ẢNH ĐẾ VÀ CÁI BẪY DÀI HƠI

Truyền Thông Vui Vẻ: "Trần Tinh Vũ - nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty chúng tôi vì lý do cá nhân đã cố ý công bố đoạn ghi âm với nội dung không đúng sự thực trên Weibo nhằm hãm hại Hạ Thư, đồng thời từ chối xin lỗi. Sau khi cân nhắc, công ty chúng tôi quyết định soạn thảo bản thanh minh này để thông báo: tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Trần Tinh Vũ, đồng thời trịnh trọng gửi lời xin lỗi tới anh Hạ Thư."

Tối Nay Ăn Gà: "Lượn thôi, lượn thôi. Không ngờ mị cũng giành được sofa, đúng là một màn kịch cung đấu quá xuất sắc."

Mặt Trời Lớn Của Vũ Trụ Nhỏ: "Giành chỗ chào bán hạt dưa, đồ uống, bỏng ngô đây!"

Phi Phi Phi: "Tạm thời không đứng về phía ai, ngồi đợi Trần Tinh Vũ phản hồi."

Ngôi Sao Nhỏ Của Tinh Vũ: "Công ty rác rưởi, không phân đúng sai, bình thường chèn ép Tinh Vũ cũng thôi đi, giờ xảy ra chuyện thì đá người ta. Quỳ cầu Tinh Vũ bật lại. Tôi tin Tinh Vũ chắc chắn sẽ không hãm hại người khác, chắc chắn ai đó đã lợi dụng thế lực trong giới. Đúng là vô sỉ! Mồm miệng xấu xa! Kiên quyết ủng hộ Trần Tinh Vũ. Trần Tinh Vũ là tuyệt nhất."

Biển Sao Trời: "Quý giới quá loạn! Kiên quyết không cúi đầu trước thế lực xấu xa. Tinh Vũ có những ngôi sao nhỏ như bọn mình bảo vệ, không ai có thể làm hại anh ấy!"



"Anh Minh Vũ. Giờ công ty của Tinh Vũ đã đăng bài thanh minh về việc chấm dứt hợp đồng, khi nào chúng ta mới tiến hành phản công?"

Liếc nhìn Trần Tinh Vũ đang run rẩy ngồi trên ghế sofa, Diệp Thế Tân cầm điện thoại, hỏi Lý Minh Vũ ở đầu dây bên kia bằng giọng gấp gáp:

"Tôi đã biên tập xong phần Weibo giúp Trần Tinh Vũ rồi. Chỉ cần anh cho phép thì tôi có thể đăng lên ngay."

"Ừ, tôi biết rồi. Không cần vội, cứ từ từ."

Qua cửa sổ của xe ô tô quản lý, Lý Minh Vũ nhìn thấy Trình Phi đang đi về phía này. Anh ta nhếch miệng cười lạnh lùng. Chưa bao giờ thứ mà anh ta muốn lại không đạt được. Dù Tống Dương không giúp thì đã sao? Đó cũng không phải là nước cờ duy nhất của anh ta.

"Các cậu có thể đi ăn cơm trước. Dù sao cũng sắp tới giờ cơm rồi. Ăn xong rồi đăng lên cũng không muộn."

"Tôi hiểu rồi."

Diệp Thế Tân thấy Lý Minh Vũ chẳng hề quan tâm thì giật thót. Cậu ta chỉ sợ đến cuối cùng, Lý Minh Vũ sẽ vứt bỏ hai quân cờ là bọn họ nên nói bằng giọng thăm dò:

"Anh Minh Vũ, anh cũng thấy tình cảnh hiện tại của bọn tôi rồi đấy, tôi sợ sau này sẽ khó mà sống trong giới tiếp được. Còn nữa, bộ phim mới mà Tinh Vũ đang quay…"

"Tiểu Diệp, tôi hiểu ý của cậu. Yên tâm! Chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận, chỉ cần các cậu nghe lời tôi, đợi sau khi sự việc qua đi, tôi sẽ lập tức liên hệ cho các cậu ký hợp đồng với công ty của tôi. Hơn nữa, còn để các cậu chọn mỗi người một bộ phim, đều đóng nam chính. Với tình hình hiện tại, các cậu mà xuất hiện đi làm, không khéo còn gây ra ảnh hưởng không tốt. Phim mới của Tinh Vũ cũng xin rút đi, chúng ta phải đánh xong trận đánh ác liệt này đã."

Lý Minh Vũ thầm coi thường, nhưng giọng nói lại rất đáng tin:

"Chỉ cần làm theo kế hoạch thì nhất định sẽ thành công."

"Được! Chúng tôi tin anh. Vậy lát nữa bọn tôi sẽ phát Weibo? Không biết anh Minh Vũ đã tìm được thủy quân để sẵn sàng kéo luồng dư luận chưa?"

Hiện tại làm sao Diệp Thế Tân dám tùy tiện ra quyết định, cho nên chỉ đành hỏi thêm lần nữa:

"Phía bọn tôi chẳng có chứng cứ gì. Nếu không kiểm soát dư luận ngay từ đầu thì tôi sợ…"

"Cậu vẫn không tin tôi nhỉ!"

Trong ánh mắt Lý Minh Vũ ánh lên sự khinh miệt, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn:

"Thủy quân vẫn luôn sẵn sàng. Các cậu chỉ cần lo việc phát Weibo là được. Nếu cậu còn lo lắng thì chỉ cần giao Weibo cho tôi, tôi tìm người xử lý. Tốt nhất là các cậu suy nghĩ lại cho chắc đi, một khi đã đăng lên Weibo là sẽ không còn đường rút lui nữa đâu. Thật ra chúng ta không cần chứng cứ, chỉ cần fan tin là được. Các cậu có dám cá cược tương lai của chính mình một phen không, hay là muốn cả đời bị người khác giẫm dưới chân.

"Anh Minh Vũ, anh hiểu lầm rồi. Không phải bọn tôi không tin mà là vì bọn tôi chỉ là những kẻ thấp cổ bé họng, cũng nhát gan nên sợ sẽ trở thành đứa con bị bỏ rơi."

Diệp Thế Tân vội vàng giải thích, chỉ sợ Lý Minh Vũ nổi giận:

"Dù sao bọn tôi…"

"Tôi vẫn luôn cho rằng, cậu là người dám nghĩ dám làm nên mới đồng ý giúp cậu một tay."

Thật ra Lý Minh Vũ không định bỏ rơi bọn họ sớm như vậy.

"Hơn nữa, các cậu cũng đâu phải chỉ có hai bàn tay trắng. Các cậu còn có fan nữa. Đây là một lực lượng rất mạnh mẽ. Cậu cũng biết đấy, chỉ cần các cậu làm tốt việc mình cần làm, những việc khác đã có tôi rồi."

"Được. Cảm ơn anh Minh Vũ. Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không nói những lời như vậy nữa."

Diệp Thế Tân vội vàng bày tỏ thái độ của mình. Mặc dù hắn ta còn hơi nghi ngờ nhưng ngoài việc tin tưởng ra, hiện tại cũng chẳng còn cách nào khác.

"Tôi nhất định sẽ làm theo kế hoạch, nhất định."

"Được rồi. Cứ làm như vậy đi. Tôi còn chút việc, cậu đi làm việc của mình đi."

Lý Minh Vũ nhìn thấy Trình Phi sắp mở cửa bèn vội vàng kết thúc cuộc gọi.

"Anh Minh Vũ, anh đang gọi điện thoại với ai vậy?"

Trình Phi nghe nói anh Minh Vũ đang đợi mình trong xe nên đẩy nhanh tốc độ quay phim.

"Sao không báo em một tiếng trước khi đến?"

"Anh vừa dặn dò chút công việc với nhân viên. Quay xong sớm vậy à?"

Lý Minh Vũ mỉm cười xán lạn, dịu dàng xoa đầu Trình Phi.

"Anh mang ít bánh ngọt mà em thích ăn nhất tới này, ăn chút đi? Buổi chiều còn quay không?"

"Có phải là Tiramisu không ạ? Cảm ơn anh Minh Vũ. Gần đây quay bộ phim mới nên cần phải giảm cân, Lâm Nhược chẳng cho em ăn."

Tâm tư Trình Phi đơn thuần, một miếng bánh ngọt là có thể khiến cậu ta vui vẻ rất lâu.

"Buổi chiều vẫn phải quay, gần đây cần yêu cầu tiến độ, sắp phiền chết đi được. Hài!"

"Chịu khó nhẫn nhịn thêm một thời gian, phim sắp đóng máy rồi phải không?"

Lý Minh Vũ lấy bánh ngọt ra, vẻ mặt cưng chiều, giúp Trình Phi mở hộp, đặt dĩa lên.

"Quan hệ với anh trai em gần đây có tốt không? Sao anh không thấy em nói về những chuyện này nữa."

"Vẫn tốt! Hai hôm trước anh ấy tới thăm em. Mặc dù anh ấy luôn cười, nhưng em luôn có cảm giác, anh ấy không được vui thì phải. Gần đây em cũng bận, không có thời gian đi thăm anh ấy nên cũng hơi lo lắng."

Tâm trạng tốt đẹp của Trình Phi biến mất ngay khi nhắc tới anh trai. Cậu ta cúi đầu, tủi thân nhìn Lý Minh Vũ.

"Đừng lo lắng! Anh em là người trưởng thành, sẽ biết điều chỉnh tâm trạng của mình thôi."

Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm trạng của Trình Chinh tốt được mới lạ. Có điều câu trả lời của Trình Phi vừa hay rơi vào cái bẫy của Lý Minh Vũ.

"Gần đây em có nghe mấy tin đồn không? Cái đoàn phim mà em từng làm khách mời đó, Hạ Thư và Trần Tinh Vũ đã bắt đầu xâu xé nhau rồi."

"Hạ Thư?"

Trình Phi cảm giác lâu lắm rồi không nghe thấy cái tên này nên không khỏi có hơi sửng sốt.

"Sao Hạ Thư lại xâu xé với người khác vậy? Còn nữa, cái người tên Trần Tinh Vũ kia là ai? Lần trước em châm chọc vậy mà Hạ Thư còn tha thứ cho em, sao giờ lại xâu xé với người khác?"

"Cụ thể là chuyện gì thì anh cũng không rõ. Có điều hiện tại có vẻ chuyện đã ầm ĩ, hơn nữa…"

Lý Minh Vũ không ngờ, mới có mấy hôm không gặp mà sự oán giận của Trình Phi với Hạ Thư đã giảm đi không ít. Điều này không phải là một tin tốt đối với Lý Minh Vũ. Hết cách rồi, anh ta đành phải kích thích thêm vậy.

"Theo tin tức mà anh có được, chuyện này còn gây ảnh hưởng tới anh trai em nữa đó."

"Ảnh hưởng tới anh trai em? Sao lại thế được? Lúc trước em tiếp xúc với Hạ Thư, cảm giác anh ấy không phải người tệ đến vậy. Lẽ nào những gì em thấy đều là giả vờ?"

Trình Phi vừa nghe nói có liên lụy đến anh trai là lập tức dừng ăn bánh, ngẩng đầu nhìn Lý Minh Vũ bằng vẻ nghi ngờ.

"Anh cũng không định quan tâm tới chuyện này. Nhưng nghe nói có liên quan tới anh trai của em nên đã bảo người nghe ngóng. Hạ Thư cố ý tới chỗ anh trai em làm bộ đáng thương để moi tin tức. Kết quả, chuyện đó đã bị Trần Tinh Vũ đăng lên mạng, cho nên Hạ Thư thẹn quá hóa giận."

Lý Minh Vũ chưa bao giờ sợ việc châm ngòi thổi gió, có thể nói là quen tay hay làm.

"Hạ Thư vẫn chưa buông tha cho anh em. Em tuyệt đối không cho phép anh ta làm hại anh trai em."

Quả nhiên, lý trí khó khăn lắm mới trưởng thành của Trình Phi vừa gặp phải chuyện liên quan đến anh trai là lại quay về trước cả thời giải phóng.

"Anh Minh Vũ, anh nhất định phải giúp em đấy."

"Tiểu Phi đừng nóng. Em đã gọi anh là anh rồi thì anh không giúp em còn giúp ai? Đừng nóng vội, để anh nghĩ cách, có được không?"

Ban đầu Lý Minh Vũ định nói cho Trình Phi biết kế hoạch của mình, nhưng thấy thằng nhóc này không ngốc như đã tưởng nên chỉ đành chuyển sang hướng khác. Thôi thì mất công chạy thêm một chuyến nữa vậy.

"Ừ ừ, em nghe anh."

Trong mắt Trình Phi, ngoài anh trai ra thì Lý Minh Vũ là người mà cậu ta có thể tin tưởng nhất, đương nhiên sẽ không nghi ngờ gì.

Bình luận

Truyện đang đọc