổi đề tài:

"Nào nào, chúng ta ăn cơm trước được không? Cháu đói lắm rồi!"

"Đợi đã. Người còn chưa tới đủ mà!"

Hạ Thư vừa cầm đũa thì bị đôi đũa của bác Trần đánh rơi.

"Sao mà vẫn tham ăn như trước vậy? Không phải mấy người trong giới giải trí các cậu cần phải giữ dáng sao? Cậu tham ăn vậy có được thật không?"

"Cháu ăn cũng không béo mà. Bao nhiêu năm qua cháu có ăn kiêng bao giờ đâu."

Cuối cùng Hạ Thư cũng tìm được điểm đáng tự hào của mình. Y nhìn bác Trần bằng vẻ mặt đầy kiêu ngạo, giống như đứa trẻ đang đợi được khen ngợi. Bác Trần nhìn y bằng ánh mắt ghét bỏ. Lúc này y mới hỏi tiếp:

"Đúng rồi. Chúng ta đợi ai vậy ạ?"

"Đợi người ta tới là cậu biết liền. Đừng sốt ruột, chẳng lẽ bác Trần còn có thể hại cậu sao?"

Bác Trần tỏ vẻ thần bí, định thừa nước đục thả câu. Cuối cùng bác không quên tàn nhẫn chọc đúng chỗ đau của Hạ Thư:

"Cậu sắp ba mươi rồi, không chú ý rèn luyện, cẩn thận rồi lại phát tướng ra đấy. Ấy! Người ta hay nói như nào ấy nhỉ? Đàn ông trung niên bụng bia, ha ha ha…"

"Bác Trần, bác quá đáng quá rồi đấy. Mặc dù giờ cháu lớn rồi nhưng nếu bác còn nói móc cháu, cháu vẫn sẽ bứt râu bác đó!"

Hạ Thư suýt nữa thì sặc nước.

"Đàn ông trung niên bụng bia? Bác từng gặp ai đẹp trai thế này chưa?"

"Càng để ý đến chuyện gì thì chứng tỏ cậu càng không chắc chắn về nó."

Bác Trần nghỉ hưu hai năm nay, đã học được cách lướt mạng. Ở đâu có chuyện gì mới là ở đó có bác. Bác không chỉ học được một loạt từ đang hot, hơn nữa còn có rất nhiều fan hâm mộ, ít nhiều cũng được coi là một đại VIP*, hơn nữa còn nổi danh là blogger súp gà có độc** trên Weibo.

(*) Chế độ phân cấp của Weibo, muốn được gắn VIP thì người dùng phải bỏ tiền ra mua.

(**) Súp gà độc (毒鸡汤): Chỉ những bài viết có nội dung mặt ngoài mang tính tích cực, an ủi tâm hồn, nhưng đằng sau lại chứa các nội dung mang mục đích kinh doanh hoặc lừa gạt, hoặc có gắn kèm các đường link đến các trang có thông tin mập mờ. Cụm từ này bắt nguồn từ cuốn sách Chicken Soup For the Soul (Tạm dịch: Súp gà cho tâm hồn).

"Xin lỗi, cháu đến muộn…"

Trình Chinh vừa đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Hạ Thư đang vừa giận vừa thẹn, trợn mắt nhìn bác Trần, còn ông cụ thì cười ngật ngưỡng. Cả hai người đều chẳng hề nhận ra sự có mặt của hắn.

"Có phải cháu tới không đúng lúc không ạ?"

"Tiểu Trình tới rồi à, mau ngồi đi. Tiểu Hạ cứ kêu đói nãy giờ đấy."

Khó khăn lắm bác Trần mới ngừng cười được. Bác khua tay trước mặt Hạ Thư còn đang đơ ra:

"Giờ mời cậu còn khó hơn cả Tiểu Hạ rồi. Nếu tôi không gọi điện thì cậu cũng không định tới có phải không?"

"Đâu có ạ! Chẳng phải cháu tới rồi sao?"

Trình Chinh nhìn tình hình là biết ngay mình đã rơi vào bẫy của bác Trần. Rõ ràng là bác muốn hắn và Hạ Thư gặp nhau. Mặc dù Trình Chinh rất muốn bỏ đi nhưng nghĩ tới việc đúng lúc bản thân cũng có chuyện cần hỏi Hạ Thư nên mới ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Hôm nay chúng ta ăn gì vậy?"

"Cháu đột nhiên nhớ ra là mình còn chút việc, cháu về trước nhé?"

Hạ Thư thật sự chỉ muốn chết quách cho rồi. Chuyện gì thế này? Lần trước hai người mới cãi nhau xong, vậy mà chỉ sau một thời gian ngắn đã phải làm bộ như không có gì ngồi ăn cơm cùng nhau? Y vẫn nên chạy trước thì hơn.

"Đứng lại cho tôi!"

Hạ Thư còn chưa kịp cất bước thì đã bị bác Trần kéo lại. Một trận mắng đổ ụp xuống đầu:

"Cậu xem cậu hèn chưa kìa? Thế nào? Trình Chinh là ma quỷ hay sao mà cậu vừa thấy đã phải bỏ chạy? Chẳng lẽ nó ăn thịt cậu được chắc? Hay là cậu làm gì có lỗi với nó? Quay lại ngồi cho tôi. Lần này tôi gọi các cậu tới đây để hai đứa nói chuyện đàng hoàng với nhau. Không ai được phép đi."

Bác Trần quát xong, Hạ Thư lẳng lặng liếc nhìn Trình Chinh đang ngồi vững vàng như núi Thái Sơn phía đối diện. Y âm thầm tặng hắn một "like". Cuối cùng, y đành cam chịu ngồi xuống, không biết tại sao lại cảm thấy hơi mong chờ bữa ăn này.



Ở một nơi khác, Đồng Đồng trợn mắt nhìn Chương Thiếu Thành, người cũng đang cau có đứng bên cạnh. Cô ta vẫn đang không hiểu tại sao mình lại bị đuổi ra ngoài.

"Chúng ta đã nói trước là hôm nay để tôi tới đây xả giận, sau đó xóa bỏ món nợ giữa hai ta cơ mà! Vậy mà giờ thì sao? Anh còn muốn lấy cổ phần của tôi không hả?"

"Xả giận? Câu này mà cô cũng nói ra được à? Cô tưởng tôi không biết trước đây cô đã đối xử thế nào với Thế Tân sao? Tôi có mù đâu mà không nhìn thấy những vết thương trên người cậu ấy."

Ngay từ giây phút nhìn thấy Diệp Thế Tân, Chương Thiếu Thành đã cảm thấy hối hận khi dẫn theo Đồng Đồng tới đây. Không ngờ lại có một ngày, bản thân gã lại vì lợi ích mà phá bỏ nguyên tắc của chính mình.

"Tôi không cần cổ phần nữa. Chuyện ngày hôm nay cũng cho qua đi. Sau này cô đi đường của cô, tôi đi đường của tôi."

"Tôi cũng không ngờ, đến anh lại quan tâm tới Diệp Thế Tân như vậy. Rốt cuộc cậu ta có gì tốt đẹp? Vì cậu ta mà anh không cần công ty của mình luôn à? Tại sao?"

Cái tát ban nãy của Diệp Thế Tân vẫn còn đau âm ỉ, vậy mà giờ cô ta còn bị Chương Thiếu Thành làm cho mất luôn niềm tin vào cuộc sống. Rốt cuộc tên Diệp Thế Tân bánh bèo vô dụng đó có gì tốt đẹp?

"Làm gì có nhiều tại sao như vậy! Đơn giản chỉ là gặp đúng người mình thích. Cô sẽ không bao giờ hiểu được đâu. Nghĩ cũng thấy cô đáng thương thật đấy."

Chương Thiếu Thành nghĩ tới cách mình đối xử với Diệp Thế Tân, đau lòng quá hóa cười. Hóa ra từ lâu rồi, gã đã không còn xứng để ở bên cạnh cậu.

"Cô đi đi. Tôi chỉ cầu xin cô một chuyện, đừng đến làm phiền Diệp Thế Tân nữa. Tôi cũng sẽ không đến tìm cậu ấy. Chúng ta đều buông tay đi."

"Buông tay? Anh nói nghe nhẹ nhàng nhỉ? Anh nói tôi buông tay thế nào đây?"

Đồng Đồng túm lấy cổ áo Chương Thiếu Thành, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống gã:

"Tôi yêu anh biết bao nhiêu năm. Anh có thể không yêu tôi, cũng có thể vì lợi ích của mình mà đưa nam sủng của anh tới bên cạnh tôi, nhưng anh không được phép nói tôi không hiểu tình yêu. Chương Thiếu Thành, anh là đồ khốn!"

Đồng Đồng hét lên như phát điên. Chương Thiếu Thành chỉ chau mày vì cảm thấy quá ồn ào chứ không để lộ biểu cảm gì nhiều. Sau khi trút giận xong, Đồng Đồng chỉ còn biết buông tay một cách bất lực rồi quay người bỏ đi. Nhìn từ đằng sau, mặc dù cô ta khiến mình bước đi trong tư thế ngẩng cao đầu, nhưng rốt cuộc vẫn không thể kìm được tiếng nức nở.

Chương Thiếu Thành, anh là tên khốn khiếp!

Bình luận

Truyện đang đọc