ẢNH ĐẾ VÀ CÁI BẪY DÀI HƠI

"Thế nào, đi nghỉ mát vui không?"

Trình Chinh nghe nói Tống Dương đã đi làm trở lại, nhưng đợi cả nửa ngày vẫn không thấy đối phương tới tìm mình. Hắn đứng ngồi không yên, đành chủ động tới gõ cửa phòng cậu ta.

"Ra ngoài!"

Tống Dương nằm dài ra bàn, nghe thấy tiếng mở cửa mà cũng chẳng buồn nhấc đầu dậy, chộp lấy kẹp tài liệu trên bàn quăng về phía trước.

"Đã nói là đừng quấy rầy em rồi cơ mà!"

"Vừa rồi Tiểu Trương nói tâm trạng của cậu không tốt, nhắc anh phải bảo trọng, thật không ngờ cậu lại khó ở đến thế này đấy!"

Trình Chinh lùi lại một bước, khó khăn lắm mới né được kẹp tài liệu bay tới, sau đó tiếp tục cười trêu ghẹo:

"Ai đã chọc giận giám đốc Tống cao quý của chúng ta vậy? Nói ra xem nào, anh sẽ đập hắn giúp cậu!"

"Sao anh lại tới đây? Hôm nay không phải làm việc à?"

Thật ra Tống Dương đã nhận ra là Trình Chinh từ trước. Nhưng anh ta đang bực tức trong lòng, thà nhân cơ hội này giải tỏa còn hơn là nghẹn lại rồi làm hại thân mình.

"Còn nữa, đừng lấy chiêu đi dỗ bạn gái ra để dỗ dành em. Ông đây là đàn ông đích thực!"

"Được! Vậy cậu nói anh nghe, sao lại nổi giận khiếp vậy? Tiểu Trương bị cậu dọa khóc rồi kìa. Dù gì người ta cũng là con gái, sao cậu chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì thế?"

Trình Chinh nhận ra Tống Dương cố tình gây sự nên tốt bụng mặc cậu ta xả cơn tức. Nụ cười trên khóe môi hắn không hề biến mất, "Nghe nói cậu còn không chịu làm việc luôn?"

"Ha ha! Sao? Tổng Giám đốc Trình chạy qua đây là để dạy dỗ nhân viên hả? Nếu chê em không làm việc chăm chỉ thì cứ trực tiếp trừ lương là được!"

Tống Dương trừng mắt nhìn chằm chằm Trình Chinh, miệng lầm bầm:

"Đúng là đồ chủ nghĩa tư bản. Bình thường lúc người ta cố gắng làm việc thì sao không thấy anh nói là sẽ thưởng?"

"Cậu xem, lại cáu kỉnh rồi. Anh đùa thôi mà!" Trình Chình thấy tâm trạng Tống Dương dịu bớt được chút, vội vàng cười dỗ dành tiếp:

"Đợi đợt này hết bận, anh nhất định sẽ cho cậu nghỉ dài ngày, chuẩn bị sẵn người đẹp cho cậu nữa, thế nào?"

"Đừng nhắc tới việc nghỉ mát với ông! Ít nhất trong năm nay, ông đây sẽ không suy nghĩ về chuyện đó nữa đâu!"

Hiện giờ trong mắt Tống Dương, tất cả những người nhắc đến chuyện nghỉ mát với cậu ta đều là muốn nói kháy mình. Cậu ta không ném Trình Chinh ra ngoài đã là quá bao dung rồi.

"Còn nhắc tới chuyện đó nữa thì mời anh tự giác cút ra ngoài!"

"Rốt cuộc con bé Đồng Đồng đã làm gì cậu vậy? Khiến cậu giận dữ đến thế này, nói anh nghe để anh vui chung chút đi…"

Trình Chinh đang nghiêm túc quan tâm Tống Dương, giờ đột nhiên lật mặt, cười nham hiểm hỏi dò Tống Dương. May mà Tống Dương yêu hắn, nếu không chắc hắn đã bị ném từ đây xuống tầng một.

"Anh muốn ăn đập phải không?"

Tống Dương đập mạnh tay xuống bàn, vừa nói vừa định đứng dậy. May mà Trình Chinh biết điều, vội vàng nhận sai.

"Anh không đi làm việc, ở đây gây sự với em làm gì? Thú vị lắm sao?"

"Lúc đó anh đã nhắc nhở cậu rồi, đừng có thân thiết quá với con bé Đồng Đồng. Từ nhỏ nó đã được chiều như công chúa, làm gì biết quan tâm tới cảm nhận của người khác đâu."

Cuối cùng Trình Chinh cũng không cười nữa.

"Có điều, nó động đến ai cũng được, nhưng động tới người của anh là không ổn rồi. Chỉ cần cậu gật đầu, nhất định anh sẽ khiến nó hối hận mà tới nhận lỗi với cậu."

"Thôi bỏ đi, nó cũng chỉ là một con nhóc, chấp nhặt với nó làm gì."

Mặc dù Tống Dương thấy Đồng Đồng phiền chết đi được, nhưng nghĩ tới việc nó vẫn chỉ là một cô nhóc, cậu ta chỉ có thể ép bản thân tha thứ cho đối phương. Ít nhất cậu ta sẽ không trả đũa. Nhưng còn tên Diệp Thế Tân kia thì không thể nào may mắn như vậy.

"Lại nói, muốn trả đũa mà em phải cần anh ra mặt à? Em cũng chẳng phải loại thiện nam tín nữ gì đâu!"

"Anh thích cậu thế này. Anh còn tưởng mấy năm qua sống thoải mái quá đã mài bằng gai góc trên người cậu rồi!"

Trình Chinh nhướng mày nhìn dáng vẻ hung ác của Tống Dương, miệng càng cười tươi hơn:

"Có điều nhìn cậu như vậy thì chắc là anh suy nghĩ nhiều quá rồi. Cậu yên tâm, cứ mạnh dạn mà làm, xảy ra chuyện gì còn có anh đây!"

"Anh tưởng anh nói vậy thì em không giận nữa sao? Cái đồ trọng sắc khinh bạn, vì Hạ Thư mà không thèm đi đón em. Nếu em thấy buồn nôn quá thăng luôn thì làm sao?"

Tống Dương đứng dậy, áp sát vào người Trình Chinh, nhìn hắn chằm chằm.

"Sẽ có một ngày anh phải hối hận vì quyết định lúc đó của mình."

"Có gì mà hối hận với không hối hận. Cậu nói vậy lại khiến anh nhớ tới cảnh bạn của nhân vật chính phản bội trong mấy phim truyền hình đấy. Sao nào, cậu cũng định làm vậy hả? Chắc chưa?"

Tống Dương nói tới nước này, Trình Chinh đương nhiên cũng đã hiểu được chút ít, nhưng lại vẫn làm bộ ngây thơ vô số tội.

"Phản bội? Trí tưởng tượng của anh phong phú thật đấy! Dù gì công ty này cũng có cổ phần của em, em không muốn kiếm tiền nữa hay sao."

Tống Dương nghe mấy lời hoang tưởng của Trình Chinh, ghét bỏ mà trợn mắt nhìn hắn.

"Có phải gần đây anh tiếp xúc với Ảnh đế Hạ nhiều quá nên chứng hoang tưởng cũng càng lúc càng nặng rồi không? Anh còn như vậy, em sẽ đá anh ra khỏi công ty đó."

"Đá anh ra khỏi công ty? Được thôi, cậu thử xem! Vừa hay gần đây, ngày nào anh cũng mệt muốn chết, cho nên anh cũng muốn đi ra biển nghỉ mát, có người đẹp bầu bạn, cậu mau thỏa mãn nguyện vọng của anh đi!"

Trình Chinh thấy hiếm khi Tống Dương ghét bỏ mình vậy, kĩ năng diễn xuất của hắn đột nhiên dâng trào, trên khóe miệng hiện lên nụ cười bất cần.

"Thôi được rồi đấy! Anh đừng đứng đây chọc tức em nữa có được không?"

Thực tình Tống Dương rất muốn nói cho Trình Chinh biết, hắn chính là một bình hoa di động. Năm đó, hắn có thể tung hoành trong ngành giải trí là nhờ vào bề ngoài của mình nhưng lại sợ hắn sẽ tự cao:

"Lát nữa em cần ra ngoài làm một chuyện quan trọng. Nếu có việc gì thì anh kiếm người khác làm đi."

"Sao vội thế? Đi tìm Diệp Thế Tân à? Cậu ta chỉ là món đồ chơi, Đồng Đồng chơi chán sẽ vứt đi thôi. Cậu liệu mà nương tay, dù sao người ta cũng phải dựa vào cái khuôn mặt đó để kiếm cơm đấy."

Trình Chinh đã điều tra qua lịch trình của Diệp Thế Tân, biết được hôm nay cậu ta sẽ đi thử vai. "Hơn nữa, nghe đâu fan của cậu ta có đến mấy trăm ngàn người đấy."

"Bỏ cái vẻ mặt bỉ ổi của anh đi! Xin anh hãy luôn giữ cái bộ mặt lạnh lùng, thanh cao được không? Trước đây, bọn họ bị mù hay sao mà lại đi mê một thằng cha như anh, lại còn cả tên Ảnh đế Hạ kia nữa, óc thẩm mỹ đúng là quá kém."

Tống Dương không ngờ Trình Chinh có thể đoán ra được dự định của mình, hơn nữa có vẻ hắn cũng đã điều tra về Diệp Thế Tân từ trước.

"Ấy! Tình yêu đóng phim của anh đã hoàn toàn bị cậu đả kích! Trước đây, Đạo diễn Trương còn khen anh rất có thiên phú diễn xuất nữa đấy.’’

Chỉ một giây sau, Trình Chinh đã nghiêm túc trở lại, như thể dáng vẻ vừa rồi không phải là của bản thân hắn vậy.

"Tên Diệp Thế Tân đó có người đứng sau chống lưng, cậu có biết là ai không?"

"Em thèm vào mà quan tâm! Người mà em cần xử, dù có được ông trời che chở thì em vẫn sẽ xử như thường!"

Đôi mắt của Tống Dương ngoan độc tới mức dọa Trình Chinh sợ chết khiếp. Thật ra Diệp Thế Tân cũng khá oan uổng. Cơn tức giận này của Tống Dương có một nửa là do Trình Chình không đi đón cậu ta. Chỉ có thể nói, Diệp Thế Tân quá xui xẻo mà thôi.

"Chẳng phải ông trời gì đâu! Cậu đã từng nghe nói đến Chương Thiếu Thành của Thế Hào rồi phải không?"

Trình Chinh vừa nói xong, chính bản thân hắn cũng không nhịn được mà bật cười:

"Kẻ đứng sau Diệp Thế Tân chính là tên đó."

"Chương Thiếu Thành? Đó chẳng phải là chồng sắp cưới của Đồng Đồng sao? Hai kẻ đó làm trò quái quỷ gì vậy? Em cũng chẳng thấy diện mạo của Diệp Thế Tân đó có gì đẹp đẽ để cả hai người họ đều mê mẩn vậy cả!"

Ban đầu Tống Dương chỉ thấy buồn nôn với loại người này, nhưng giờ thì tam quan* của cậu ta đã bị đập nát vụn luôn rồi. Con người bây giờ thật đúng là nghĩ ra được lắm trò.

(*) Tam quan bao gồm thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan.

"Anh đừng nói với em là ba người bọn họ đều biết mối quan hệ của nhau đấy nhé."

"Vấn đề này thì cậu chỉ có thể đi hỏi người trong cuộc thôi. Có điều, e rằng chỉ còn mỗi tên Diệp Thế Tân kia là vẫn chưa biết rõ. Gã tưởng mình là một con chó của Chương Thiếu Thành, nhưng không ngờ lại chỉ là một quân cờ trong trò chơi của Chương Thiếu Thành và Đồng Đồng."

Mặc dù Trình Chinh không thích nghe ngóng mấy tin ngoài lề trong cái giới này, nhưng ít nhiều cũng biết được một chút.

"Cả Chương thiếu gia và Đồng Đồng đều không phải những người dễ chọc. Mặt ngoài thì bọn họ đã đính hôn, nhưng thực tế lại đều có âm mưu nuốt trọn đối phương."

"Hừ! Anh nói vậy thì em lại cảm thấy, Diệp Thế Tân đã cố ý chọc tức em! Mối quan hệ của bọn họ quá phức tạp, em không muốn biết làm gì. Nhưng nếu không dạy cho họ một bài học thì em thật sự thấy rất khó chịu."

Điều Tống Dương ghét nhất chính là mấy chuyện đấu đá trong mấy nhà giàu có. May mà cậu ta là con út, mọi chuyện đều đã có anh trai cáng đáng. Trong nhà cũng không quá bức ép phải có thành tích, vậy nên cậu ta có tính được chăng hay chớ cũng là điều dễ hiểu.

"Được, nếu giận thì cậu đi xả đi. Yên tâm, anh đã chuẩn bị sẵn đòn sát thủ rồi. Lần này e rằng hai nhà đấy sẽ khó mà ngóc đầu lên được nữa."

Trình Chinh chưa bao giờ làm chuyện gì mà mình không chắc chắn, nhất là sau khi trải qua chuyện mười năm trước.

"Hai nhà Chương, Lý cũng nên nhả miếng đất ở phía Đông thành phố ra rồi."

"Anh vẫn còn nhớ nhung miếng đất đó à?"

Khuôn mặt đang vui mừng của Tống Dương lại xị xuống: "Người ta cũng đã tiến hành khởi công xây dựng rồi, đúng là không sợ trộm ghé thăm, chỉ sợ trộm nhớ thương. Sao em có cảm giác, anh mới đúng là kẻ thắng đậm nhất trong chuyện này vậy?"

"Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào thì anh cũng sẽ giúp cậu trút giận. Không phải ai cũng có thể động vào người của anh được, mà muốn động thì trước tiên phải xem thử bản thân có bản lĩnh không đã."

Nếu hỏi Tống Dương tại sao lại thích Trình Chinh, cậu ta nhất định sẽ trả lời không chút do dự rằng, đó là vì cái cách mà Trình Chinh bảo vệ cậu ta. Nó chính là kiểu, họ có thể động đến bạn nhưng cấm được đụng đến người của bạn. Tống Dương bỏ ra mười mấy năm trời ở bên cạnh Trình Chinh, chính là vì muốn trở thành người của hắn.

"Được! Em không quan tâm anh đã chuẩn bị gì ở đằng sau, nhưng để em đi phá nát buổi thử vai của Diệp Thế Tân trước đã. Trên lịch trình có ghi là đạo diễn lớn của Hollywood. Em đã điều tra tên đạo diễn, không ngờ lại chính là Piri. Tên Diệp Thế Tân kia muốn phát triển ra thị trường quốc tế, vậy thì em càng phải khóa chặt gã ở trong nước!"

Đừng thấy Tống Dương không để tâm tới cái gì mà lầm, nhà cậu ta chính là dân xã hội đen thực thụ. Dù đã chuyển sang làm ăn chân chính nhưng bản chất vẫn không hề thay đổi.

"Giờ cứ là đạo diễn người nước ngoài thì đều được mặc định là đạo diễn cấp quốc tế. Thật không ngờ bây giờ thằng nhóc Piri đó cũng được gắn cho cái danh hiệu này. Cậu có đến đó thì đừng quên chế giễu thằng nhóc đó cho anh. Đến Trung Quốc mà không thèm liên hệ với chúng ta."

Trình Chinh nghe tên đạo diễn là Piri thì chỉ muốn cười. Diệp Thế Tân rơi vào tay Tống Dương và tên Piri đó thì đúng là xui xẻo rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc