BÀ XÃ TÔI LÀ TỔNG TÀI

Chương 53:

 

Hàn Nguyệt lạnh lùng mỉm cười: “Thế nào?”

 

Diệp Phi không trả lời, anh từ tốn bắt đầu sắc thuốc.

 

“Chê ít sao?”

 

Thấy Diệp Phi không đáp, Hàn Nguyệt cho rằng anh là kẻ tham lam. Cô ta coi thường hừ một tiếng rồi nói: “Được, cho anh thêm một tỷ, thế nào?”

 

“Chẳng thế nào cả…”

 

Diệp Phi vẫn không quay đầu lại: “Một trăm triệu đối với tôi mà nói thì không khó kiếm, nhưng Hàn tiểu thư làm hầu gái cho tôi thì còn khó hơn lên trời.”

 

Hàn Nguyệt hét lên: “Hai trăm triệu.”

 

Cô ta không tin, còn có chuyện không thể dùng tiền để giải quyết.

 

“Ông nội cô vừa ốm dậy, phải tĩnh dưỡng một tháng.”

 

Diệp Phi lười biếng nói: “Trong vòng một tháng này, cô cứ tận tâm chăm sóc ông nội cô đi. Tháng sau tôi lại tìm cô thực hiện lời hứa.”

 

“Nhớ kỹ tôi gọi là phải đến đáy.”

 

“Diệp Phi, đừng có ngang ngược quá.”

 

Hàn Nguyệt chống nạnh: “Bảo tôi làm hầu gái cho anh, anh gánh vác được chắc?”

 

“Rầm.”

 

Diệp Phi đánh vào chân Hàn Nguyệt một cái: “Thái độ gì thế hả?”

 

Trời ạ! Hàn Nguyệt hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Diệp Phi. Hôm nay cô không những bị Diệp Phi làm mắt mặt mà còn bị Diệp Phi đánh vào đùi. Hai mươi năm thuần khiết của cô đều bị anh ta cướp mắt rồi.

 

“Cố gắng mà thực hiện lời hứa đấy nhé.”

 

Diệp Phi nhắc nhỏ: “Nếu không lỡ một ngày nào đó bệnh tình của ông nội cô tái phát thì cô biết phải cầu xin tôi thế nào đây?”

 

Cơn tức giận trong lòng Hàn Nguyệt lập tức biến mát. Mặc dù Diệp Phi rất đáng ghét nhưng không thể không thừa nhận rằng anh ta vẫn còn có giá trị to lớn.

 

Ít nhất thì trước khi tìm được bác sĩ khác thay thế Diệp Phi, cô ta không thể làm căng với Diệp Phi được.

 

Thấy Diệp Phi quay người, Hàn Nguyệt khẽ đảo mắt một cái, đạp thẳng về phía vị trí phòng ngự tiền vệ của Diệp Phi.

 

“Rầm.” Diệp Phi xoay người tránh được cú đá của Hàn Nguyệt, thuận thế đè Hàn Nguyệt xuống bàn.

 

“A.” Hàn Nguyệt đang định hét lên thì bị một chưởng đánh vào lưng.

 

“A.” Bị đánh, cô ta hoảng hốt hét lên.

 

Hàn Nguyệt hoảng sợ quên cả phản kháng, càng không thể tin nồi.

 

Tên khốn này quá bạo lực rồi.

 

Anh ta có hiểu thế nào gọi là thương hoa tiếc ngọc không vậy?

 

Có hiểu thế nào gọi là dịu dàng chăm sóc không vậy?

 

Hàn Nguyệt lớn tiếng hét lên: “Khốn nạn, thả tôi ra, thả tôi ra.

 

“Rầm rằm rằm!”

 

Diệp Phi đánh liên tục mười tám cái sau đó mới buông Hàn Nguyệt ra: “Nhớ cho kỹ, đây chính là sự trừng phạt cho việc mạo phạm chủ nhân.”

 

Hàn Nguyệt dùng tay trái che mặt, tay phải chỉ vào mặt Diệp Phi nói: “Khốn nạn.”

 

Mặc dù ngoài mặt thì cô ta đang tức giận, nhưng trong lòng Hàn Nguyệt lại có cảm giác kỳ lạ không nói nên lòi, dường như cô ta không thể ghét Diệp Phi được.

 

“Kêu cái gì hả?”

 

Diệp Phi trừng mắt: “Cô còn muốn đánh trả đúng không?”

 

Hàn Nguyệt vội lùi về phía sau mấy bước tránh xa Diệp Phi: “Khốn nạn! Khốn nạn!”

 

Cô ta đỏ mặt hết cỡ: “Anh chờ đấy, để xem tôi trừng trị anh thế nào…”

 

Diệp Phi thản nhiên cười nói: “Được, tôi chờ! Tôi chờ xem cô trừng phạt tôi thế nào! Tôi thích nhất là người đẹp trừng trị tôi đầy!”

 

Hàn Nguyệt nhíu mày, cô ta lại chuẩn bị nổi giận thì lại nhìn thấy ánh mắt sáng rực của Diệp Phi đang nhìn mình chằm chằm.

 

Hàn Nguyệt giật mình, dời mắt sang chỗ khác theo bản năng.

 

Nhưng cô ta lại nhanh chóng trợn tròn mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc