Chương 52:
“Diệp huynh đệ, là thế này, tôi có một yêu cầu quá đáng.”
Tôn Thánh Thủ tự nhận mình giống một đứa trẻ đang đưa ra một yêu cầu vô lý: “Có thể dạy “Cửu Cung Hoàn Dương” châm pháp của cậu cho tôi được không?”
“Không, không, tôi mua nó, bao nhiêu tiền cũng được!”
Tôn Thánh Thủ thậm chí còn cúi đầu xuống: “Cậu ra giá đị2”
Diệp Phi có chút ngạc nhiên, ông lão này muốn học “Cửu Cung Hoàn Dương” châm sao?
Mặc dù “Cửu Cung Hoàn Dương” chỉ dùng chín cây châm, nhưng mỗi châm lại có tới chín kiểu biến hóa, có thể tổ hợp thành tám mươi mốt loại châm pháp. Đối với Diệp Phi, dạy Tôn Thánh Thủ một kiểu châm pháp thì không có gì đáng kể.
Chỉ là anh hơi bất ngờ vì có thể bán châm pháp này lấy “Diệp huynh đệ quả là người có bàn tay kỳ diệu.”
Tôn Thánh Thủ khen ngợi Diệp Phi không ngớt lời: “Ở cái tuổi này mà đạt được trình độ này, xưa nay chưa từng có ai làm được cả.”
Diệp Phi nghe vậy thì mỉm cười: “Tôn lão, có việc gì ông cứ nói thẳng đi.”
Tôn Thánh Thủ ngắn người, ngại ngùng mỉm cười: “Thì ra khen ngợi cũng phải có kỹ năng, nếu không thì bản thân sẽ bị người ta nhìn thấu.”
“Diệp huynh đệ, là thế này, tôi có một yêu cầu quá đáng.”
Tôn Thánh Thủ tự nhận mình giống một đứa trẻ đang đưa ra một yêu cầu vô lý: “Có thể dạy “Cửu Cung Hoàn Dương” châm pháp của cậu cho tôi được không?”
“Không, không, tôi mua nó, bao nhiêu tiền cũng được!”
Tôn Thánh Thủ thậm chí còn cúi đầu xuống: “Cậu ra giá đị2”
Diệp Phi có chút ngạc nhiên, ông lão này muốn học “Cửu Cung Hoàn Dương” châm sao?
Mặc dù “Cửu Cung Hoàn Dương” chỉ dùng chín cây châm, nhưng mỗi châm lại có tới chín kiểu biến hóa, có thể tổ hợp thành tám mươi mốt loại châm pháp. Đối với Diệp Phi, dạy Tôn Thánh Thủ một kiểu châm pháp thì không có gì đáng kể.
Chỉ là anh hơi bất ngờ vì có thể bán châm pháp này lấy Xuân Đường ra đổi với Diệp Phi.
Nhưng châm pháp có giá trị liên thành như vậy, Diệp Phi lại nhẹ nhàng nói miễn phí.
Tôn Thánh Thủ có chút không phản ứng kịp.
“Đương nhiên là miễn phí rồi. Y thuật là để cứu người, giấu đi thì còn có ý nghĩa gì nữa.”
Diệp Phi vô cùng hào phóng: mệt, tôi dạy ông châm đầu tiê “Tới đây, nhân lúc tôi chưa Tôn Thánh Thủ giật mình: “Cậu đồng ý dạy tôi thật sao?”
Diệp Phi gật đầu: “Thêm một người biết châm pháp thì có thể cứu thêm mười bệnh nhân, một trăm bệnh nhân. Cũng coi như là tích đức.”
Tôn Thánh Thủ rằm một tiếng quỳ xuống đất: “Sư phụ tại thượng, xin nhận của đồ đệ Tôn Thánh Thủ một lạy.”
Hàn Nguyệt vừa đi bốc thuốc quay lại thấy cảnh này, lập tức há hốc miệng: “Anh thật sự thu nhận Tôn gia gia sao?”
Khi Tôn Thánh Thủ hào hứng cầm tờ giấy ghi chép những nội dung quan trọng mà Diệp Phi viết cho đem đi luyện tập, Hàn Nguyệt tuyệt vọng nhìn tên lừa đảo Diệp Phi.
“Nếu không thì làm sao lão nhân gia ông ấy lại làm chuyện ngu ngốc thế này chứ.”
“Ông ấy là người có tay nghề bậc nhất trong ngành y ở Hoa Hạ, vậy mà lại gọi tên lừa đảo như anh là sư phụ.”
Trong mắt Hàn Nguyệt, Diệp Phi cũng có chút bản lĩnh nhưng tuổi lại quá trẻ, có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể có kinh nghiệm như Tôn Thánh Thủ được.
Cô ta cũng không thể chấp nhận nổi chuyện thần tượng của mình ngưỡng mộ, kính trọng một tên lừa đảo.
“Không có tên lừa đảo này thì tối hôm qua ông nội cô đã xong đời rôi đây.”
Diệp Phi cầm số dược liệu mà Hàn Nguyệt mua về, bắt đầu xử lý: “Cô cũng trở thành cô nhi.”
Hàn Nguyệt bị Diệp Phi chọc tức muốn chết, cô ta mạnh miệng: “Chẳng qua anh cũng chỉ gặp may thôi.”
“Dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng thua rồi, tôi là chủ nhân trong vòng một năm tới của cô.
Diệp Phi không hề khách khí mà cứ thế đả kích Hàn Nguyệt: “Tốt nhất là cô nên tôn trọng tôi một chút, nếu không thì sẽ phải nếm mùi đau khổ đấy.”
Nghe thấy hai chữ chủ nhân, Hàn Nguyệt đỏ bừng cả mặt.
Cô ta cao giọng: “Ngoài một trăm triệu của ông nội tôi, tôi cho anh thêm 50 triệu, chúng ta chấm dứt vụ cá cược này.