BÀ XÃ TÔI LÀ TỔNG TÀI

Chương 22:

 

Vẻ mặt anh hung dữ: “Nếu không tôi sẽ khiến cô không được yên.”

 

Lưu Phú Quý chắn lại trước mặt Đường Nhược Tuyết, hét lên: “Anh đây là cho mượn tiền sao? Hoàn toàn chính là ép buộc…”

 

nB0D Lời còn chưa nói xong, sau lưng Chương Tiểu Cương liền xuất hiện một thanh niên áo gió, không nói lời nào, động tác nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng.

 

Anh vung tay tát một cái, tát cho Lưu Phú Quý ngã mạnh lên đất.

 

Chương Tiểu Cương vẻ mặt khinh thường: “Tên mập chết tiệt, đến lượt mày nói chuyện rồi sao?”

 

Mấy bạn học nữ muốn đi qua đỡ lên, lại bị tên đi theo Chương Tiểu Cương giữ lại, tát cho hai cái.

 

Sau tiếng vang bốp bốp, máy bạn học nữ bị chảy máu miệng.

 

Mấy bạn học nam vô cùng phẫn nộ mà tiến lên trước hai bước, tên thanh niên áo gió liền nhắc chân, đạp cho bọn họ lăn hết ra đất.

 

Một tên tay sai rất xuất sắc.

 

Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan trầm mặc mà lui về sau.

 

Bọn họ đều rõ tác phong vô tình của Chương Tiểu Cương, lúc này mà xen vào thì chỉ sẽ bị anh xử đẹp luôn.

 

Đường Nhược Tuyết nghiêm giọng: “Chương Tiểu Cương, anh quá ngang ngược rồi!”

 

“Tôi ngang ngược thì làm sao?”

 

Chương Tiểu Cương không thèm quan tâm mà cười đều, vẻ mặt khinh bỉ: “Cô có thể làm gì tôi?”

 

Nói tới đây, anh bắt thình lình tiến lên.

 

Mấy bạn học nữ ở bên cạnh Đường Nhược Tuyết, lại bị tay sai của Chương Tiểu Cương đánh cho sưng mặt.

 

Vẻ mặt thất sắc, vô cùng thê thảm.

 

“Tiền tôi muốn cho mượn thì không có chuyện không cho mượn được. Nữ nhân tôi nhìn trúng thì không có ai không lên giường được.”

 

Chương Tiểu Cương cười lạnh dựa gần vào Đường Nhược Tuyết, vươn tay sờ khuôn mặt xinh đẹp của cô.

 

“Khốn kiếp…” Lưu Phú Quý cầm một chai rượu lên.

 

Chỉ là còn chưa đụng vào Chươn Thiếu Cương thì bị thanh niên áo gió một chưởng đánh ngã.

 

Lưu Phú Quý ho không ngừng, suýt nữa nôn ra máu.

 

“Khốn kiếp…” Đường Nhược Tuyết không nhịn được nữa, vung lên một cái tát.

 

Bốp một tiếng, cái tát này đánh cho Chương Tiểu Cương loạng choạng, lui sau một bước.

 

“Chương thiếu! Chương thiếu!”

 

Mười mấy tên cùng hội mội tiến lên, đỡ lấy Chương Tiểu Cương: “Chương thiếu, anh không sao chứ?”

 

“Không sao.”

 

Chương Tiểu Cương đẩy máy tên thuộc hạ ra, ngăn tên thanh niên áo gió muốn động tay lại, sờ gò má nóng rát mà nhìn Đoạn Nhược Tuyết: “Đường tổng, cô đánh tôi?”

 

Dương Tĩnh Tiêu và Lâm Hoan Hoan gấp lên: “Nhược Tuyết, cậu làm gì vậy?”

 

Giờ thì lớn chuyện rồi, làm không tốt thì sẽ liên lụy cả mình.

 

“Cái tên cặn bã như anh, không nên đánh sao?”

 

Lúc này Đường Nhược Tuyêt đứng lên trước: “Làm kinh doanh có kiểu thế này như anh sao?”

 

Cô có chút hồi hận tại sao mình lại tiếp xúc với loại người này, hoàn toàn không giống với thương nhân mà bình thường cô qua lại.

 

Dù những thương nhân đó cũng vì lợi ích, giảo hoạt âm hiểm, nhưng cũng sẽ để ý tới chút mặt mũi.

 

Mà Chương Tiểu Cương hoàn toàn không có giới hạn.

 

“Kinh doanh?”

 

Chương Tiểu Cương không thèm quan tâm gì mà cười, khinh cuồng phóng đãng, khó mà che đậy được sự khinh bị miệt thị nồng đậm.

 

“Làm kinh doanh chính là theo tôi thì sống chống tôi thì chết.”

 

Chương Tiểu Cương nở nụ cười độc ác, rát hồng hách mà vươn tay nhéo má Đường Nhược Tuyết, vô cùng ngang ngược.

 

Anh giống như vương giả độc nhất vô nhị, có thể coi thường bắt kì sự tồn tại mạnh mẽ nào.

 

“Đừng động vào cô ấy, nếu không anh sẽ hồi hận.”

 

Thanh âm lạnh lùng vang lên ngoài cửa, sau đó Diệp Phi đi vào.

 

Chương Tiểu Cương căn bản không quay đầu lại, mà lại tăng nhanh tốc độ mà sờ mó Đường Nhược Tuyết.

 

“Ằm…” Diệp Phi đột nhiên vụt mạnh qua, đá văng tên tay sai canh đường, không thèm nói gì liền ép sát Chương Tiểu Cương.

 

Động tác nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng lại.

 

Thanh niên áo gió mặt liền biến sắc, cơ thể liền canh ngang lại.

 

Diệp Phi không thèm nhìn một cái, nhấc chân lên đá mạnh một cái.

 

“Rằm!”

 

Cú đá này trực tiếp khiến cho thanh niên áo gió văng ra, bị đụng vào cái bàn đá cẩm thạch.

 

Xương sườn bị gãy ba cây, miệng nôn máu tươi, bò cũng không bò dậy được.

 

Ánh mắt anh ta kinh sợ, thế nào cũng không ngờ, Diệp Phi lợi hại đến thế này.

 

Diệp Phi không dừng lại, vươn tay bắt lấy bàn tay sờ vào Đường Nhược Tuyết của Chương Tiểu Cương.

 

“Đã nói với mày đừng động vào cô ấy, mày sao lại không nghe chứ?”

 

“Rắc…” Một tiếng vang giòn, ngón tay của Chương Tiểu Cương bị bẻ gãy.

Bình luận

Truyện đang đọc