Khi Nghi Hi trở lại khách sạn, trời đã tối, đến phòng ngay cả đèn cô cũng lười mở, trực tiếp từ cửa lớn đi đến phòng khách, nằm xuống ghế sofa không nhúc nhích.
Dựa theo thông lệ trong nghề, nam nữ chính và đạo diễn đều không ở cùng một tầng với các diễn viên phụ, Nghi Hi tuy rằng chỉ diễn nửa phần trước, nhưng rốt cuộc nữ chính cũng là nữ chính, cô cũng đặt một phòng VIP. Nhưng ở một mình trong phòng cũng quá lớn, nhất là hiện tại, cô ở trong bóng tối nhìn quanh căn phòng trống trải, lại từ đáy lòng sinh ra hoảng hốt.
Lấy điện thoại di động ra, mở hộp thư, tin nhắn đầu tiên chính là do hắn gửi tới, thời gian là giữa trưa ngày hôm qua.
“Em rốt cuộc muốn trốn tránh anh tới khi nào? Bảo quay xong phim sẽ nói chuyện thật tốt, hiện tại là có ý gì? Nghe điện thoại của anh đi.”
Ngày cô đóng máy Đoạt cung, Hứa Mộ Châu có lịch trình không thể xuất hiện, bỏ lỡ cơ hội gặp mặt tại đoàn phim lần cuối cùng của hai người. Mà sau khi cô trở lại trường, hắn từng gọi điện cho cô mấy lần, hình như là muốn thực hiện ước định lúc trước, nói chuyện về quan hệ giữa hai người, nhưng mỗi lần đều bị cô kiếm cớ lấy lệ bỏ qua. Ngay từ đầu hắn còn hết sức bảo trì bình thản, cũng không có truy đuổi tới cùng, nhưng khi thời gian càng kéo dài thêm, cô cũng bắt đầu không nhận điện thoại của hắn, thì rốt cuộc Hứa Mộ Châu cũng bắt đầu trở nên nóng nảy.
Nghĩ đến đây, cô hơi nhếch môi, tự giễu cười.
Tôi có ý gì ư? Có lẽ, là do nhàm chán muốn trả thù anh đi.
Cô và Hứa Mộ Châu quen biết nhau tại tiệc sinh nhật của sư huynh Lâm Nguyên, tối hôm ấy ấn tượng của cô đối với hắn chỉ là sư huynh có bề ngoài ngay thẳng, không thích nói chuyện, hắn lại đối với cô vừa gặp đã yêu. Bốn tháng sau đó, hắn mượn cơ hội cùng nhau tập luyện kịch bản tiếp cận cô, cũng triển khai việc theo đuổi, rốt cục thành công làm cho Nghi Hi gật đầu, chấp nhận cùng hắn qua lại.
Khi kết giao được hai tháng, Hứa Mộ Châu đi quay Nam viên di yêu, bởi vậy mà quen biết Yên Như. Trong lúc quay phim Nghi Hi đã chạy đến thám ban mấy lần, nhìn thấy Yên Như còn kích động một phen, khi đó Yên Như vừa mới thành danh được nửa năm, nhờ vào sự thành công của Đêm lạnh – bộ phim truyền hình nổi tiếng vang bóng một thời, Nghi Hi cũng đã từng xem qua.
Từ khi xác định quan hệ đến khi chia tay, bọn họ ở cùng một chỗ suốt mười hai tháng, đương nhiên trong lúc đó cũng từng trải qua vui sướng ngọt ngào. Nghi Hi vô cùng xác định, bản thân đã từng vô cùng thích hắn, chính là phần thích này càng về sau lại thêm phần oan ức và đau khổ, khiến cho cô sinh ra sự kháng cự.
Cô không biết mình làm sao lại nhìn ra Yên Như thích Hứa Mộ Châu, có lúc trực giác của phụ nữ nhạy cảm đến mức đáng sợ. Kỳ thật ngay từ đầu thái độ của Yên Như đối với cô không tồi, biết cô thích Đêm lạnh, còn chủ động đưa tặng cô mấy tấm hình có chữ ký, thẳng đến khi phát hiện mối quan hệ thật sự giữa cô và Hứa Mộ Châu, mới biến đổi trở thành ngoài sáng thì nhiệt tình, trong tối thì đâm chọc theo cách thức cực kì độc ác.
Nghi Hi về sau còn nghĩ, có phải là do Yên Như đã đóng quá nhiều phim thần tượng máu chó hay không, đem những thủ đoạn tâm cơ trong lòng của phụ nữ ra để luyện tập một chút, giữ lại phần tinh hoa nhất, sau đó đem toàn lực ra để đối phó cô.
Trong lúc đó cô ta lần lượt sử dụng kế ngáng chân giữa cô và Hứa Mộ Châu, trước giờ cô ta cũng không che giấu bản thân ngấp nghé bạn trai cô, thái độ lại còn từ trên cao nhìn xuống, cả vú lấp miệng em. Nhưng trong mắt của Hứa Mộ Châu, cô ta lại trở thành đối tác tốt nhất, ngay thẳng hào phóng, săn sóc chu đáo, bao dung với sự thù địch của cô – “bạn gái không hiểu chuyện” của hắn.
Nghi Hi quả thực sắp bị cô ta bức đến điên.
Lúc đó cô còn quá nhỏ, lại là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, trong lòng yêu cầu đối với mối tình đầu luôn phải hoàn mỹ nhất, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Ngay từ đầu cô tức giận vì thủ đoạn của Yên Như, sau đó thì bắt đầu phẫn nộ vì sự hoài nghi của Hứa Mộ Châu. Vì sao hắn có thể không tin lời cô nói? Vì sao hắn lại có thể chỉ trích cô, cảm thấy là do cô ghen tuông lung tung? Hắn căn bản là không tin tưởng cô!
Khi cô và Hứa Mộ Châu ầm ĩ lần đó, cô đã chán ghét Yên Như được sáu tháng, bọn họ hẹn hò được một năm, thì đến nửa năm lại bởi vì cô ta mà giận dỗi, cũng là do cảm giác tồn tại của cô ta quá mạnh. Nghi Hi về sau cũng dần dần nhận ra đây chính là sách lược của Yên Như, cô ta đã nhìn ra tiểu cô nương như cô tâm tình dễ kích động, cố ý kích thích cô đi theo Hứa Mộ Châu tranh chấp, tự định cho mình tội danh không hiểu chuyện. Đáng tiếc khi cô nhìn ra chuyện này cũng là lúc cô đối với Hứa Mộ Châu đã thất vọng đến cực độ, cho dù hiểu được chuyện này cũng chẳng thấm vào đâu.
Ngày đó Bắc Kinh có một trận tuyết lớn, Nam viên di yêu cũng vừa mới chiếu được một tuần, từ đầu đường đến cuối ngõ đều đang sôi nổi bàn luận. Buổi chiều Nghi Hi ở trên mạng đọc được tin đồn tình ái giữa hắn và Yên Như, buổi tối khi gặp mặt vẫn lạnh lùng thản nhiên. Hắn lúc ấy đã liên tục 36 tiếng đồng hồ không ngủ, lại lấy thời gian trống từ mấy thông cáo ra để gặp cô, rất dễ dàng bị thái độ của cô chọc giận, hai người cãi nhau một trận lớn, trong lúc nổi nóng liền nói chia tay.
Đêm ấy, thành phố Bắc Kinh kẹt xe lớn, cô đội gió tuyết đi suốt ba giờ đồng hồ, cuối cùng rốt cục cũng chịu không nổi, ngồi xuống ven đường gào khóc.
Tuyết rơi nhiều bay lả tả, rơi xuống tóc và lông mi, người đi đường đều ghé mắt nhìn qua, cô lại giống như không còn cảm giác, chật vật như đứa trẻ phải chịu đựng oan ức to lớn.
Có tiếng chuông êm tai vang lên, Nghi Hi lấy điện thoại di động ra xem một cái, ba chữ “Hứa Mộ Châu” nhảy nhót trên màn hình. Cô bảo trì tư thế này không động đậy, hơn mười giây sau, tiếng chuông dừng lại, cô tiếp tục chờ, quả nhiên, 5 giây sau hắn lại gọi tới lần nữa.
Biểu cảm trên mặt Nghi Hi không hề thay đổi, lại nhấn xuống nút nghe, “A lô?”
Bên kia trầm mặc phút chốc, dường như không nghĩ tới cô sẽ nhận điện, “… Là anh.”
“Tôi biết là anh. Có chuyện gì sao?”
“Em đang ở đâu?”
“Hoành Điếm, quay phim.”
“Đêm nay có thời gian không? Anh cảm thấy, chúng ta cần phải nói chuyện.”
Nghi Hi cau mày, có chút kinh ngạc, “Anh tới Hoành Điếm ư?”
“Ừ.”
Cô suy nghĩ một lát, ánh mắt rơi xuống chiếc ví da trong túi xách, cái này được mua từ hồi hai người cùng nhau đi dạo phố, cô dùng quen rồi, vẫn quên đổi cái mới.
“Được, tôi sẽ tới gặp anh. Chúng ta quả thật cần phải nói chuyện.”
Xe của Hứa Mộ Châu dừng tại sân vận động phụ cận, trời tối om, cô híp mắt tìm đến Land Rover[1] của hắn, đi qua mở cửa xe liền ngồi vào trên ghế lái phụ.
Đêm hè oi bức, cũng may ở trong xe bật điều hòa, cô thổi ra một hơi gió lạnh, mới quay đầu nhìn về phía hắn, “Tôi tới rồi, anh muốn nói chuyện gì?”
Sắc mặt Hứa Mộ Châu không được tốt, vẻ mặt mệt mỏi, giống như đã rất lâu không ngủ. Nghi Hi biết từ lúc gặp may, lịch trình của hắn luôn được sắp xếp rất nhiều, người đại diện áp bức quá độc, mỗi lần hai người gặp mặt đều phải trải qua muôn vàn khó khăn, cho nên hắn mới kiên nhẫn như vậy dễ dàng kiệt sức như vậy.
Nghe vậy hắn cúi đầu, trầm mặc nhìn cô chăm chú, “Vì cái gì mà em trốn tránh anh?”
Cô nói: “Không phải tôi cố ý trốn tránh anh, chỉ là đợt trước quá nhiều chuyện, vừa có kì thi lại vừa phải quay phim thử, tôi không có thời gian rảnh rỗi, cho nên không thể trả lời anh. Anh đừng nghĩ nhiều.”
Ngữ khí của cô có thể xem là ôn hòa, Hứa Mộ Châu lại lần nữa trầm mặc. Gió lạnh không ngừng thổi vào người, Nghi Hi bắt đầu cảm thấy lạnh, thậm chí cánh tay trần trụi lộ ra ngoài còn nổi một tầng gai ốc. Hắn nhìn cô rất lâu, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hi. Em đang trả thù anh sao?”
Nghi Hi dừng lại động tác.
“Buổi tối hôm ấy em nói chia tay, khi đó là do anh giận quá mất khôn mới đáp ứng. Anh hối hận rồi, muốn thu hồi lại những lời đó, có được không? Tiểu Hi, quay lại với anh nhé, được không em?”
Quen biết hơn hai năm, Nghi Hi chưa từng nghe qua hắn dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô, dù là lúc theo đuổi cô, hắn cũng đã tính trước kỹ càng, khống chế toàn cục. Chính là giờ phút này, hắn lại nhìn cô như vậy, trong thành khẩn mang chút thỉnh cầu, hi vọng cô trở lại bên cạnh hắn.
Lòng Nghi Hi hung hăng run lên một cái.
Mím chặt đôi môi, cô nhìn về tòa nhà trước mặt, rất lâu mới nói: “Quá muộn rồi.”
Ánh mắt hắn đột nhiên thay đổi.
Nghi Hi bất đắc dĩ cười khổ.
Từ khi chia tay đến hiện tại, đã qua hơn tám tháng, rất nhanh quãng thời gian mà bọn họ ở cùng một chỗ sẽ trở thành ký ức xa xôi. Hắn nói lúc ấy là hắn giận quá mất khôn, làm sao cô lại không phải chứ? Vừa mới chia tay vài ngày, trên miệng cô không chịu thừa nhận, trong lòng lại luôn chờ mong hắn. Cô hi vọng hắn gọi điện thoại cho cô, giúp cô có một lý do để tha thứ cho hắn, chẳng sợ sẽ vụng về. Chỉ cần hắn làm như vậy, cho dù Yên Như còn chen ngang giữa bọn họ, cô cũng sẽ tận lực vượt qua, đối mặt với cô ta.
Nhưng hắn lại không làm.
Thời gian từng ngày trôi qua, mỗi ngày cô lại nghe được tin về hắn, xem hắn và Yên Như đi đâu cũng có nhau, xuất hiện trên các chương trình để tuyên truyền phim mới, thậm chí bên cạnh đó còn nổi lên fan club CP[2] của bọn họ, náo động không biết mệt. Nhiều lần, cô đã lấy điện thoại cầm trong tay, muốn gọi điện cho hắn, chất vấn hắn rốt cuộc là có ý gì, chính là một giây sau, cũng sẽ bị ánh mắt chán ghét của hắn trong đêm tuyết đó ngăn lại.
Khoảnh khắc đó, rốt cục cô cũng nhận ra bản thân ấu trĩ, nực cười đến mức nào.
Sau đó, khi cô rốt cục ở nhà hàng tại Hoành Điếm nhìn thấy Hứa Mộ Châu, cô đã không còn cảm giác gì. Thậm chí hắn nhận lỗi với cô, nói hắn không phải thật tâm muốn chia tay, cô cũng chỉ cảm thấy chán nản. Tại thời điểm cô khát vọng những lời này nhất, hắn lại không hề xuất hiện, vì thế sau này, có hắn hay không đã không còn quan trọng nữa.
“Kỳ thật sau khi tôi và anh chia tay, ngay từ đầu cũng không quen lắm, còn trốn đi lén lút khóc một trận. Nhưng dần dần, tôi phát hiện thì ra đây mới là cuộc sống mà tôi mong muốn. Anh không phải bạn trai của tôi, thì tôi sẽ không cần lo lắng anh và Yên Như ở cùng một chỗ sẽ thế nào, bất luận anh có thích cô ta hay không, đều không còn liên quan đến tôi nữa… Tôi biết, anh lại muốn nói tôi nghĩ quá nhiều, tốt thôi, cứ cho là do tôi nghĩ nhiều đi. Tôi rất cao hứng, chia tay với anh rồi sau này tôi sẽ không cần suy nghĩ nhiều, tôi cảm thấy rất thanh tĩnh, đã lâu tôi không được thanh tĩnh như vậy.”
Có lẽ khi gặp nhau ở Hoành Điếm, trong tiềm thức cô vẫn còn chưa chết tâm, nhưng sau đó xảy ra đủ chuyện, thật sự làm cho cô ngay cả tâm tư còn sót lại cũng đều tiêu hao gần như không còn.
Hứa Mộ Châu gắt gao nhìn cô chằm chằm, từ trong hàm răng rít ra một câu, “Em đây là… Có ý gì?”
Nghi Hi cười nhẹ một tiếng, dường như đã được giải thoát, “Ý của tôi là, tôi đã quen không có anh trong cuộc sống, không muốn quay lại nữa.”
Biểu cảm trên mặt Mộ Châu giống như bị người ta đánh trúng một quyền, huyết sắc trên môi cũng biến mất không còn sót lại chút nào. Hắn rốt cục đã hiểu cô thật sự nghiêm túc, sự kiên định và dứt khoát đó giống như lưỡi kiếm sắc bén đâm trúng hắn, làm cho hắn lần đầu tiên trong đời cảm giác được sự khủng hoảng.
Hắn nhìn cô, dùng một loại ánh mắt không có cách nào lý giải được, “Vì Yên Như? Vẫn là vì Yên Như sao?”
“Tôi đã nói rất nhiều lần, lúc đầu là bởi vì Yên Như, sau này là bởi vì anh. Anh bằng lòng tin tưởng cô ta ngay thẳng trong sạch, hết sức chân thành là chuyện của anh, tôi không có nghĩa vụ phải giả ngu cùng anh. Tôi không còn lời gì để nói nữa, chúng ta hảo tụ hảo tán[3] đi.”
Cô mở cửa xe muốn đi, lại bị hắn một phen nắm lấy tay. Cô quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, hắn giống là như bỗng nhiên nghĩ đến việc gì cực kỳ quan trọng, nói: “Cô ấy đã có bạn trai. Trước đây cô ấy đã nói với anh, nhưng lại nhờ anh giữ bí mật, người đàn ông đó anh cũng từng gặp. Cô ấy có bí mật kết giao bạn trai, không thể thích anh được.”
Nghi Hi sững sờ một giây, sau đó giống như là nghe được lời gì đó quá hoang đường vậy, lắc đầu cười rộ lên, “Thì ra, chị ta có bạn trai. Đây chính là lý do chị ta cho anh.”
Hắn ngốc tại chỗ, cô lại không lưu luyến, mở cửa xe liền đi xuống. Mãi cho đến khi đã cách hơn mười thước, mới đứng lại quay đầu. Góc đó có 7, 8 chiếc xe đỗ lại, hai bên đều tối đen, chỉ có trong xe của hắn lộ ra chút ánh sáng. Ánh sáng trong bóng đêm, giống như cảm giác ban đầu hắn cho cô, con đường phía trước mênh mông, chỉ cần có hắn ở bên cạnh thì không cần phải sợ hãi.
Cô đã từng tin tưởng hắn như vậy, chính là cuối cùng, ánh sáng này lại bị chính hắn dập tắt.
HẾT CHƯƠNG 31
Chú thích
[1]Land Rover
[2] CP: viết tắt của từ couple (cặp đôi)
[3] hảo tụ hảo tán : hai người ở cùng một chỗ từ khi quen biết đến lúc khó bỏ khó xa đây là hảo tụ, đến khi hai người bởi vì một nguyên nhân nào đó hoặc là đôi bên chịu phải tổn thương đến mức không thể không buông tay đây là hảo tán. Cụm từ này theo tớ có thể hiểu nôm na là yêu được thì cũng bỏ được.