BÀ XÃ TÔI LÀ TỔNG TÀI

Chương 21:

 

“Xoẹt…”

 

Lập tức hành lang đèn sáng lên, chói đến mức khiến cho mọi người có chút không mở mắt ra được.

 

Tiếp đó, một đôi nam nữ có men rượu dáng vẻ cà lơ lất phất đi vào.

 

Sau lưng bọn họ còn có ba vệ sĩ áo đen.

 

Người đi phía trước là một thanh niên tóc dài mặc chiếc áo sơ mi hình đầu lâu, đeo bông tai, dáng vẻ không đứng đắn, trong mắt là sự tà mị.

 

Hai tay anh đút túi, chệnh chạng mà đi lên trước mấy bước, không nói gì mà liền đá bay Lưu Phú Quý đứng canh đường.

 

“Bụp…” Một chiếc ghế bị đụng ngã, Lưu Phú Quý ngã mạnh xuống đất, mấy người phụ nữ hét lên một tiếng, hoảng loạn mà tránh ra.

 

Lưu Phú Quý cả người đau nhức, chửi mắng mà bò dậy: “Làm gì mà đánh người?”

 

“Chó chắn đường không đánh thì giữ lại đón tết à?”

 

Thanh niên tóc dài khẽ hừ một tiếng, sai đó đi thẳng vào chính giữa.

 

Lưu Phú Quý tức giận không thôi, giãy dụa mà bò dậy.

 

“Chương thiếu?”

 

Dương Tĩnh Tiêu sau khi phản ứng lại sau ánh đèn chói mắt. Sau khi nhìn rõ người thanh niên thì cười yểu điệu mà nhào lên: “Anh tới rồi, người ta đợi anh lâu lắm rồi.”

 

“Lưu Phú Quý, đây là Chương thiếu, tự mình chắn đường còn không cho phép Chương thiếu tức giận?”

 

Cô ta thuận tay mà đẩy Lưu Phú Quý đang tức giận ra.

 

Đường Nhược Tuyết vươn tay đỡ lấy Lưu Phú Quý loạng choạng lùi về sau.

 

Lâm Hoan Hoan cũng dán lên: “Chào Chương thiếu.”

 

“Đừng nhiều lời.”

 

Chương Tiểu Cương không kiên nhẫn mà khua tay: “Bức ảnh mà cô cho tôi xem đó, mỹ nữ muốn mượn tiền đó ở đâu?”

 

“Chương thiếu, ở đây.”

 

Dương Tĩnh Tiêu rất nhanh kéo Đường Nhược Tuyết qua: “Nhược Tuyết, đây là Chương thiếu.”

 

Đường Nhược Tuyết khẽ nhíu đôi mày liễu. Cô đã phản cảm với sự hống hách của Chương Tiểu Cương, chỉ là nghĩ tới thiếu vốn thì cô chỉ đành nặn ra nụ cười: “Chào Chương thiếu.”

 

Cô phóng khoáng: “Là tôi muốn tìm anh xoay chuyển nguồn vốn.”

 

“Chà, đúng là mỹ nữ mà, tôi còn tưởng là dùng app rồi đấy.”

 

Nhìn thấy Đường Nhược Tuyết vô cùng dụ hoặc, hai mắt của Chương Tiểu Cương có men rượu liền sáng lên, thối men rượu mà ép lên trước một bước mà nhìn: “Không tỒi, không tồi, tư sắc chín phẩy chín điểm.”

 

“Đường tổng, mọi người là người lớn, không cần nói nhiều, năm ngàn vạn, không thành vần đề.”

 

“Nhưng là cho mượn chín trả mười ba, cô lấy đi bốn ngàn năm trăm vạn, ba tháng sau trả tôi sáu ngàn năm trăm vạn.”

 

“Thấy cô xinh đẹp như vậy, tôi bớt cho năm trăm vạn, nhưng trong ba tháng này, tôi gọi lúc nào cô phải tới lúc đó bồi tôi…”

 

Anh ta lưu manh mà nở nụ cười tà ác: “Có vấn đề gì không?”

 

Anh ta nheo đôi mắt dung tục đó, tùy tiện mà nhìn vào đôi chân thon dài của Đường Nhược Tuyết, nổi lên dục vọng chà đạp cô.

 

Người đi cùng đã cười vang lên không ngót.

 

“Chương thiếu, xin lỗi, tiền này, tôi không mượn nữa.”

 

Không đợi Lưu Phú Quý lên tiếng, Đường Nhược Tuyết liền trầm mặt: “Tôi là mượn tiền không phải là bán thân.”

 

Lời lẽ dơ bẩn, nếu không phải là nẻ mặt Lâm Hoan Hoan bọn họ thì Đường Nhược Tuyết đã tát cho một bạt tai rồi.

 

“Nhược Tuyết…”

 

Dương Tĩnh Tiêu thấy vậy thì dẫm chân: “Không dễ gì mới kéo vốn được, cậu sao có thể không mượn chứ?”

 

“Đúng thế, Nhược Tuyết, cậu tìm nhiều mối quan hệ như vậy, không mượn được đồng nào, Chương thiếu là hy vọng cuối cùng rồi.”

 

Lâm Hoan Hoan cũng khuyên: “Bồi một chút cũng có sao đâu?”

 

“Dù sao nữ nhân chỉ chút chuyện đó, hơn nữa bớt được năm trăm vạn tiền lãi đáy.”

 

Bọn họ đều đang mượn tiền của Chương thiếu, mãi vẫn trả không hết, lại không dám nói cho người nhà, vì vậy hy vọng hy sinh Đường Nhược Tuyết để gạch nợ.

 

Dù sao Chương Tiểu Cương sau khi nhìn ảnh thì nói, Đường Nhược Tuyết người thật nếu như ảnh thì số nợ còn lại gạch hét.

 

Bây giờ Đường Nhược Tuyết không mượn tiền, đây không phải là lại đẩy bọn họ vào hồ lửa lại sao?

 

Có bạn thân nào như vậy không?

 

“Tĩnh Tiêu, Hoan Hoan, hai người sao lại như thế này?”

 

Đường Nhược Tuyết nhìn bạn thân một cái, sau vẻ mặt kiên định mà nói: “Chương thiếu, ngại quá, làm phiền anh đi một chuyến công cốc rồi…”

 

Lưu Phú Quý khua nắm tay: “Đúng, không thẻ mượn.”

 

“Không mượn?”

 

Chương Tiểu Cương mắt lạnh xuống, đẩy Dương Tĩnh Tiêu ra: “Khiến tôi có hứng thú, làm lãng phí thời gian của tôi, cô nói không mượn liền không mượn?”

 

“Tôi nói cho cô biết, tiền này, cô bắt buộc phải mượn.”

 

“Không mượn cũng được, đưa tôi năm triệu phí vất vả, bồi tôi ba ngày, chuyện này liền giải quyết xong.”

Bình luận

Truyện đang đọc