ÁNH SAO CHỜ ĐỢI EM

Trong phòng ngủ đen nhánh một mảnh, Lê Thành Lãng định bật đèn, Nghi Hi lại ngăn cản anh. Chỉ ánh sáng hắt ra từ phòng khách, “Như vậy là được.”

Dù sao cũng thấy rõ ràng, anh không sao cả. Nghi Hi ngồi xuống mép giường, Lê Thành Lãng ôm cánh tay nhìn cô kéo căng sống lưng, bỗng nhiên nói: “Kiểu tư thế này, chúng ta cũng không phải chưa thử qua. Thả lỏng một chút.”

Mặt cô nháy mắt ửng hồng. Sao anh có thể nghiêm túc nói ra câu mờ ám như vậy?

“Anh… Nghiêm chỉnh một chút!” Cô cảnh cáo.

Anh khẽ cười, ánh mắt thực lãnh đạm, “Nằm xuống.”

Giọng điệu mệnh lệnh không mang chút tình cảm nào, tim cô đập loạn, chậm rãi nằm ngửa xuống. Trên người cô gái là chiếc váy tơ tằm màu hồng cánh sen, tóc đen phân tán trên ra giường, khuôn mặt nho nhỏ hơi nghiêng về bên trái, giống như không dám nhìn anh.

Anh khom người xuống, quý gối bên thân thể cô, hai bàn tay cũng chống tại bên đầu cô. Lông mi Nghi Hi vẫn đang run rẩy không ngừng, làn môi cũng mím thành một đường thẳng, anh nhìn chằm chằm cô rất lâu, nói khẽ: “Phượng hoàng nhi.”

Cái tên này… Mấy ngày nay tại phim trường, gần như tất cả mọi người đều gọi cô như vậy, Nghi Hi phản xạ có điều kiện nhìn lại, thời khắc đó đối diện với đôi mắt của anh, trong đầu cũng hiện lên vô số hình ảnh.

Đúng, nàng là Phượng hoàng nhi, mà hắn là nam nhân nàng yêu sâu đậm, là cậu của nàng. Khổ cực như vậy bọn họ mới sống sót, khổ cực như vậy mới đi đến hôm nay, nàng rốt cuộc không cần sợ hãi, bất luận tương lai có nguy hiểm khó khăn gì đang chờ, nàng cũng sẽ không lùi bước.

“Cậu, cậu…” Vẻ mặt nàng biến đổi, cất lên tiếng gọi bi thương, trong mắt là nhiệt tình không hối hận. Giống như sự nóng bỏng của nham thạch nóng chảy, muốn đem đôi bên đều hòa tan, xương máu hòa lẫn cùng nhau, cho dù đầu thai chuyển thế cũng không chia lìa.

Tinh thần hắn đột nhiên run rẩy, cúi đầu giống như ma, hung hăng cắn chặt môi nàng, nàng không còn thận trọng giống như bình thường, bắt lấy cổ hắn thật nhanh liền bắt đầu hôn trả. Môi răng quấn quýt, bắn ra từng chuỗi hoa lửa, tay phải của hắn sáp đến đụng vào lưng nàng, làm cho nàng càng sát gần thân thể chính mình, nàng gắt gao nắm chặt lấy áo hắn, giống như người chết đuối bắt lấy bè gỗ.

Giờ khắc này, thống khổ từng có giống như đều biến mất. Không có đuổi giết, không có tính toán, càng không có lễ giáo luân lý, bọn họ không phải gian phu dâm phụ người đời phỉ nhổ, chỉ là hai người đáng thương mình đầy thương tích. Thói đời này chính là bể khổ vô biên, bọn họ giãy dụa ở trong đó, cuối cùng thứ có được chẳng qua chỉ là đôi bên mà thôi.

Hắn cắn lên cổ nàng, nàng phát ra tiếng rên như con mèo nhỏ, “Cậu…”

Anh nghe thấy âm thanh này bỗng nhiên dừng lại, cảm xúc mê man trong mắt tản đi từng chút một, rốt cục ý thức được giờ phút này chẳng qua là đang tập luyện. Đôi mắt cô vẫn khép kín như cũ, mơ hồ ngấn lệ mập mờ, anh nhận ra được, đây vẻ mặt thuộc về Kim Phượng.

Có vật gì đang rục rịch ngóc đầu dậy, ước nguyện ban đầu của anh bị thay đổi, anh vốn thật sự chỉ định nghiêm chỉnh tập luyện, nhưng hiện giờ, anh lại giống như tất cả đàn ông bình thường, đem người con gái mình yêu say đắm đè ở trên giường…

Nghi Hi bỗng nhiên run rẩy, chỗ mềm mại trước ngực bị bắt lấy, ngay sau đó xương quai xanh cũng cảm giác được ẩm ướt. Từ đầu ngón tay bắt đầu run lên, cô khó nhịn cắn chặt môi, muốn giãy dụa lại giống như dây leo, cuốn chặt lấy anh.

Nút thắt áo lót bị cởi bỏ từng cái một, anh thuận tay ném nó xuống dưới đất, thân thể trần trụi một lần nữa bao trùm lên. Cô giống như ngã vào một thế giới khép kín, chỉ có thể cảm nhận được người đàn ông trên người. Nhiệt độ cơ thể anh, hơi thở anh, mạnh mẽ của anh, dịu dàng của anh.

Chỉ có anh.

Phòng khách chiếu sáng đến cửa phòng, trong gian phòng tối hai người liều chết dây dưa. Khăn trải giường bị kéo tới hỗn độn, váy dài vén đến đầu gối, lộ ra bắp chân trắng nõn hết sức nhỏ nhắn, đôi chân đàn ông gắt gao bao vây lấy nó, nhưng nó vẫn không ngừng run rẩy…

Nghi Hi bỗng nhiên tỉnh táo, một phen đẩy người ở trên ra. Người đàn ông thân thể trần trụi, lồng ngực màu mạch trên dưới phập phồng, hốc mắt ửng đỏ, “Sao thế?”

“Không, không đúng…”

Hơi thở anh nóng rực, làn môi cọ trên mí mắt cô, “Chỗ nào không đúng?”

Nơi nào cũng không đúng…

Cho dù cô chưa từng đóng cảnh giường chiếu, cũng biết không phải như vậy, ngay cả… Ngay cả cúc áo trong cũng để anh cởi bỏ …

Anh ngẫm nghĩ, “Ừ, quả thật không đúng lắm.”

Đôi mắt Nghi Hi như sóng nước, tội nghiệp nhìn anh. Dáng vẻ quyến rũ ngây thơ sẵn có như vậy, Lê Thành Lãng cảm thấy thân thể càng nóng, giọng nói khàn khàn: “Phân cảnh này là Kim Phượng chủ động, cho nên, em phải ở trên.”



Toàn thân Nghi Hi đỏ bừng, giống như con tôm bị luộc chín, bị anh cưỡng ép kéo lên người mình. Anh nằm lên gối đầu mềm mại, nâng tay sờ lên mặt cô, cô cắn môi, mái tóc dài buông xuống gò má anh.

Bởi vì thân thể nhũn ra, cô gần như không quỳ được, vẫn là dựa vào anh đỡ eo cô mới không trực tiếp té ngã trên người anh. Cái tư thế nằm sấp này, trước váy trống trải, lại bởi vì cúc áo trong bị cởi bỏ, vừa lúc có thể thấy phong cảnh quyến rũ bên trong.

Ánh mắt của anh bỏ quên tại nơi nào đó, thật lâu mới khó khăn chuyển đi, cổ họng đã khàn không tưởng tượng được, “Ngoan, làm cho anh xem…”

Làm… Làm cái gì đây…

Trong đầu cô giống như bốc cháy, tìm không được nửa phần ý thức tỉnh táo, tầm mắt dừng trên môi anh rồi ngừng, rốt cục run run hôn lên. Anh tùy ý cô hành động, cô gái hôn đến ngây ngô sợ sệt, cô vốn không hề vụng về như vậy, nhất định là bị cái trường hợp này hù sợ. Lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, nâng tay liền thuận tiện sờ lên bắp đùi cô…

Cô ưm lên một tiếng.

Nhiệt độ trong gian phòng không ngừng tăng lên, tiếng thở dốc của anh cũng càng lúc càng dồn dập, lật người một lần nữa áp đảo cô. Nghi Hi ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn, làn môi sưng đỏ, bất lực nhìn anh.

Mị nhãn như tơ, mái tóc dài hỗn độn, thân thể xoay tới xoay lui như rắn nước… Trong mắt Lê Thành Lãng dâng lên gợn sóng cuồn cuộn, gắt gao nhìn cô chằm chằm, phảng phất rơi vào giãy dụa thật lớn. Có một khắc như vậy, Nghi Hi cảm thấy cái gì anh cũng không muốn quản, giống như Kim Phượng đối mặt Lâm Yến Đường, đem mấy thứ lộn xộn kia ném lên chín tầng mây đi. Nhưng 1 giây sau anh lại nhảy xuống giường, đầu cũng không quay lại xông ra.

Nghi Hi nằm ở trên giường, ngây ngốc nhìn trần nhà. Thân thể chậm rãi nguội lạnh, ý thức cũng dần dần trở lại, cô thu váy ngồi xuống, nhìn chăm đệm hỗn độn, vừa thẹn thùng vừa lúng túng vùi mặt vào khuỷu tay.

Trời ơi, anh ấy vừa mới… Bọn họ tự nhiên…

Dây áo trong mắc trên cánh tay, nhắc nhở cô những gì đã xảy ra, cô để tay sau lưng cài nó lại sau đó, đứng dậy đi đến bên ngoài. Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước, Nghi Hi vừa nghe được thì càng thêm lúng túng, đứng bên cạnh cửa do dự nói: “Anh… Có khỏe không?”

Qua vài giây Lê Thành Lãng mới thản nhiên trả lời, âm thanh hàm hồ, “Ừ.”

Nghi Hi ngại ngùng không hỏi tiếp, anh lại nói: “Em đi tới phòng anh, giúp anh lấy quần áo tắm rửa. Trên đường chú ý đừng để bị thấy.”

Nghi Hi mong còn không được tìm cớ rời khỏi nơi này, khoác áo lên liền ra ngoài, chỉ là không nghĩ rằng Allen lại đang chờ ở trong phòng anh, Nghi Hi do dự một lát, mới hỏi: “Lê Thành Lãng không cẩn thận làm nước hắt lên người, tôi tới lấy quần áo sạch sẽ giúp anh ấy…”

Nghi Hi thề, sau khi nói xong câu này, cô thấy trên mặt Allen là ý vị thâm trường nào đó, vẻ mặt một lời khó nói hết…

Chẳng qua cậu ta cái gì cũng không nhiều lời, chọn quần áo xong liền giao vào tay Nghi Hi. Cô cũng như chạy trốn trở về phòng, trước khi đưa lại cho Lê Thành Lãng, phát hiện anh ngay cả quần trong cũng bị …

Tên khốn này!

Lê Thành Lãng tắm xong đi ra, vừa lau nước trên tóc, vừa ngồi xuống chỗ khác trên ghế sofa. Nghi Hi định đi qua, anh giơ tay lên lời lẽ chính nghĩa, “Em, cứ ở yên đấy. Đúng, cách xa anh một chút.”

Nghi Hi ủy ủy khuất khuất không dám di chuyển nữa, anh thở dài một hơi, một lần nữa lấy kịch bản ra. Thật là một cảnh đáng sợ, tối nay không dám tập luyện tiếp, chỉ hi vọng trường quay ngày mai, có thể thông qua nhanh một chút…

“Anh… Vừa rồi vì sao?”

Cô hỏi khá mơ hồ, anh lại hiểu ngay lập tức, “Không phải em không bằng lòng sao?”

Cũng bởi vì cô không bằng lòng? Cô còn cho rằng là nhiệm vụ quay phim gần đây nặng.

“Còn nữa chính là… Em cũng không muốn bị Khương đạo diễn nhìn ra đi?”

Nghi Hi mở to mắt, “Nhìn ra, nhìn ra cái gì?”

Lê Thành Lãng nghẹn đến khó chịu, dứt khoát lấy lời nói đùa cô, “Chẳng lẽ em không biết, một người đàn ông cùng một người phụ nữ quan hệ đến mức độ nào đó, từ ngôn ngữ cơ thể có thể nhìn ra được? Nếu như chúng ta… Khi quay cảnh giường chiếu sẽ lộ tẩy.”

Lại còn có loại chuyện này?!

Cả người Nghi Hi đều không khỏe. Vậy ngày mai làm thế nào? Tuy rằng bọn họ chưa đi đến bước kia, nhưng vừa rồi như vậy lại như vậy, khác biệt cũng không lớn!

Nếu Khương Bính Kỳ nhìn ra…

Lê Thành Lãng nhìn dáng vẻ thấp thỏm bất an của cô, thế này mới cảm thấy trong lòng thư thái phần nào. Dùng kịch bản gõ nhẹ lên đầu cô, anh thấp giọng nói: “Phải. Cho nên tốt nhất đêm nay ở trong đầu bắt chước ngày mai phải diễn thế nào, nếu như NG 12, 13 lần mà nói, mọi người sẽ hoài nghi là em cố ý …”

Bởi vì bị câu này của Lê Thành Lãng dọa đến, tối đó Nghi Hi luôn tự hỏi động tác ngày mai, thật không dễ dàng ngủ cũng không ngừng gặp ác mộng, nội dung tất cả đều là… Xấu hổ mở miệng. (╯‵′)╯︵┻━┻

Nhưng đại khái nguyên nhân là đã nghiêm chỉnh tập luyện 【? 】, lúc quay chính thức cũng rất thuận lợi. Nghi Hi sau khi nhập vai cảm xúc tràn trề, trong ánh mắt cũng là mê luyến cùng quấn quýt si mê, trong sơn thôn mỹ lệ, cô lần lượt đem Lê Thành Lãng đẩy xuống thảm cỏ, hai người ôm nhau quay cuồng hôn sâu, vội vã xé rách y phục đối phương.

Cảnh giường chiếu đương nhiên sẽ lộ, Kim Phượng có một phân cảnh lộ lưng, cụ thể là khi tình nồng y phục bị Lâm Yến Đường một phen lột xuống. Đoàn phim sớm đã hỏi Nghi Hi có cần thế thân hay không, nhưng xem ý tứ Khương Bính Kỳ là hi vọng chính cô đến, ban đầu Nghi Hi nghĩ chính mình đã đi con đường “Ngọc nữ thanh thuần”, quay cảnh trần trụi phơi bày da thịt hình như không được tốt, nhưng nghĩ lại, không dễ dàng gì gặp được đại chế tác đại đạo diễn như vậy, hay là cô nghe lời một chút đi.

Dù sao cũng không phải lộ hoàn toàn, chỉ là phần lưng nửa trên, xuất hiện trong phim tổng cộng 3 giây. Hơn nữa, cô thật sự cũng không muốn tận mắt xem Lê Thành Lãng cùng người khác đóng cảnh thân mật, cho dù sau này cắt bỏ cũng không được!

Tất cả nhân viên không liên quan đều yên lặng đi ra ngoài, trước đó Nghi Hi đã làm tốt biện pháp bảo hộ, tách hai chân ra cưỡi ở trên người Lê Thành Lãng. Vài máy quay hướng về cô, cô khẩn trương đến mức cánh tay cũng bắt đầu nổi gai ốc, Lê Thành Lãng thấy mềm lòng, vô ý thức định vỗ vỗ lưng cô an ủi.

Bên cạnh ánh mắt Khương Bính Kỳ sắc bén, Lê Thành Lãng thật sự khống chế dục vọng này, chờ đến khi tiếng “Action” kia truyền tới mới dám để tay lên.

Thật ra tối hôm qua lời anh nói với Nghi Hi không hoàn toàn là dọa cô, thói quen không phát giác khi cơ thể tiếp xúc dễ dàng lộ ra sơ hở. Trước kia anh cùng người khác quay cảnh giường chiếu, cho dù là Trương Tư Kỳ quen thuộc nhất, cũng sẽ lấy tay ra trong nháy mắt khi có tiếng “Cắt”, vừa là để tỏ vẻ tôn trọng, cũng là lo lắng nữ diễn viên sẽ nghĩ nhiều. Nhưng khi quay cùng Nghi Hi, loại phản xạ có điều kiện này dường như biến mất, nhiều lần anh đều trễ 2 giây mới buông cô ra.

Đến cùng, anh không thể không ngừng khuyên răn chính mình chuyên nghiệp, mới coi như trải qua thời gian khó khăn này.

Một ngày qua đi, hai người đều mệt mỏi chồng chất. Không nghĩ rằng làm cho bọn họ hao tổn nhiều nhất không phải là cảnh hành động, mà là cảnh kích tình nhìn qua nhẹ nhàng này, thật là thế sự khó liệu.

Nghi Hi trở về phòng nghỉ tháo trang sức, mấy người khác đang tụ tập một chỗ xem điện thoại di động, vừa nhìn thấy cô liền nói: “Tiểu Hi Tiểu Hi, bạn trai tin đồn của chị có chuyện.”

Nghi Hi vô ý thức nghĩ đến Lê Thành Lãng, “Bạn trai tin đồn … Của tôi?”

Văn tỷ cười nói: “Là cái người đầu tiên đó, Thái Kiệt Hồng – tiểu thiên vương Đài Loan, cậu ta bị chụp được.”

Nghi Hi tiếp nhận điện thoại di động vừa nhìn, dòng chữ đầu đề màu đen vô cùng nổi bật, “Chuyện tình cảm phơi bày ra ánh sáng? Thái Kiệt Hồng bí mật tới Thành Đô, cùng cô gái thần bí gặp mặt đêm khuya.”

Cô còn đắm chìm trong khiếp sợ, văn tỷ nói: “Có người bất ngờ nói bạn gái Thái Kiệt Hồng là diễn viên đại lục, hiện tại trên mạng đang đoán là ai, chúc mừng em, cũng được liệt vào danh sách người bị tình nghi.”

HẾT CHƯƠNG 89

Bình luận

Truyện đang đọc