BÀ XÃ TÔI LÀ TỔNG TÀI

Chương 42:

 

Tống Hồng Nhan cảm động: “Không, không, tình trạng của Thiến Thiến rất ổn định, sẽ không rơi vào nguy hiểm nữa đâu.”

 

Diệp Phi thở phào nhẹ nhõm: “Thiền Thiến không sao là tốt rồi. Tôi đang rảnh, Tống tổng có chuyện gì vậy?”

 

“Diệp Phi, anh đừng gọi tôi là Tống tổng, cậu cứ gọi là Hồng Nhan hoặc Nhan tỷ là được rồi.”

 

Tống Hồng Nhan bắt đắc dĩ cười nói: “Anh là ân nhân của Thiến Thiến, anh gọi tôi là Tống tổng thì khách khí quá rôi.”

 

“Được, vậy tôi gọi cô là Nhan tỷ.”

 

Diệp Phi có chút do dự: “Cô cũng đừng gọi tôi là tiểu ân nhân, cứ gọi là Diệp Phi được rồi.”

 

Tống Hồng Nhan duyên dáng bật cười: “Được, tôi sẽ gọi anh là Diệp Phi, hoặc là em trai nhé.”

 

Em trai?

 

Diệp Phi lúng túng: “Nhan tỷ tìm tôi có chuyện gì sao?”

 

“Là thế này, tôi có một vị trưởng bối, nửa tháng trước đột nhiên mắc bệnh, bụng thường bị cồn cào khó chịu.”

 

Tống Hồng Nhan nói rõ tình trạng người bệnh cho Diệp Phi: “Ăn đồ lạnh vào thì mới đỡ hơn một chút.”

 

“Cứ ăn đồ nóng hoặc uống nước nóng thì cả người lại cục kỳ đau đớn, thậm chí đau đến ngắt đi.”

 

“Người đó đã tới nhiều bệnh viện, cũng khám rất nhiều bác sĩ rồi nhưng vẫn không chút chuyển biến tốt nào, thần kinh càng lúc càng suy nhược.”

 

“Còn chưa tới nửa tháng đã sút mắt mười cân, tỉnh thần cũng mệt mỏi đến cực điểm.”

 

“Tối hôm qua đầu óc tỉnh táo hơn một chút nên người đó ra ngoài ăn cơm, kết quả là ngất xỉu ở bãi đỗ xe suýt thì xong rồi.”

 

“Cậu có y thuật cao siêu, cứu được Thiên Thiên những hai lần. Tôi muốn nhờ cậu giúp người đó xem bệnh một chút.”

 

Tống Hồng Nhan hoàn toàn tin tưởng Diệp Phi: “Cậu có tiện đi với tôi một chuyến không?”

 

“Tôi đi được.”

 

Diệp Phi lập tức đồng ý ngay: “Nhưng có chữa khỏi được hay không thì tôi không dám hứa chắc đâu.”

 

Anh hiểu nếu không phải đã hét cách, Tống Hồng Nhan và người kia cũng qua lại thân thiết thì cô ta sẽ không làm phiền tới anh.

 

“Vậy thì cảm ơn cậu.”

 

Tống Hồng Nhan vô cùng mừng rõ: “Diệp Phi, cậu gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi tới đón cậu.”

 

Cúp điện thoại xong, Diệp Phi vỗ đầu một cái nhớ tới ba điều quy ước với Đường Nhược Tuyết. Lỡ như cô biết chuyện anh đi cứu người, anh sẽ gặp phải phiền phức cho mà xem.

 

Diệp Phi nhắc nhở bản thân, sau này phải thẳng thắn với Tống Hồng Nhan mới được.

 

“Tin tin.” Một chiếc Ferrari nhanh chóng dừng lại trước biệt thự, cửa xe hạ xuống, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp tuyệt mỹ của Tống Hồng Nhan xuất hiện.

 

Không còn vẻ tiều tụy và tuyệt vọng như khi Thiến Thiến gặp phải tai nạn xe, lúc này cả người Tống Hồng Nhan tỏa ra mị lực và thần thái vốn có.

 

Giống như một bông hoa đã sắp héo khô nay lại lần nữa nở rộ.

 

Tư thế của cô ta vừa tao nhã lại có chút lười biếng, nửa người nghiêng nghiên dựa vào ghé: “Diệp Phi, lên xe đi.”

 

Khuôn mặt như tranh vẽ, đôi mắt mơ màng như làn khói toát lên sự mê hoặc lay động trời đất.

 

Nhìn Tống Hồng Nhan đang chờ mình trong xe, Diệp Phi có chút sững sờ, hơi thở của anh cũng trở nên dồn dập.

 

Hai lần trước gặp Tống Hồng Nhan, sự chú ý của anh đều đặt lên việc cứu Thiền Thiền, vì vậy Diệp Phi không chú ý tới Tống Hồng Nhan.

 

Bây giờ chú ý tới cô mới nhận ra quả là báu vật.

 

Diệp Phi thở dài một hơi, lấy một hộp ngân châm rồi lên xe.

 

Hương thơm trong xe đánh úp Diệp Phi, đặc biệt là đôi chân của Tống Hồng Nhan, trắng như tuyết, thật khiến người ta phải choáng váng.

 

“Có cần phải báo cho Đường tiểu thư một tiếng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc