ÁNH SAO CHỜ ĐỢI EM

Sau khi nhà sản xuất kịp phản ứng, động tác đầu tiên chính là liếc sang Khương Bính Kỳ, vẻ mặt của đạo diễn nhìn qua không có gì dị thường, trừ đôi mắt chặt chẽ đặt trên người Nghi Hi, không có thêm phản ứng quá khích nào khác.

Nhưng dưới vẻ ngoài trấn định, gợn sóng trong lòng Khương Bính Kỳ không ngừng nhấp nhô, ông không nghĩ rằng năng lực của Nghi Hi sẽ tốt như vậy, lại có thể hiểu rõ và đoán trúng hiệu quả mà ông mong muốn. Vừa rồi ba người được đề cử kia, diễn xuất tỉ mỉ nhất thuộc về Lâm Mai, Kim Phượng tuyệt vọng cùng bất lực cô ấy đều biểu hiện được ra rất sống động. Nhưng ở phân đoạn suy diễn này, Lâm Mai đem cảm xúc lớn nhất bùng nổ ở chuyện trượng phu rời đi, điều này khiến cho cô ấy hoàn toàn trở thành cô gái nhỏ khốn khổ vì tình. Nhưng trong lòng Kim Phượng, điều thực sự đâm vào lòng nàng không phải việc trượng phu chết, mà là sau khi trượng phu chết nàng rốt cuộc không còn thấy được bất cứ hy vọng nào trong cuộc đời này.

Cách suy diễn khác nhau, hình tượng và chiều sâu của nhân vật liền bất đồng hoàn toàn, Lâm Mai lạc đề vạn dặm, Nghi Hi lại chuẩn xác bắt được chủ đề chính của bộ phim này. Đương nhiên, nguyên nhân không phải là ông không để lộ quá nhiều tin tức, ông tin tưởng Lâm Mai nếu như biết ý nghĩa chính mà ông muốn biểu đạt, cũng có thể suy diễn ra. Thế nhưng, đây đúng một phần nội dung ông muốn kiểm nghiệm, diễn viên có đủ thông minh hay không, phải chăng có thể dùng thời gian ngắn nhất lý giải ý tứ của ông…

“Đạo diễn Khương, tôi xong rồi. Kế tiếp phải làm cái gì?”

Nghi Hi biểu diễn hoàn tất, lần nữa cúi mình vái chào, Khương Bính Kỳ rút ra hai tập kịch bản, bỗng nhiên quay đầu nói với Lê Thành Lãng: “Cậu muốn cùng cô ấy diễn đoạn nào?”

Lê Thành Lãng trong tay cũng lấy kịch bản, chẳng qua anh cũng không xem, mà giống cái một vị khán giả nghiêm túc xem xong màn biểu diễn vừa rồi của Nghi Hi. Nghe được câu hỏi của Khương Bính Kỳ, anh mỉm cười nói: “Trong kịch bản mà Nghi tiểu thư lấy được, có lẽ không có nhiều đoạn diễn chung cùng tôi đi? Đương nhiên là cô ấy chuẩn bị đoạn nào, chúng tôi sẽ diễn đoạn đó.”

Câu nói này của anh không có bất cứ vấn đề gì, Khương Bính Kỳ lại nhíu mày. Ông bỗng nhiên nghĩ tới, vừa rồi biểu hiện của Lê Thành Lãng khi thấy Nghi Hi quá mức bình tĩnh, nhưng bên ngoài vẫn truyền giao tình giữa hai người không tầm thường. Cậu ta nhìn thấy cô bé ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có, hoặc lời đồn là giả, bọn họ không hề quen thuộc, hoặc chính là cậu ta đã sớm biết cô bé sẽ xuất hiện ở chỗ này…

Nghĩ như vậy, ông liền thay đổi chủ ý, từ trong đống kịch bản rút ra một tờ giấy khác đưa cho trợ lý, “Tôi bỗng nhiên muốn xem đoạn này, lời thoại không nhiều, nghi tiểu thư trực tiếp chuẩn bị một chút, có thể không?”

Khuôn mặt của Nghi Hi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn nhận lấy kịch bản từ trong tay trợ lý. Khương Bính Kỳ cũng nói ra yêu cầu rồi, cô sao có thể nói không được? Chỉ có thể nắm chắc thời gian xem nội dung, sau đó suy nghĩ thật nhanh ở trong đầu về thời kỳ này, Kim Phượng phải ở trong tâm trạng nào.

Mọi người không biết đạo diễn đang nói đến đoạn nào, chỉ có thể đi theo chờ đợi, trợ lý đổi trà mới cho Khương Bính Kỳ, ông bưng lên uống một ngụm, vẻ mặt vô cảm nhìn phía trước mặt.

Tuy rằng ông tin tưởng tố chất chuyên nghiệp của Lê Thành Lãng, nhưng dưới tình huống cậu ta cùng Nghi Hi đều ký hiệp nghị giữ bí mật, hai người giao lưu về nội dung phim với nhau cũng không phải không có khả năng. Tình huống củaNghi Hi ông không rõ lắm, nhưng nếu như Lê Thành Lãng đoán ra Nghi Hi muốn phỏng vấn nhân vật này, xuất phát từ các loại nguyên nhân mà dìu dắt cô bé một hai, như vậy hôm nay quay phim thử cô ấy thật sự là đến có chuẩn bị.

Cho nên, đổi sang một phân cảnh khác. Lê Thành Lãng có lẽ sẽ chỉ điểm nội dung trên kịch bản cho Nghi Hi, nhưng tuyệt đối sẽ không tiết lộ phần còn lại ra ngoài, ông mong muốn có thể xem được phản ứng chân thật của hai người chưa hề chuẩn bị qua, chắc chắn điều này là lựa chọn ổn thỏa nhất.

Ba phút sau, Nghi Hi để lời thoại xuống, trước tiên nhìn Khương Bính Kỳ khẽ gật đầu, lại chuyển về phía Lê Thành Lãng, “Tôi đã chuẩn bị tốt, thầy Lê, có thể bắt đầu chưa?”

Lê Thành Lãng đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Nghi Hi. Lúc này anh đại khái đã nghĩ thông suốt nguyên nhân Khương Bính Kỳ thay đổi tâm ý, trong lòng vừa có phần bất đắc dĩ lại mang chút thản nhiên. Quả thật là anh sớm đã đoán ra Nghi Hi muốn phỏng vấn nhân vật này, nhưng anh hiểu rõ tính cách của cô, từ đầu tới cuối không nói một lời dư thừa. Nhưng không nghĩ rằng đạo diễn Khương tâm tư xoay chuyển nhanh như vậy, từng chút dấu vết để lại đều bị anh nhìn thấu, cuối cùng làm hại Nghi Hi phải vội vội vàng vàng chuẩn bị nội dung mới.

Chẳng qua anh cũng có chút tò mò, không biết dưới tình huống như vậy cô có thể biểu hiện thành như thế nào. Tính cả lần phối hợp trong đoàn phim 《Nữ hoàng 》, hai người cũng sắp gần hai năm không đóng chung, anh muốn biết rốt cuộc cô đã tiến bộ ít hay nhiều.

Nghi Hi ngẫu nhiên giương mắt, thấy trong mắt Lê Thành Lãng là ý cười quen thuộc, chẳng qua điều giờ phút này cô không có lòng để quan tâm. Cả người và trái tim cô đều đắm chìm trong nhân vật, là Kim Phượng, Kim Phượng mà cô thương nhớ. Cho dù không biết cặn kẽ vận mệnh và nội tâm của nàng, bằng trực giác cô cũng đã tưởng tượng phác họa hoàn chỉnh thế giới tinh thần cho nàng, mà hiện tại, cô chỉ cần an tĩnh tìm ra nơi nàng tới, giống như vừa rồi.

Bối cảnh của phân đoạn này, là bốn tháng sau cái chết bất đắc kỳ tử của chồng Kim Phượng, nhìn thấy Lâm Yến Đường đã cải danh đổi họ. Tuy rằng đã trải qua 5 năm, khí chất cả người hắn đều thay đổi, nhưng nàng vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.

Vẻ mặt của Nghi Hi lần nữa trở lên đờ đẫn, không giống với cảnh trước còn có giãy dụa cùng không cam lòng, nàng hiện tại hoàn toàn là tự lưu đày mình. Từ đêm đó sau khi nàng có ý đồ tự sát được nha hoàn cứu, Kim Phượng liền mất đi toàn bộ tín niệm, trước đây còn có thể lén lút đọc tiểu thuyết bản viết tay một chút, để người khác kể cho nàng nghe chuyện thú vị bên ngoài, hiện tại cũng vô dục vô cầu. Mỗi ngày không phải ở trong phòng ngẩn người, chính là bị gọi đến phòng của mẹ chồng nghe bà ta nói chuyện, đại đa số thời gian mẹ chồng đều khóc, nàng cũng đành phải đi theo rơi lệ, điều này cũng thành nàng thời gian duy nhất nàng có cảm xúc trong ngày. Bởi vì khóc quá nhiều, đôi mắt của nàng cũng càng lúc càng khó chịu, có khi nàng sẽ nghĩ bản thân có phải sắp mù rồi không, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy, mù thì cứ mù đi, dù sao trên đời này cũng không còn cái gì đáng giá cho nàng xem.

Nàng chết lặng như thế, linh hồn phảng phất sớm đã chết đi, chỉ còn thân xác này đau khổ giãy dụa tại trần thế.

Trạng thái người thực vật này duy trì suốt cả tháng, thẳng đến một ngày nào đó, Lâm Yến Đường xuất hiện trước mặt nàng.

Lông mi Nghi Hi run rẩy, tầm mắt từng chút từng chút bỏ quên trên người Lê Thành Lãng phía đối diện. Có một khắc như vậy, cô gần như không rõ đã xảy ra chuyện gì, không rõ anh rốt cuộc là ai. Nhưng rất nhanh, mắt cô từng chút từng chút trợn to, có ánh sáng kinh ngạc hiện lên. Đôi môi cùng cơ mặt cô bắt đầu run rẩy, rồi lại không linh hoạt như vậy, giống như cứng ngắc quá lâu, chính bản thân cũng không biết phải hoạt động thế nào. Biến hóa này được Nghi Hi xử lý vô cùng nhỏ nhặt, nếu như không phải Khương Bính Kỳ không chớp mắt khóa chặt trê người cô, chỉ sợ cũng phải bỏ lỡ.

Tại nơi ánh mắt Nghi Hi chạm đến, Lê Thành Lãng cũng tiến vào trạng thái. Anh yên lặng nhìn Nghi Hi, nhìn người con gái mà anh yêu nhất này, trên mặt là sự lạnh nhạt cưỡng ép khắc chế ra. Còn ánh mắt anh, đen như thế yên tĩnh như thế, phảng phất không mang theo cảm xúc nào, có điều nhìn cẩn thận sẽ lại phát hiện, dưới mặt biển yên ả cất giấu, là mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt đủ để cắn nuốt thân thể.

Trình tự biểu diễn của Lê Thành Lãng Khương Bính Kỳ cùng nhà sản xuất có thể nhìn ra, giờ phút này kim phượng lại nhìn không đến, nàng chỉ đang bị sự lạnh lùng của hắn đâm bị thương, rốt cục giãy dụa từ trong thế giới ngây ngô dại dột thoát ra, bắt lấy một chút thanh tỉnh từng có, “Là ngươi?”

Âm thanh của Lê Thành Lãng có phần khàn khàn, tới cùng vẫn nói ra, “Phượng Hoàng nhi…”

Đây là nhũ danh của nàng, sau khi xuất giá thì không có ai gọi nữa, giờ khắc này theo tiếng gọi ấy, tất cả quá khứ đập vào mặt, thậm chí trong phút chốc nàng bắt đầu run rẩy.

Giống như một đầm nước lặng bị người ta ném xuống cục đá, gợn sóng tầng tầng lan tràn, nét cứng ngắc trên mặt Nghi Hi rốt cục xuất hiện vết nứt. Vừa rồi khi cô thể hiện vẻ chết lặng, khí chất cả người đều là ảm đạm xám như tro tàn, nhưng giờ phút này, bởi vì xuất hiện cảm xúc chân thật, cô liền giống như hồi quang phản chiếu vậy tỏa ra ánh sáng linh hoạt. Tuy rằng bi thương tuy rằng phẫn nộ, nhưng chí ít nàng của giờ phút này, có thể khiến cho người ta cảm nhận Kim Phượng là tồn tại chân thật.

“Không được gọi ta là Phượng hoàng nhi!” Nàng gần như là hung hăng cắt đứt lời hắn, “Ngươi còn trở về làm gì? Ngươi không phải bảo ta coi như ngươi đã chết sao? Một khi đã như vậy, thì tại sao còn xuất hiện trước mặt ta!”

Nghe nàng lên án, hắn cũng không có quá nhiều phản ứng, nhiều năm không gặp, hắn quả nhiên vẫn giống như trước, ẩn nhẫn, khắc chế, tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo quy củ, không chịu vượt qua một bước Lôi Trì. Thật ra nàng biết chính mình là người hại hắn, nếu như không phải nàng quấn quít làm phiền, hắn sẽ không chỉ nàng võ nghệ, càng sẽ không sinh ra tình cảm không nên có với nàng. Rõ ràng hắn có thể được người người tôn kính trôi qua cả đời, lại bởi vì nàng rời xa quê hương, mai danh ẩn tích.

Hắn phải hận nàng, giống như nàng hận hắn, nhưng hắn lại nói: “Phượng Hoàng nhi, ta rất lo lắng cho nàng.”

Nơi này là dinh thự của Huyện trưởng, nhà cao cửa rộng hắn cũng có thể xông vào, với tính tình của hắn nếu như không phải bị bức đến đường cùng, nhất định sẽ không làm việc như thế. Nàng nhìn gương mặt hắn hắn đầy phong sương, bỗng nhiên phản ứng lại, bản thân hiện tại là thế nào. Một quả phụ mất đi trượng phu, ngày ngày khóc nỉ non, hai mắt sầu oán, nàng như vậy, không còn là đại tiểu thư vô ưu vô lự, xinh đẹp tươi sáng nữa, sao còn có thể xuất hiện tại trước mặt hắn!

Nàng xoay người định đi, cùng lúc đó hắn lại bắt được cánh tay của nàng. Động tác này được viết trên kịch bản, nhưng Nghi Hi cùng Lê Thành Lãng phối hợp ăn ý quả thực khó mà tưởng tượng, giống như bọn họ sớm đã chung sống nhiều năm, anh đã thuộc lòng thói quen đi đường của cô, cho nên có thể chỉ trong một cái nháy mắt làm ra phản ứng chính xác.

Mà ăn ý như vậy, cũng thuộc về Kim Phượng và Lâm Yến Đường.

Nghi Hi cúi đầu, nhìn nơi tay hai người chạm nhau, ánh mắt lần nữa chuyển qua trên mặt Lê Thành Lãng. Hốc mắt cô bỗng nhiên đỏ lên, dường như khuất phục thấp giọng nói: “Ngươi đi nhanh đi, chậm nữa sẽ bị phát hiện.”

Hắn nói: “Ta đi, nhưng nàng phải đi cùng ta.”

Nàng nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, sau đó giống như nghe được chuyện hoang đường nhất thiên hạ, lắc đầu cười rộ lên. Nàng nhắc nhở hắn: “Năm năm trước ta muốn đi cùng ngưoi, lúc ấy ngươi đã từ chối.”

Hắn nhanh chóng nói: “Ta hối hận rồi.”

Giọng điệu của nàng càng thêm rét lạnh, “Cậu, ta đã lấy chồng. Vô luận Tôn Thế Thanh còn sống hay đã chết, hắn đều là trượng phu của ta. Mong ngươi tự trọng.”

Nàng nâng bàn tay khác lên, nghĩ kéo tay hắn xuống, nhưng khi đầu ngón tay chỉ còn cách mu bàn tay hắn mấy millimet, rồi lại dừng lại. Nàng rủ mắt nhìn chỗ đó, trong mắt là nồng đậm quyến luyến, cùng với sợ hãi sâu không thấy đáy. Dường như chỉ cần chạm tới hắn một chút, thì sẽ vạn kiếp bất phục.

Lê Thành Lãng hiểu được vẻ mặt của cô, ngón tay buông ra từng chút một. Nghi Hi nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân nở nụ cười, ánh mắt của hắn còn đang nhìn nàng, một giây này hi nàng rốt cuộc xoay người, tất cả tình yêu không bỏ lo lắng sợ hãi toàn bộ biểu lộ trên mặt. Hắn gần như xa xỉ nhìn bóng lưng nàng, giống như vào một ngày một đêm trước, hắn trốn ở trong thành ngắm nhìn mỗi ngã tư đường mà kiệu của nàng có thể đi qua, chỉ vì khi kiệu của nàng đi qua có thể xa xa nhìn thấy một hình bóng mơ hồ.

“Phượng Hoàng nhi…”

Điều hòa thổi gió lạnh, hai người lại toát mồ hôi. Bọn họ biểu diễn hoàn tất, trong gian phòng lý yên tĩnh tròn 5 giây, Nghi Hi cúi thấp đầu còn chưa thoát khỏi cảm xúc, Lê Thành Lãng đã khôi phục bình thường, tự ý ngồi trở lại ghế dựa.

Nhà sản xuất liếc nhìn Khương Bính Kỳ, cảm giác không cần hắn tự mình nói ra đáp án, đã biết nên tuyển ai. Tạm thời không nói đến đơn độc biểu diễn, nói tới cùng diễn chung với Lê Thành Lãng, chắc chắn Nghi Hi là biểu hiện được tốt nhất. Điền Phi Phi cùng Lê Thành Lãng đứng ở cùng nhau ngay cả lời thoại cũng quên, Lâm Mai có tốt hơn một chút, nhưng cảm xúc không phong phú bằng lúc biểu diễn đơn độc. Về phần Trần Tranh, cô ta hợp tác cùng Lê Thành Lãng tốt hơn hai người trước, thậm chí so với lúc cô ta diễn một mình có sức hút hơn, nhưng so với Nghi Hi, không thể nghi ngờ là một trời một vực.

Phản ứng hóa học của Lê Thành Lãng và Nghi Hi, trong mắt kia tràn đầy tình yêu, quả thực cho ông ta hoài nghi hai người đang thật sự hẹn hò!

Nghi Hi bị kêu ra ngoài chờ thông báo, trong lòng Khương Bính Kỳ đã có đáp án, mỉm cười nhìn Lê Thành Lãng, “Thành Lãng, bốn người được ứng cử vừa rồi, cậu thích ai nhất?”

Lê Thành Lãng: “Cho tôi chọn sao?”

“Cậu là vai nam chính, đương nhiên có thể biểu đạt ý kiến. Cậu nói xem, thích ai nhất?”

Lê Thành Lãng cùng Khương Bính Kỳ đối diện, trong mắt ông ấy tựa hồ giấu rất nhiều thứ, nhưng Lê Thành Lãng không định tìm hiểu. Anh chỉ khẽ cười, dùng giọng điệu theo lẽ thường cần có nói: “Tôi sao? Tôi đương nhiên thích người cuối cùng, Nghi Hi – Nghi tiểu thư.”
HẾT CHƯƠNG 83

Bình luận

Truyện đang đọc