ÁNH SAO CHỜ ĐỢI EM

Câu này vừa nói ra, không khí nhất thời bế tắc tới cực điểm.

Sắc mặt Lư Yên dĩ nhiên khó xem, Giang Nguyên cùng Đinh Phong liếc nhau, cũng bắt đầu hối hận tới đây tiếp cận chỗ náo nhiệt. Đã sớm nghe nói ân oán vướng mắc của hai vị này, vốn còn cho là tung tin nhảm, hiện tại xem ra có lẽ tình huống không đơn giản như vậy…

Nghi Hi kinh ngạc nhìn Lê Thành Lãng, vẻ mặt anh tự nhiên, giống như vừa rồi chẳng qua chỉ nói một câu bình thường. Trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, khóe miệng cô không tự giác cong lên, trước thấy anh và Lư Yên đứng chung một chỗ, còn âm thầm nếm qua dấm chua, không nghĩ rằng anh lại sẽ vì mình mà châm chọc chị ta…

Lư Yên vốn tức giận, sau khi thấy bờ môi Nghi Hi rõ ràng đang nở nụ cười, càng không ngăn được đốm lửa trong lồng ngực, dùng hết toàn lực mới không nổi giận ngay tại chỗ. Chị ta xoay người rời đi, hai người Giang Đinh cũng vội tìm cớ ly đi khỏi, Nghi Hi nhìn bóng lưng ba người kia, hư tình giả ý hỏi han: “Anh nói như vậy… Không sợ cô Lư tức giận sao?”

Lê Thành Lãng: “Cô ta tính tình không tốt, suốt ngày chung quy phải nổi giận vài lần, đừng lo.”

Nghi Hi cười hì hì một tiếng, ánh đèn chiếu lên gò má cô, làn da trắng như tuyết càng trở nên trong suốt. Lê Thành Lãng nói: “Không dễ gì mới có ngày nghỉ, phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tới loại tiệc thân mật này không sợ mệt mỏi sao?”

Nghi Hi nghe ra sự không đồng tình trong lời nói của anh, nói: “Vậy anh vì sao lại tới? Anh không sợ mệt mỏi sao?”

Anh không trả lời, Nghi Hi nói: “A em biết rồi, bởi vì cô Lư là bạn của anh, mà em và chị ta không thân, cho nên anh cảm thấy em không cần thiết phải tới đây đúng không? Nhưng em và chị Tư Kỳ là bạn bè, chị ấy mời em tới, sao em có thể từ chối?”

“Tư Kỳ…” Lê Thành Lãng lắc đầu. Nghi Hi còn chưa kịp hỏi anh có ý gì, liền nghe đến thấy âm nhạc ở hiện trường biến đổi, đến phiên thọ tinh mở màn điệu nhảy thứ nhất.

Lúc này Lư Yên đã tỉnh lại từ chuyện mất mặt ban nãy, mặc chiếc váy đỏ, ngẩng đầu cao ngạo, cùng nam sĩ bên cạnh gia nhập sàn nhảy. Mọi người đều tươi cười nhìn về phía bọn họ, Nghi Hi nghe thấy có người đứng cách đó không xa đang hỏi: “Người này chính là vị hôn phu của Lư Yên sao?”

“Chắc thế, trước tôi đã từng thấy hình trên tạp chí tài chính và kinh tế, hình như là cùng một người…”

Lư Yên cũng có vị hôn phu? Nghi Hi nhất thời mừng rỡ, đêm nay thật là không uổng công, thì ra ngay cả đối thủ tiềm ẩn cũng có chủ. Quả nhiên các đại hoa đán đều muốn gả vào nhà giàu, có chí hướng!

Sau khi Lư Yên cùng vị hôn phu nhảy qua một vòng, quần chúng cũng nhao nhao tổ đội, trước sau tiến vào sàn nhảy. Nghi Hi trong lòng vui mừng, xem một lát liền không nhịn được, cô nhìn về phía Lê Thành Lãng thăm dò, lại phát hiện đối phương cũng không có ý mời cô, xem vẻ mặt này hình như là còn định đi đến sofa ngồi xuống.

Tới party không khiêu vũ, sợ người khác không biết anh là lão già sao?

Cô hạ quyết tâm, đưa tay ra kéo lấy ống tay áo của anh. Lê Thành Lãng kinh ngạc nhìn qua, Nghi Hi nháy mắt mấy cái, “Ai, anh không định khiêu vũ sao?”

Mái tóc dài của cô gái dùng chiếc cài hoa làm thành búi tóc, mặc bỗ lễ phục màu trắng, lộ ra xương quai xanh lung linh. Rõ ràng là dáng vẻ thanh thuần nhu nhược, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại tỏ ra nghiêm túc, giống chàng trai ngay thẳng không cho phép ai từ chối, nghiêm túc hỏi: “Vị tiên sinh này, em mời anh khiêu vũ có được không?”

Lê Thành Lãng: “…”

Thật may mắn là cô không đích thân khom người!

Nghi Hi sau khi nói xong thấp thỏm chờ một lát, phát hiện anh chậm rãi tránh khỏi tay mình. Cô nhìn lòng bàn tay trống rỗng, biết rõ bị cự tuyệt, có chút tức giận chép miệng.

Không nhảy thì không nhảy, có cái gì ghê gớm đâu! Nói mới nhớ, sao cô có thể nhìn trúng người này chứ, thanh tâm quả dục, ra vẻ người lớn, rõ ràng Tống Chấp lớn hơn anh 2 tuổi, tác phong làm việc cũng không có khoa trương như vậy!

“Em muốn khiêu vũ?”

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, Lê Thành Lãng lẳng lặng nhìn cô. Bắt gặp dáng vẻ ngốc nghếch của cô, anh khẽ thở dài không thể nghe thấy, sau đó ôn nhu cười một tiếng, xoay người duỗi tay phải về phía cô, “Vị tiểu thư này, có thể mời em nhảy một điệu được không?”

Nghi Hi nhìn người đàn ông đang khom người xuống, đôi mắt đen nhánh của anh cùng vạt áo trắng, ra vẻ thận trọng mấp máy môi, “Vậy cho anh cơ hội đó.”

Xoay tròn trong sàn nhảy, Nghi Hi hỏi: “Rõ ràng em cũng mời anh mà, vì sao lại muốn tới mời lần nữa?”

Bàn tay to của Lê Thành Lãng để ở trên eo cô, nhiệt độ truyền tới từ vải vóc làm cho tâm tình của anh có phần nóng nảy, “Có một số chuyện, vẫn nên để đàn ông làm thì tốt hơn.”

“Anh lại có thể bá đạo như vậy…” Cô buồn cười tầm mắt rũ xuống, thấy giày da cùng giày cao gót phối hợp ăn ý, dường như đã cùng nhau khiêu vũ vô số lần. Suy nghĩ xoay chuyển, cô bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, là ngày sinh nhật 8 tuổi của cô, hai người họ cũng từng nhảy như vậy.

Tia nắng xuyên qua vườn hoa, con đường chạy trốn của hai người phấn khởi quá mức sau khi thành công phá huỷ bánh kem, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô bé, anh cùng cô bé khiêu vũ ở trên bãi cỏ. Chàng trai dắt tay cô bé, vụng về chơi trò “Bạn tiến tôi lùi”, chú cún Ramy chạy vòng quanh chân hai người, cho cô khiêu vũ đồng thời còn phải lo lắng đến số phận của nó, đề phòng anh không cẩn thận giẫm chết nó …

Cô vô ý thức nhìn về phía Lê Thành Lãng, bất ngờ là anh cũng vừa lúc đang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, trong con ngươi đều in lên dáng vẻ của đối phương. Nghi Hi trong phút chốc có loại ảo giác, dường như chuyện mà Lê Thành Lãng đang nghĩ đến cũng giống cô, anh cũng nhớ lại Alice…

Tay trái của anh ở trên lưng cô vuốt ve, một bàn tay khác cũng nắm chặt bờ vai cô, Nghi Hi giống như bị trúng phải một loại cổ, ngơ ngác ngẩng mặt lên. Đôi mắt anh giống như mặt hồ tháng 5, một viên đá được ném xuống, gợn sóng xao động một vòng lại một vòng. Cô cảm thấy bản thân sắp chết chìm trong hồ nước kia.

“Chú Lê…” Cô lẩm bẩm nói.

“Thành Lãng Tiểu Hi, hai người cũng vào đây à?” Trương Tư Kỳ cùng Tống Chấp vừa lúc nhảy đến bên cạnh, âm thanh lanh lảnh đã phá vỡ một mảnh kiều diễm mờ ám.

Hai người đều không nói lời nào, Trương ảnh hậu tươi cười phấn chấn, “Chao ôi, đây là lần đầu tiên hai người khiêu vũ với nhau nhỉ? Thật cảm tạ Lư Yên đã mang đến cơ hội này!”

Nghi Hi, Lê Thành Lãng: “… Ừ.”

Trương Tư Kỳ không hiểu ra sao cả, “Cái biểu cảm kỳ quái gì vậy? Anh có hiểu không?”

Tống Chấp thấy hai người này ở cùng một chỗ liền nhức đầu, cũng không biết bản thân đương sự Lê Thành Lãng đang có cảm nhận gì. Sau khi dùng ánh mắt truyền lại cảnh cáo của mình, anh ta giữ lấy eo của Trương Tư Kỳ, không quan tâm kéo cô ấy về hướng sàn nhảy bên kia, “Lúc cùng anh khiêu vũ không nên quan tâm đến người đàn ông khác. Baby, look at me!”

Trương Tư Kỳ: “…”

Bọn họ rời khỏi, Nghi Hi cảm thấy bản thân giống như tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp, trong lòng ngũ vị tạp trần. Rủ mắt nhìn mũi giày, một mặt cô khẩn trương anh có nghe thấy vừa rồi cô gọi gì không, lại sẽ lý giải xưng hô này thế nào; mặt khác, lại cảm thấy vô cùng mất mát, rốt cuộc khi nào bọn họ mới có thể thẳng thắn mọi chuyện, cô có thể bỏ qua gánh nặng gọi xưng hô đó lên?

“Em… Còn muốn khiêu vũ không?” Lê Thành Lãng hỏi.

Nghi Hi lắc đầu, “Không muốn nữa.”

“Được, chúng ta ra ngoài đi.”

Thời gian kế tiếp, Nghi Hi đều một mình ngồi trên ghế sofa.

Không xa là chốn ăn uống linh đình, trang phục hoa lệ, cô lại thờ ơ ngồi ở chỗ này, dường như ngăn cách ở hai thế giới. Từ khi quyết định theo đuổi Lê Thành Lãng đến hiện tại cũng sắp nửa năm, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mệt mỏi, có lẽ là những chuyện gần đây trải qua đã làm cho cô hiểu rõ, bản thân là một nữ ngôi sao đang lên, con đường cô theo đuổi cũng không thuận lợi như cô vẫn nghĩ. Không nói đến cái khác, ngay cả cơ hội để gặp anh một lần cũng ít đến đáng thương.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ ngay cả Trương Tư Kỳ cũng sinh em bé rồi, mà cô còn chưa thành công. Hoặc chuyện càng đáng sợ hơn, trong khoảng thời gian cô bận rộn công tác này, Lê Thành Lãng bị người khác nhanh chân đến trước…

Lúc trước không phải Hứa Mộ Châu cũng vì vậy mà làm hỏng quan hệ của hai người bọn họ đấy sao!

Cô đột nhiên đứng lên, bắt đầu tìm kiếm bóng hình đó khắp nơi. Cô quyết định, hiếm khi đêm nay có không khí tốt như vậy, dứt khoát thừa dịp còn nóng nói rõ ràng thôi. Làm việc do dự, trái lại sẽ liên lụy gặp phải tai họa, từ nhỏ ông ngoại đã dạy cô như vậy!

Hỏi thăm vài người, rốt cục được biết Lê Thành Lãng đi về phía bên kia hành lang, Nghi Hi căn cứ theo thói quen của anh phá đoán hẳn là đi hút thuốc đi. Theo đó đi tới, quả nhiên thấy Lê Thành Lãng cầm theo điếu thuốc đứng ở lan can, nhưng làm cho người ta kinh ngạc là bên cạnh anh còn có một người.

Là Lư Yên.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Nghi Hi né sang bên cạnh, xuyên qua cửa sổ sát đất nửa mở nhìn bọn họ. Ban công rất lớn, Lê Thành Lãng và Lư Yên cùng đứng dựa vào phía tay phải, gió đêm lướt qua đây, khiến cho âm thanh của bọn họ cũng trở nên mờ ảo.

Lư Yên hỏi: “Đêm nay anh có ý gì?”

Giọng điệu của Lê Thành Lãng thản nhiên, “Tôi làm sao?”

“Đừng cho rằng em không biết, Trương Tư Kỳ cố ý đem cái con bé tên là cái gì Nghi Hi đó tới đây, cô ta vì cái gì chứ? Còn không phải muốn làm cho em không được thoải mái sao. Cô ta cảm thấy em sẽ để ý Nghi Hi, những tin đồn kia có phải là thật không, anh quả thật đang ở cùng một chỗ với con bé đó?”

Điếu thuốc trên tay Lê Thành Lãng hơi động một cái, nửa chừng run rẩy nhả ra khói, “Cô tới tìm tôi chính là để hỏi chuyện này? Vậy tôi chỉ có thể xin lỗi, không thể trả lời.”

Anh xoay người muốn đi, dọa Nghi Hi né sang bên cạnh. Lư Yên một phen che ở trước mặt anh, cả giận nói: “Đêm nay anh vì con bé đó mà làm em mất mặt, còn không chịu thừa nhận? Ha, thật ra cũng không có gì không thể lý giải, con bé đó trưởng thành không tồi, nghe nói ngay cả Thái Kiệt Hồng cũng có ý với nó.”

Ánh mắt của Lê Thành Lãng bình tĩnh, dường như hoàn toàn xuyên thủng mưu đồ của cô ta. Lư yên thẹn quá hoá giận, “Quả nhiên đàn ông đều giống nhau, chỉ thích con gái trẻ tuổi xinh đẹp, trước kia là em đánh giá anh quá cao rồi!”

Rốt cuộc anh cũng cười rộ lên, “Lư Yên, rốt cuộc cô lấy lập trường gì mà nói chuyện này? Vị hôn phu của cô còn ở trong phòng, cô lại tới quản chuyện không đâu của tôi, việc này thích hợp sao?”

Cô ta sững sờ, nửa buổi mới cắn môi, “Em cùng anh ta, anh biết mà … Nếu như anh bằng lòng, em tùy thời có thể…”

“Không cần.” Anh cắt đứt lời của cô ta, “Cô có tương lai sáng lạn của cô, ngàn vạn lần đừng bởi vì tôi mà bỏ qua.”

Lần này, hai người trầm mặc rất lâu, chỉ có tiếng gió vù vù truyền tới. Ngón tay của Nghi Hi luồn vào hoa văn chạm rỗng trên bức màn, vừa chơi, vừa rối rắm nghe đến đó nên đi hay ở lại …

“Cho nên, anh thật sự thích con bé đó? Anh lựa chọn nó?”

Cách một cánh cửa sổ, lòng của hai cô gái đồng thời bị níu chặt. Lư Yên mở to mắt nhìn Lê Thành Lãng, dường như tùy lúc có thể khóc ra tiếng, mà tay Nghi Hi cũng níu chặt đường viền hoa. Cô cảm thấy có lẽ không cần chính miệng hỏi cũng có thể nghe được đáp án, thái độ của Lê Thành Lãng đối với cô, bọn họ phải hay không có thể…

“Cô nghĩ nhiều rồi.” Lê Thành Lãng thản nhiên nói, “Quan hệ của tôi và Nghi Hi không phải như cô nghĩ. Chúng tôi không có khả năng.”

HẾT CHƯƠNG 58

Bình luận

Truyện đang đọc