ÁNH SAO CHỜ ĐỢI EM

Nghỉ đông xong không lâu nữa là đến Tết Âm lịch, trong thời gian tới Nghi Hi chưa có công việc gì, dứt khoát quay về Nam Kinh ở lại hơn nửa tháng. Chờ tới khi hết năm trở về Bắc Kinh, đã là đầu tháng Giêng, cô cùng Thẩm Phong tới dự hôn lễ của một người bạn.

Ngồi ở trong xe nhìn ra bên ngoài, trên đường cái giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là hơi thở của năm mới. Nghi Hi lại không bị không khí này lây nhiễm chút nào, cô chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ, tầm mắt bỏ quên tại một chỗ hư không nào đó, rất lâu sau đó mới thở dài.

Thẩm Phong đang xử lý việc công, ngón tay thon dài gõ lên laptop, ngay cả mí mắt cũng không nâng, chỉ nói: “Cho em cùng đi tham dự hôn lễ, không phải lễ tang, phiền em biểu hiện vui vẻ một chút.”

Nghi Hi không để ý tới anh ta, Thẩm Phong nói: “Tối hôm ấy chuyện em chạy trốn anh còn chưa tính sổ với em đâu, em đừng có bày cái vẻ mặt đó ra đây. Thỏa thuận giữa hai chúng ta còn giữ lời không?”

Thời điểm vào năm trước, Nghi Hi và Thẩm Phong đã bàn xong điều kiện, anh ta sẽ không nối giáo cho giặc, giúp Quách Tử Thiến ức hiếp dân lành, Hạ Tâm Đồng bởi vậy lấy lại được vai nữ hai trong “Bích hải thương vân kiếm”, mà để báo đáp lại điều đó, Nghi Hi mới cùng anh ta tới tham dự hôn lễ hôm nay.

“Em đây người cũng tới rồi, anh còn muốn như thế nào nữa? Nếu như em không giữ lời như thỏa thuận, anh định gọi điện thoại đem Tâm Đồng đá ra khỏi dự án này hay sao?”

Thẩm Phong cố ý nói: “Nếu anh thật sự làm như thế?”

Nghi Hi nhún nhún vai, “Vậy em cũng gọi điện thoại. Dù sao cũng là rắc tiền, Hạ Sách phối hợp tác chiến nên sẽ không cự tuyệt tiền của em đi? Anh muốn nâng đỡ bạn gái, em liền nâng đỡ chị em tốt, để xem cuối cùng ai nhiều tiền hơn!”

Thẩm Phong bị cô chọc cho bật cười, “Gần đây em không được bình thường cho lắm, giống như ăn phải thuốc súng vậy, thấy ai cũng chửi. Gặp phải chuyện gì à?”

Nghi Hi nhìn anh ta, một lát sau ngoắc ngón tay. Thẩm Phong nghiêng người qua, Nghi Hi lộ ra nụ cười giả tạo, “Muốn phỏng vấn em sao, được, đầu tiên phải hẹn trước với người đại diện của em. Rõ chưa?”

Thẩm Phong: “…”

Anh ta mất hứng ngồi lại chỗ cũ, đúng lúc điện thoại di động vang lên, vừa cầm lên nhìn, quả nhiên là Quách Tử Thiến. Một tháng nay anh ta đều không chủ động liên hệ với cô ta, mà Quách Tử Thiến chỉ mười ngày đầu tiên gọi điện thoại hỏi thăm, sau đó mỗi ngày cứ đến thời gian cố định sẽ gửi cho anh ta một tin nhắn, cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ là hỏi han ân cần, hoặc giả vờ kể chuyện thú vị mà bản thân gặp được.

Không thể không nói, phương pháp này rất tuyệt vời, vừa không có vẻ quá ồn ào, lại có thể khiến cho Thẩm Phong thường xuyên nhớ đến cô ta, vừa đúng mực lại không thể bắt bí. Lúc trước cũng là bởi vì sự thông minh này của cô ta, mới có thể vừa mắt của Thẩm Phong.

“Lại là Quách Tử Thiến? Hai người còn chưa chia tay à?”

Hiện tại đến phiên Thẩm Phong giả vờ cười, “Ai cho phép em hỏi đến chuyện riêng của anh?”

Nghi Hi hừ nhẹ một tiếng. Khi vừa mới được biết Thẩm Phong chính là bạn trai của Quách Tử Thiến, cô còn cho rằng anh ta vì bắt mình đến cả mỹ nam kế cũng không tiếc lấy ra dùng, nhưng nghĩ lại, Thẩm Phong có nhàm chán đi nữa cũng không đến mức này, hơn nữa anh ta cũng chưa từng gặp qua bạn học của cô, cho nên có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp.

Anh ta chỉ là đúng dịp bao dưỡng ngôi sao nhỏ, bao dưỡng đến trên đầu bạn cùng phòng của cô em họ…

“Em đây là thương tiếc cho con gái nhà người ta. Nói tới xuất thân của Quách Tử Thiến cũng không kém, người lại xinh đẹp, làm tình nhân cho anh thật sự có chút tủi thân mà. Cho nên anh họ à, nếu anh đã không thể cưới cô ta, lúc còn có thể buông tay thì nên buông tay đi!”

Thẩm Phong lờ đờ uể oải cười rộ lên, “Nếu cô ta không đẹp, anh họ em còn chướng mắt nữa là.”

Nghi Hi cạn lời, Thẩm Phong lại nói: “Em thương tiếc cho cô ta, cũng không hỏi xem người ta có cần em đau lòng hộ hay không. Vẫn nên nói em chẳng qua là không nhìn được anh giúp cô ta thượng vị, cho nên mới tìm ra cái cớ như vậy? Muốn chia rẽ bọn anh?”

Sau khi nói xong anh ta đợi rất lâu cũng không nghe thấy Nghi Hi đáp lại, chuyển mắt nhìn sang, mới phát hiện vẻ mặt của cô không vui, lười phải nhìn anh ta. Bất đắc dĩ cười một tiếng, anh ta nhẹ giọng, “Được được được, em muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”

Anh ta để điện thoại vào trong tay của Nghi Hi, cô nghi hoặc không hiểu, anh nhíu mày nói: “Muốn gửi cái gì thì gửi, giúp anh chia tay cũng được, anh sẽ không phủ nhận.”

Vẻ mặt anh ta thật sự không sao cả. Nghi Hi chau mày, nhìn chằm chằm vào anh ta rất lâu, cuối cùng ném điện thoại trả lại, “Thèm vào quản anh.”

Địa điểm tổ chức hôn lễ ở tại một khách sạn năm sao, cô dâu là tiểu thư Chu An Kỳ – con gái của chủ tịch tập đoàn Minh Đạt đã quen biết nhiều đời với Thẩm gia, căn cứ theo lời của Thẩm Phong, trước đây quan hệ giữa Nghi Hi và cô gái này rất tốt, còn từng ngủ chung một giường.

Đối với chuyện này Nghi Hi chỉ có thể bày tỏ: “Anh cũng nói là trước đây, cũng qua mười mấy năm rồi, làm sao em có thể còn nhớ được?”

Thẩm Phong nói: “Không sao, lát nữa gặp mặt đừng lỡ miệng là được rồi. Cô ấy vẫn còn nhớ em.”

Nghi Hi gật đầu, sau đó hỏi: “Đúng rồi, hiện trường hôn lễ sẽ không có phóng viên chụp ảnh chứ? Việc em xuất hiện ở đây có phải lạ lắm không?”

“Yên tâm, có bảo vệ trị an nhìn ngó, đã dặn dò không cho người ngoài vào chụp ảnh.”

Nghi Hi kinh ngạc, “Quản chặt thế?”

Thẩm Phong giải thích cho cô, mấy năm nay tập đoàn Minh Đạt này giao thiệp với lĩnh vực phim ảnh, bản thân Chu An Kỳ cũng đang làm nhà sản xuất phim, hôn lễ hôm nay cũng mời không ít ngôi sao đã từng hợp tác, nghe nói nhiều người đều là tuyến trong nước. Có những người này ở đây, đương nhiên phải đề phòng bị phóng viên chụp được ảnh.

Anh trêu chọc nói: “Như em, thân phận hiện tại chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bé tuyến 10, có thể vào tới đây vẫn là nhờ phúc của người anh họ là anh, nên biết quý trọng đi.”

“Vậy thì phải cảm ơn anh rồi, anh họ thân yêu của em!”

Đang nói chuyện phiếm, hai người cũng đi đến đằng trước khách sạn, sau cổng hoa tươi hình vòm thật lớn, cô dâu chú rể đang đứng ở chỗ nào đấy tiếp khách. Cô dâu mặc áo cưới màu trắng, lớp lông thú bao bọc lấy bờ vai trắng như tuyết, nhìn qua vô cùng xinh đẹp. Một giây trước khuôn mặt của Nghi Hi còn lạnh lùng, ngay sau đó cô lập tức nở nụ cười tươi như hoa, “Angel, đã lâu không gặp! Cậu còn nhớ tớ không?”

Chu An Kỳ chào đón cô bằng một cái ôm, thân mật nói: “Tiểu Hi cậu có thể tới thật là tốt, tớ còn sợ Thẩm tam ca không mời được cậu đó! Tớ biết, cậu bây giờ là ngôi sao rồi!”

“Ngôi sao cái gì chứ, cậu đừng có cười nhạo tớ, là cậu mới phải, một nhà sản xuất phim hàng thật giá thật! Ôi, hôm nay cậu thật là xinh đẹp, chú rể cũng rất đẹp trai, thật làm cho người ta hâm mộ mà!”

Chu An Kỳ sờ sờ tóc, “Trước khi thấy cậu, chính xác là tớ cảm thấy bản thân rất xinh đẹp, chỉ là hiện tại tớ không còn tự tin được nữa. Haizz, tam ca, làm sao đây, em thấy hối hận rồi, Tiểu Hi vừa vào tới, sự nổi bật của em đều bị cô ấy cướp sạch rồi!”

Thẩm Phong nhìn hai cô gái hờn dỗi cười nhẹ, phối hợp kéo vai Nghi Hi qua, “Vậy anh dẫn nó vào trong trước, một lát nữa em mà lên tiếng, khi nào em cảm thấy được, anh lại cho nó ra. Dù sao hôm nay em cũng là nhân vật chính, tất cả mọi người bọn anh đều nghe theo em.”

… Sau khi khách sáo giả dối như vậy vài câu, Thẩm Phong dẫn Nghi Hi vào trong. Suốt dọc đường không ngừng có người chào hỏi với anh ta, Thẩm Phong không ngừng xã giao, so sánh với Nghi Hi thì nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ cần mỉm cười đi theo là được.

Đây không phải là lần đầu tiên hôn lễ của Chu An Kỳ được tổ chức, hai tháng trước tại nước Anh, bọn họ đã cử hành nghi thức kết hôn long trọng, bây giờ chỉ là quay về Bắc Kinh mở tiệc chiêu đãi những vị khách lúc ấy không thể đến. Cũng bởi vì chuyện này, tuy rằng hiện trường hôn lễ long trọng, nhưng tuyệt đối không thể gọi là xa hoa, đối với Nghi Hi – người bị ép đến đây mà nói, niềm vui duy nhất cũng là nhìn mấy vị tai to mặt lớn trong truyền thuyết nói chuyện.

Nhưng còn chưa thấy tai to mặt lớn, đã thấy một người quen.

Gần tháp champagne thật lớn, có 6, 7 người cả nam lẫn nữ mặc trang phục sang trọng đứng chung một chỗ, đang tám nhảm. Người nào đó đứng ở giữa lơ đãng nhìn qua, vừa hay nhìn thấy Thẩm Phong đi vào đại sảnh tiệc cưới, lập tức chào hỏi, “Tam ca, bọn em ở chỗ này!”

Ở đây hoặc là thân thích của Thẩm gia, hoặc chính là con cái của nhà có quen biết qua lại với Thẩm gia, mọi người đều lớn lên từ bé cùng nhau, nên khi nói chuyện cũng không cần để ý quá nhiều. Thẩm Phong vừa mới đi qua, liền bị quần chúng nhao nhao mắng mỏ, “Phô trương hình thức quá nha, chúng em nhiều người ở đây như vậy chỉ chờ một mình anh,  còn có giá hơn cả cô dâu!”

“Mấy người không biết, trong lòng tam ca rất khổ. Mới trước đây còn cùng chị Angel làm thanh mai trúc mã, ước định cả đời, nay một lần không cẩn thận, ý trung nhân lại gả đi trước, tam ca anh ấy có thể tới đã không tồi rồi!”

“Lại còn có chuyện như vậy sao! Tội lỗi tội lỗi, lát nữa em sẽ tự phạt ba ly, nhận lỗi với tam ca, thuận tiện làm lễ truy điệu cho những năm tháng thơ ngây đã mất của anh…”

Thẩm Phong cười mắng, “Có yên hay không? Lại nói hươu nói vượn, anh đập chú đấy!”

“Ha ha ha, bị em nói trúng rồi chứ gì? Cũng vì thẹn quá hoá giận …”

Nghi Hi bởi vì nán lại đi toilet một chuyến, chờ đến lúc cô vào trong, vừa hay nhìn thấy Thẩm Phong đang bị một nhóm người vây quanh không ngừng trêu chọc. Cô vốn định yên lặng đi qua, ai biết được còn chưa đi đến bên cạnh, liền bị người đi ở phía sau vỗ một cái.

Cô nhìn lại, phát hiện là một chàng trai xa lạ, không khỏi kinh ngạc nhướn mày.

Ai biết đối phương còn kinh ngạc hơn cô, “Sao em lại ở chỗ này?”

Nghi Hi choáng váng vài giây mới nhận ra, đây chính là tên công tử ăn chơi trác táng cô gặp được vào đêm bị Thẩm Phong kéo đi tới quán rượu, anh ta cũng được mời tham gia hôn lễ?

Tầm mắt của gã lướt qua vai cô, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Phong đứng giữa đám người, lập tức hiểu ra mấy phần.

Xem ra giống buổi tối hôm ấy, cô gái này hôm nay cũng là đi theo Thẩm công tử tới. Phát hiện này làm cho gã cảm thấy kinh ngạc, vốn tưởng rằng Thẩm công tử chỉ là chơi bời với ngôi sao nhỏ này, nhưng người cũng được anh ta dẫn đến tham dự hôn lễ của bạn bè rồi, không nhiều thì ít cũng có mấy phần nghiêm túc.

Gã âm thầm vui mừng, đêm đó không nói lời gì quá đáng, bằng không sợ rằng sẽ thật sự đắc tội với vị Phật tôn kia. Tuy rằng gia cảnh của gã cũng ưu việt, nhưng nếu thật sự so với Thẩm gia thì vẫn còn kém xa, hôm nay còn hi vọng mượn cơ hội này để bắc cầu quan hệ!

Thẩm Phong cũng phát hiện Nghi Hi, “Đứng ở chỗ ấy làm gì? Mau tới đây.”

Nghi Hi đi qua, gã công tử ăn chơi trác táng cũng đi theo sau, giành mở miệng trước cô, “Là tôi vừa mới tán gẫu với vị tiểu thư này, cho nên làm chậm trễ thời gian. Thẩm công tử đừng trách, thật sự là do tôi quá thích phim cô ấy đóng, nhìn thấy người thật liền không nhịn được.”

Thẩm Phong không hiểu gì cả, “Tôi trách gì chứ…”

Gã còn muốn nói thêm hai câu, nhưng mọi người không cho gã cơ hội nữa. Bình thường những vị con ông cháu cha này đều là kẻ cao không thể với tới, bỗng nhiên hôm nay tất cả dường như đều thay đổi, toàn xông tới chào hỏi với Nghi Hi, vô cùng nhiệt tình.

“Tiểu Hi đã lâu không gặp, anh nhớ em muốn chết!”

“Tam ca có thể thật sự dẫn em tới đây, coi như anh ấy đã lập được công lớn rồi!”

“Phim em đóng chị đã xem rồi, thật là siêu siêu đẹp! Chị thấy em nha, nhất định có thể trở thành siêu sao!”

“Ôi dào ôi, đây rõ là… Con gái 18 liền thay đổi, anh đây cũng không nhận ra! Chưa có bạn trai đúng không? Không cần nhiều lời, chỉ muốn hỏi em có thể suy xét đến anh không?”

Gã kia nghe đến đó rốt cục cũng nhận thấy có gì đó sai sai, dù sao cũng không phải lời có thể nói với bạn gái của Thẩm công tử. Gã cẩn thận dè dặt hỏi: “Vị tiểu thư này có phải…”

Nghi Hi bỗng nhiên nổi máu đùa dai, cười tươi chui vào lòng Thẩm Phong, “Anh cảm thấy sao?”

Mọi người sửng sốt, không hiểu cô đột nhiên giở trò gì. Vẫn là Thẩm Phong nhìn vẻ mặt của Nghi Hi, lại nhớ đến lời nói vừa nãy của chàng trai kia, đột nhiên hiểu ra bản thân bị hiểu lầm thành cái gì.

Thái dương giật giật, anh ta bất đắc dĩ giải thích, “Đây là Nghi Hi, em họ của tôi. Không phải bạn gái.”

Quần chúng trầm mặc một giây sau đó cười lớn, mà chàng trai là nguồn gốc làm ra chuyện này khuôn mặt thoắt đỏ thoắt trắng, cuối cùng chỉ có thể chật vật nhận lỗi, đến cả mắt cũng không dám liếc nhìn Nghi Hi nữa.

Hôm nay Lê Thành Lãng tới đây thuần túy là chuyện ngoài ý muốn.

Bởi vì tập đoàn Minh Đạt cũng là một trong số những nhà đầu tư của “Người trong lòng”, mà Chu An Kỳ – cô dâu của ngày hôm nay cũng là tiểu thư của chủ tịch nhà bọn họ lại là người mê phim của anh, cho nên gửi thiếp tới, thành khẩn mời anh đến dự tiệc. Lê Thành Lãng vốn có thông cáo, đã quay cả VCR chúc phúc, chuẩn bị đến lúc đó cho trợ lý cả tiền biếu đem tới. Không nghĩ rằng công việc tạm thời hủy bỏ, hôm nay anh coi như rảnh rỗi, suy nghĩ không có chuyện gì khác, liền quyết định tới đây coi như là thuận nước đẩy thuyền.

Sau khi tán gẫu với chủ tịch Chu về thị trường điện ảnh hai năm qua và kế hoạch đầu tư, anh trở lại đại sảnh tiệc cứoi. Bởi vì đứng đúng vị trí có một bồn hoa lớn, tầm mắt của mọi người bị ngăn trở, nhất thời không có ai phát hiện ảnh đế đã tới. Đưa mắt nhìn ra xung quanh, cơ bản đều là những người không quen biết, đang lúc Lê Thành Lãng cảm thấy có chút nhàm chán, lại chợt thấy gương mặt quen thuộc.

Là Nghi Hi.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, mái tóc dài buông xuống sau lưng, xem ra mỹ lệ lại hoạt bát. Đứng bên cạnh cô là Thẩm Phong, cô luôn kéo lấy cánh tay cậu ta, hai người nói chuyện vô cùng thân mật, cô còn thường xuyên giật cậu ta một chút. Mà bất luận cô ồn ào thế nào, trên mặt Thẩm Phong cũng không hề có chút khó chịu nào, công tử phong lưu có tiếng đó, hiện tại lại đối với cô sủng ái dung túng, thậm chí cậu ta còn đưa tay ra vuốt lại sợi tóc rơi thay cô.

Tầm mắt của Lê Thành Lãng giống như bị dính chặt, dừng lại trên người cô không thể di chuyển được. Mà khi cô sắp nhìn sang phía bên này, anh lại theo bản năng lùi về phía sau hai bước, tránh đi tầm mắt bọn họ có thể nhìn thấy.

Trước mặt là hành lang trải thảm thật dày, hai bên bồn hoa xanh tươi ướt át, anh nghi đến hình ảnh kia, nụ cười của Nghi Hi hoàn toàn là phát ra từ nội tâm. Cô ỷ lại vào người đàn ông bên cạnh như thế, không giống như cô nói, chỉ là do đối phương quấn quít làm phiền.

Đây chính là nguyên nhân gần đây cô xa lánh anh sao? Không chỉ không nhận điện thoại của anh, ngay cả lời chúc mừng năm mới cũng là loại tin nhắn lạnh lùng gửi theo nhóm.

Anh trầm mặc thật lâu, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện mình đã lấy điếu thuốc ra. Nhìn biển hiệu cấm hút thuốc dán trên tường, anh bất đắc dĩ bỏ lại, đúng lúc này chiếc điện thoại di động trong túi vang lên.

Hai chữ “Cô Hồ” hiện lên trên màn hình, là Hồ Chính Chi – người đại diện của Thẩm Nhất Lộ. Anh và Thẩm Nhất Lộ không hay liên lạc với nhau, chứ đừng nói đến người đại diện của chị ấy, phản ứng đầu tiên khi thấy cái tên này chính là kinh ngạc.

Anh nhận điện, “Chị Chi, ngài tìm tôi có việc gì sao?”

“Thành Lãng à, hiện tại cậu đang ở chỗ hôn lễ của con gái chủ tịch Chu Minh Đạt sao?”

“Vâng…”

“Vậy thì tốt quá, tôi cũng định tới đó ngay bây giờ. Chỉ là tôi không có thiệp mời, điện thoại của Thẩm Phong lại không có người nghe, nếu thuận tiện, cậu tới cửa đón tôi một chút nhé.”

Không có thiệp mời, lại nhất định muốn vào đây…

Lông mày của Lê Thành Lãng nhíu lại, “Ngài có chuyện gì quan trọng sao?”

“Ai, tôi đây cũng là tạm thời quyết định, bởi vì vừa mới từ chỗ người của Thẩm gia nghe nói, hôm nay Alice cũng đi tham dự hôn lễ. Vừa hay tôi cũng tới Bắc Kinh đi công tác, đang ở khách sạn ngay gần đó, cho nên định tới gặp con bé. Cậu biết rồi đấy, hiện tại tôi thật sự không có nhiều cơ hội để gặp con bé.”

Lê Thành Lãng sững sờ 2 giây, mới kinh ngạc nói: “Alice? Người chị đang nói đến, là Alice con gái lớn của cô Thẩm?”
HẾT CHƯƠNG 45

Bình luận

Truyện đang đọc