Lúc Nghi Hi đến dưới lầu Vĩnh Huy Thế Kỷ, nhận được tin nhắn của Vương An Huệ, “Khoảng năm rưỡi chị sẽ đến Thượng Hải, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm, chúc mừng cho em.”
Cô do dự một chút, trả lời lại: “Được ạ, em biết ở đường Hoài Hải có nhà hàng Pháp làm món ăn không tồi, vừa vặn có thể thử xem.”
Sau khi nhấn nút gửi đi, cô bỏ điện thoại vào trong túi, xuyên qua kính râm nhìn tòa nhà cao chọc trời, lông mày xinh đẹp hơi xếch lên.
Tối hôm qua cô từ Bắc Kinh bay đến Thượng Hải, vì tham gia buổi quay thử Nữ hoàng được tổ chức vào xế chiều hôm nay tại tòa nhà này. Trước khi xuất phát Vương An Huệ tự mình lái xe đưa cô đến sân bay, thấy cô không nói chuyện, còn cười trêu chọc, “Đừng khẩn trương, lấy thực lực của em, một giây là có thể tiêu diệt hết mấy bọn lính tôm tướng cua. Chị rất có lòng tin.”
Vẻ mặt phấn khởi kia, làm cho Nghi Hi có lý do tin tưởng, 5 năm cuộc sống hôn nhân thật sự đã đem người đại diện từng là át chủ bài này bực bội đến mức nào, cho tới khi có người để ra tay bày mưu kế, phản ứng đầu tiên của chị ấy chính là hưng phấn.
Hôm đó tại Hoa Thụy, chị ấy nói với Nghi Hi vì cô tranh thủ được vai Võ Mị Nương thời thiếu nữ trong phim truyền hình Nữ hoàng, chẳng qua chưa tới nửa tháng, không ngờ lại bị chen ngang.
“Dựa theo ý của Chu Hạnh Phương, là chuẩn bị cho hai diễn viên khác nhau sắm vai Võ Tắc Thiên giai đoạn trước và sau, thời kì sau đã sớm định là Hàn Mộng, nhưng thời kỳ thiếu nữ vẫn còn đang tuyển người. Chị cùng cô ấy cũng tính là quen biết cũ, đã từng hợp tác rất nhiều lần, lúc tiến cử em với cô ấy còn cố ý nói ra đánh giá của đạo diễn Đàm Vệ Đông về em, cô ấy cảm thấy rất hứng thú. Kỹ năng diễn xuất của em chị nắm chắc, lúc chính thức quay thử chỉ cần không phát huy thất thường, nhân vật này chắc chắn sẽ là của em. Chẳng qua rất rõ ràng, rời khỏi 5 năm, tên tuổi của Vương An Huệ này đã không thể dùng được nữa, những người khác đến giành giật đồ trong tay chị cũng sẽ không có nửa điểm tâm lý gánh nặng.” Vương An Huệ cười tít mắt nói.
Điều xuất hiện ngoài ý muốn chính là ông chủ của công ty điện ảnh và truyền hình Hạ Sách. Nữ hoàng tuy rằng là hạng mục của Vĩnh Huy Thế Kỷ, nhưng Hạ Sách cũng là một trong những nhà đầu tư chủ yếu, bọn họ muốn cho gà nhà tham gia, vai diễn ngắm trúng chính là thiếu nữ Võ Mị Nương. Chu Hạnh Phương tuy rằng là đạo diễn, nhưng kẻ có tiền mới là lão Đại, thể diện của nhà đầu tư dù thế nào cũng phải cho, cuối cùng đành phải đáp ứng cho người của bọn họ cũng tới tham dự buổi quay thử.
Ban đầu đã nắm chắc đến chín phần nhân vật này, không ngờ lại có chuyện xấu xảy ra như vậy.
Lúc Nghi Hi bước vào nơi phỏng vấn, bên trong đã đến không ít người, ai ai cũng trang dung tinh xảo, kiều diễm như hoa. Cô nghe Vương An Huệ nói qua, buổi quay thử hôm nay tổng cộng có 13 người, ban đầu chỉ có cô là sớm bắt chuyện qua, hiện tại Hạ Sách nhúng tay vào, liền biến thành hai đơn vị có liên quan chém giết tranh giành lẫn nhau. Trừ phi trong số 11 người còn lại còn tuyển thủ có tài năng bẩm sinh, nếu không nhân vật này không có khả năng bị mất cho mấy người bên cạnh. Xét thấy Nghi Hi lớn như vậy còn chưa gặp kẻ cùng tuổi nào còn tài năng hơn so với cô, vậy điều lo lắng này chỉ là dư thừa.
Nghi Hi vừa xuất hiện tại cửa, nhóm các cô gái liền nhìn qua, vốn đang còn bình tĩnh, sau khi thấy cô tháo kính râm xuống, mấy người trong nhóm lập tức biến sắc. Nghi Hi cảm thấy, những người này đã có lòng hướng về giới giải trí để phát triển, như vậy tin tức trong ngành cũng nên hiểu biết một chút, biết đến cô cũng chẳng phải hiếm lạ. Trên thực tế, trong số những đối thủ cạnh tranh này, cô cũng có thể kể ra được mấy cái tên. Quả nhiên là đại đạo diễn đại chế tác, tới quay thử đều không phải hạng người vô danh.
Cô hướng về mọi người lễ phép cười một tiếng, mục tiêu đi đến rõ ràng là gian phòng nghỉ phía bên phải, nơi đó có ba cái ghế dựa, lại chỉ có một người ngồi. Nghi Hi đi đến trước mặt cô ta, chào hỏi, “Tử Thiến, thì ra cô cũng tới quay thử à. Thật đúng lúc.”
Quách Tử Thiến mấp máy môi, nhìn cô vài giây sau cũng cười lên, “Đúng a, thật đúng lúc. Không nghĩ tới ở đây lại gặp được cậu.”
Công tác tình báo của Vương An Huệ thật đúng chỗ, đã sớm nói với cô người mà Hạ Sách muốn đẩy lên tên là Quách Tử Thiến, sau khi biết là bạn cùng phóng của Nghi Hi lại càng vui đến không kìm được, nói thẳng ra là chị ấy thích nhất xem loại tiết mục chị em tương tàn này. Nghi Hi không nói gì nhiều, không khỏi cảm thán Quách Tử Thiến ở Hạ Sách quả thật rất được coi trọng, tài nguyên tốt như vậy đều giúp cô ta tranh thủ. So sánh với Hạ Tâm Đồng, cô ấy thảm hơn nhiều.
Cô ngồi xuống chỗ bên cạnh Quách Tử Thiến, vẫn cười tươi như cũ. So sánh với sự thong dong của cô, Quách Tử Thiến lại không được tự nhiên như thế, tuy rằng giả vờ như không có việc gì, ánh mắt lại thường xuyên liếc nhìn cô.
Vừa rồi cô ta không nói thật. Cô ta biết mình hôm nay sẽ gặp Nghi Hi, càng biết Chu Hạnh Phương rất xem trọng cô. Hai người cùng lớp 3 năm, tuy rằng trên miệng không chịu thừa nhận, trong lòng lại rõ ràng kỹ năng diễn xuất của Nghi Hi so với mình tốt hơn nhiều, bằng không Đàm Vệ Đông cũng sẽ không chọn cô ấy mà không phải mình. Lúc vừa đến người đại diện thấy cô ta khẩn trương, còn dặn đi dặn lại, bảo cô ta nhất định không thể làm hư buổi quay thử, vô ích để cơ hội tốt chạy mất.
Nghĩ đến người đại diện, thắt lưng cô ta thẳng lên một chút. Kỹ năng diễn xuất tốt thì sao chứ? Là Đàm nữ lang thì sao chứ? Trước khi phim còn chưa công chiếu thì tất cả đều chỉ là hư không. Dù sao chăng nữa, Hạ Sách mới là nhà đầu tư, trong việc cạnh tranh chính thức, so với việc diễn viên tự thân tự lực còn quan trọng hơn. Nói thật ra, ưu thế của cô ta so với Nghi Hi còn lớn hơn nhiều!
Cô đã thua cô ta (Nghi Hi) một lần, tuyệt đối sẽ không để thua lần thứ hai!
Đúng 2 giờ chiều buổi quay thử bắt đầu, các diễn viên theo thứ tự bước vào trong phòng, Nghi Hi xếp thứ chín, người đứng trước chính là Quách Tử Thiến. Lúc cô thấy số báo danh còn thấy buồn cười, lại đem hai người ở cùng một chỗ, trước sau quyết đấu sao?
Lời nói của Vương An Huệ quanh quẩn bên tai, “Tác phong của Hạ Sách chị rất quen thuộc, có tiền liền tùy hứng, nói Chu Hạnh Phương không chịu ảnh hưởng của họ là chuyện tuyệt đối không thể. Ở trình độ giống nhau —— à không, thậm chí biểu hiện của bọn họ so với em còn thiếu một chút —— Chu Hạnh Phương đều sẽ lựa chọn đối phương. Nếu em muốn thắng, thì phải áp đảo đến toàn diện, làm cho Chu Hạnh Phương tin tưởng, mất đi em sẽ là tổn thất lớn nhất của bộ phim này, là tổn thất lớn nhất của chị ta. Lấy địa vị của Chu Hạnh Phương ở đoàn phim, nếu chị ta thật tâm muốn dùng em, không ai có thể ngăn trở.”
“Việc em phải làm, chính là làm cho chị ta không có em thì không được.”
Nghi Hi nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía cửa đối diện. Đúng lúc Quách Tử Thiến vừa kết thúc quay thử đi ra từ bên trong, trợ lý đạo diễn giương giọng nói: “Xin mời số 9 vào, số 10 chuẩn bị.”
Nghi Hi đứng lên. Tâm trạng của Quách Tử Thiến hình như rất tốt, tuy rằng cô ta đã tận lực che dấu, nhưng khóe mắt đuôi mày vui sướng vẫn tiết lộ manh mối. Nghi Hi nghĩ nhất định là cô ta từ chỗ phỏng vấn nhận được ám chỉ gì đó, mới hưng phấn thành như vậy.
Phán đoán của cô rất nhanh được chứng thực. Khi hai người lướt qua, Quách Tử Thiến nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hi thực xin lỗi. Đợi đến lúc trở lại trường, tớ mời cậu ăn cơm nhé.”
Thị uy rõ ràng như vậy, nhưng cửa phòng đã được mở ra, Nghi Hi không có cơ hội phản kích trở lại, trong ánh mắt đắc ý của cô ta chỉ có thể bước chân vào phòng.
Chu Hạnh Phương dùng bút khoanh một vòng trên dòng chữ Quách Tử Thiến, lông mày giãn ra.
Tâm tình chị ta hôm nay vốn không tốt. Hạ Sách ỷ vào việc mình là nhà đầu tư mà muốn nhét người lung tung ở chỗ chị ta, nếu là nhân vật khác thì cũng thôi, cố tình lại là thiếu nữ Võ Mị Nương chị ta coi trọng. Lúc bắt đầu chị ta còn muốn cùng bên kia thương lượng, nhân vật nữ khác cũng có điểm xuất sắc, có thể đổi sang vai khác được không, nhưng bọn họ lại cắn chặt không buông!
Sau khi chị ta bộc phát tính tình xong, cùng bên kia đạt tới hiệp nghị, chị ta đồng ý cho người của bọn họ tới quay thử, nhưng nếu như không đạt được tiêu chuẩn của chị ta, liền không đáp ứng như cũ. Nhưng mà trên miệng thì nói được lợi hại, trong lòng cũng hiểu được, dù là thật không đạt được tiêu chuẩn, chỉ cần không phải quá tồi, chị ta sẽ không kiên trì nữa.
Nhưng làm cho chị ta kinh hỉ là, cái cô bé Quách Tử Thiến này lại không tồi chút nào, diện mạo thì không cần nói, hiếm thấy là kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt, trong số những người cùng tuổi xem như nổi bật. Tâm tình chị ta thoải mái đi một chút, không cần cưỡng ép dùng diễn viên phía nhà đầu tư không đủ tư cách, dù sao chăng nữa đều là chuyện đáng giá để vui vẻ.
Chỉ là phía Vương An Huệ bên kia, sợ rằng phải thất tín, kỳ thật nghệ sĩ cô ấy tiến cử cũng không tồi, chỉ đáng tiếc…
“Chào các thầy cô, tôi là số 9 Nghi Hi.”
Chu Hạnh Phương giữ vững tinh thần, nhìn về phía trung tâm phòng. Cô gái thân hình yểu điệu, ánh mắt trong suốt, như một đóa hoa bách hợp thanh khiết đẹp đẽ nở rộ, làm cho người ta vừa thấy liền sáng ngời trước mắt. Nhưng mà rất nhanh, nhóm giám khảo đều ở trong lòng than thở, thanh thuần như vậy thậm chí còn mang theo chút khí chất khờ dại của cô bé, cho dù là đóng Võ Mị Nương thời thiếu nữ cũng không thích hợp.
Chu Hạnh Phương ôm cánh tay đánh giá cô, vẻ mặt đã từ từ biến thành nghiêm túc.
“Nghi tiểu thư, chào cô.” Giám khảo nam ngồi bên tay trái Chu Hạnh Phương nói, “Tôi đã xem qua tư liệu của cô, trước đây, cô đã đóng Đoạt cung của đạo diễn Đàm Vệ Đông, phải không?”
“Vâng.”
Giám khảo quyết định tùy tiện hỏi mấy vấn đề liền đưa người đi, “Lý lịch không tồi, tôi tin rằng sau khi phim công chiếu, chúng tôi có thể thấy biểu hiện đặc sắc của cô. Vậy cô có thể nói cho chúng tôi biết, đối với nhân vật này cô có lý…”
Chữ “giải” còn chưa ra khỏi miệng, liền bị Chu Hạnh Phương vô tình cắt ngang. Chị ta nhìn Nghi Hi chằm chằm, không coi ai ra gì nói: “Cô có thể biểu diễn mị hoặc cho tôi xem không? Tưởng tượng như cô đang quyến rũ ai đó.”
Nghi Hi rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Trước khi vào đây, thái độ của Quách Tử Thiến làm cho cô nổi lên cảnh giác, nếu như Chu Hạnh Phương đã quyết định dùng cô ta, có lẽ mình ngay cả cơ hội thể hiện đều không có. Trong 3 giây ngắn ngủi, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, Vương An Huệ nói Chu Hạnh Phương đã xem qua hình ảnh của cô trong Đoạt cung, như vậy chị ta đã bị Liễu Cơ lãnh diễm quyến rũ đó hấp dẫn, cho rằng khí chất của cô phù hợp với “Mị nương” Võ Tắc Thiên bị Thái Tông ban tên cho. Cho nên, sau khi vào cô rõ ràng biểu hiện giống như một thiếu nữ thuần khiết trong sáng, không rành thế sự, muốn dựa vào trái ngược to lớn dẫn tới hứng thú của Chu Hạnh Phương.
Hiện tại xem ra, chiêu này quả nhiên là hiệu quả.
Giám khảo bên cạnh còn đang hồ đồ. Chuyện gì đang xảy ra, không phải đã định Quách Tử Thiến sao? Cho dù đạo diễn Chu có ý khác, cũng không phải là cái cô Nghi Hi này. Cô ta đi đóng Tiểu Long Nữ còn đỡ!
Nghi Hi hỏi: “Có thể dùng đạo cụ sao?”
“Xin cứ tự nhiên.”
Bên cạnh liền có một chiếc ghế xoay, hẳn là vừa rồi phỏng vấn đã dùng qua. Cô ngồi lên, đồng thời điều chỉnh cảm xúc trên mặt. Chỉ là mị hoặc đối với cô mà nói lại quá dễ dàng, mấy tháng sắm vai Liễu Cơ, loại biểu diễn này không biết đã làm qua bao nhiêu lần, nhưng Võ Tắc Thiên không phải Liễu Cơ, mị hoặc cô muốn có không giống nhau.
Ghế dựa dạo qua một vòng, cô một lần nữa chính mặt hướng về ban giám khảo. Sóng mắt lưu chuyển, cằm khẽ nâng, mấy phân cao ngạo nhìn về phía trước. Tay phải để trên tay vịn ghế xoay, tầm mắt cô chậm rãi đảo qua mọi người, cuối cùng bỏ quên trên người đàn ông vừa rồi đặt vấn đề. Môi mọng câu lên, làm cho ý cười càng thêm sâu, dường như cảm thấy hứng thú với vật gì đó. Thân thể thuận thế nghiêng tới trước, cổ chữ V của chiếc váy trượt xuống một chút, lộ ra đường nét nhấp nhô trước ngực.
Cô như nữ vương tuần tra thành trì nhìn người đàn ông trước mặt, dường như anh ta là bề tôi dưới váy của cô, không cần nhiều lời, anh ta sẽ hiểu ý cam tâm để cô sai khiến.
Ban giám khảo đều biến sắc, đối diện nhau, đều không ngoại lệ lộ ra ánh mắt khiếp sợ. Người đàn ông bị cô “chính mặt công kích” tim lại càng đập rộn lên, muốn nói chuyện mới phát hiện cổ họng khô khốc.
Chu Hạnh Phương ánh mắt đột nhiên sắc bén, ngón tay nắm chặt bút máy, phân phó nói: “Tiểu Chu, lấy lời thoại thứ ba ra cho cô ấy. Diễn đoạn này một chút.”
Câu sau là nói với Nghi Hi. Cô nhìn trang giấy được đưa tới tay, trấn định gật đầu một cái, “Vâng.”
Nhanh chóng đem lời kịch quét qua một lần, cô cúi đầu trầm mặc 5 giây, khi ngẩng đầu khí thế cả người cũng đều thay đổi. Không phải thiếu nữ thanh thuần vừa vào cửa, cũng không phải yêu cơ tuyệt thế vừa rồi, giọng nói trầm thấp của cô thậm chí mất tiếng, khóe môi vui cười vắng lặng, lộ ra nồng đậm trào phúng.
“Ta tự nhiên biết ta đang làm cái gì. Mộc Tê, ta rất tỉnh táo, mười hai năm, chưa bao giờ từng tỉnh táo như vậy. Bệ hạ đã ốm đau 3 tháng, tất cả thái y đều thúc thủ vô sách, ta lại không còn con đường nào khác, chẳng lẽ muốn ta ngồi chờ chết sao?”
Cô nhắm mắt, lúc mở ra bên trong càng nặng ý vị châm chọc, “Phải, ta biết, bọn họ sẽ không giết ta, chỉ là đuổi ta đi Cảm Nghiệp tự tụng kinh niệm Phật mà thôi. Có gì khác biệt sao? Đối với ta mà nói, sống như thế, còn không sảng khoái bằng chết! Ta không muốn chết, cho nên, chỉ có thể bắt lấy Thái tử.”
Trong con ngươi đen nhánh của thiếu nữ đốt lên một nhóm lửa, đó là trong bước đường cùng bật ra ánh sáng, là đánh bạc ngoan lệ đoạn tuyệt hết thảy. Nhìn khắp bốn phía, cô nhìn chòng chọc ban giám khảo vừa khinh thường vừa cười ngạo mạn, tựa hồ bọn họ chính là kẻ mơ tưởng ngăn trở cô, “Cái gì là loạn luân bại đức, thiên lý khó tha, đương kim bệ hạ còn tru sát thân huynh, cưới nạp em dâu, việc mà Võ Mị Nương ta làm thì tính là gì? A, ngươi cuối cùng có một ngày sẽ rõ, trong cung này chỉ có kẻ vô tình nhất, tàn nhẫn nhất, mới có năng lực sinh tồn được. Còn lại, chẳng qua sẽ bị người khác thượng vị giẫm lên hài cốt mà thôi.”
Biểu diễn hoàn tất, trong gian phòng một mảnh yên tĩnh, rất lâu không có ai nói chuyện.
Nghi Hi cảm xúc dần dần bình phục. Cô hướng về mọi người hơi cúi đầu, mái tóc dài để tại hai bên gò má, lông mi như bươm bướm lạc bước, “Xin hỏi còn có yêu cầu khác sao?”
Chu Hạnh Phương dùng bút nhẹ nhàng chấm một điểm lên hồ sơ. Khoảng cách 1 mét, ánh mắt chị ta quái dị nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, chậm rãi nói: “Cô tên là, Nghi Hi đúng không?”
HẾT CHƯƠNG 26