BÀ XÃ TÔI LÀ TỔNG TÀI

Chương 43:

 

Tống Hồng Nhan nở một nụ cười đầy quyến rũ, cô giống như một đóa hoa nở vào ban đêm, xinh đẹp không tả nỗi.

 

“Không cần đâu, đi thôi.”

 

Hơi thở của Diệp Phi có chút gấp gáp, anh phải dùng “Thái Cực Kinh” để trấn áp sự kích động của mình xuống.

 

Không biết Tống Hồng Nhan vô tình hay cố ý đảo mắt qua liếc Diệp Phi một cái, thấy ánh mắt bình thản của anh không có chút dục vọng nào.

 

Thì cô ta vô cùng ngạc nhiên trước khả năng tự chủ bản thân của Diệp Phi.

 

Cô ta hiểu rõ mình có sức quyến rũ đến mức nào, cả Trung Hải này ngoài máy thứ cáo già thì không một ai có thể chống cự được sự quyến rũ của cô ta.

 

“Quả là một người đàn ông đặc biệt.”

 

Hứng thú của Tống Hồng Nhan đối với Diệp Phi ngày càng tăng lên, cô ta ối một tiếng rồi nghiêng người sang một bên ngã vào lòng Diệp Phi.

 

Diệp Phi đưa tay ra theo bản năng đỡ lấy nửa người Tống Hồng Nhan, nhưng cánh tay phải mềm mại của Tống Hồng Nhan vẫn thuận thế trượt xuống giữa ghé Diệp Phi đang ngồi.

 

Sau đó cô ta nhẹ nhàng nắm lấy.

 

Cả người Diệp Phi lập tức cứng ngắc.

 

Tống Hồng Nhan ghé môi sát tai Diệp Phi, đôi môi đỏ rực thở ra hơi ấm như muốn trêu ghẹo người ta: “Còn tưởng rằng sự quyền rũ của mình biến mắt rồi chứ…” Mười giờ sáng, chiếc Ferrari rẽ vào một trang viên tĩnh mịch.

 

Trang viên này có diện tích rất lớn, có không ít người giúp việc và bảo vệ. Cả lối kiến trúc và phong cách của trang viên này đêu theo kết câu Tiêm Long Hâp Dương, vừa nhìn là biết đây là một gia đình giàu có.

 

Diệp Phi theo Tống Hồng Nhan bước vào đại sảnh, càng thêm kinh ngạc trước những món đồ trang trí trong sảnh.

 

Đại sảnh rộng tới cả nghìn mét vuông, trưng bày đầy đồ cổ.

 

Tranh chữ, đồ sứ, chiến đao, đá quý, xác ướp thứ gì cũng có, giá trị phải lên tới mười tỉ.

 

Quá xa xỉ rồi.

 

“Cháu gái, đã lâu không gặp. Cơn gió nào đưa cháu tới đây vậy?”

 

Trong lúc Diệp Phi đang tò mò quan sát xung quanh thì từ trên lầu hai truyền tới một trận ho khan.

 

Sau đó mấy thanh niên nam nữ và một ông lão bước ra.

 

Ông lão này rất cao, nhưng dáng người lại gầy guộc, lại còn là bị bệnh mà gầy đi nên cả người chẳng khác nào cây gậy trúc.

 

Diệp Phi lập tức nhận ra ông ta, đây chính là ông lão giàu có tối hôm qua ngắt xỉu trước cửa.

 

Anh tự nhủ trái đất này đúng là nhỏ thật.

 

“Chú Hoa, cháu cũng không ngờ mà. Con gái của cháu còn đang nằm ở bệnh viện đây.”

 

Tống Hồng Nhan mỉm cười sau đó dẫn Diệp Phi lên lầu: “Nhưng nghe nói sức khỏe của chú càng ngày càng kém nên cháu đưa Diệp Phi tới thăm chú một chút.”

 

Quả nhiên quan hệ giữa hai nhà bọn họ rất tốt, nói chuyện cũng rất thoải mái.

 

Nghe Tống Hồng Nhan nói sức khỏe của ông lão kia càng ngày càng kém, người nhà ông ta không khỏi đau xót.

 

Ai cũng biết nếu tình trạng của ông ta cứ tiếp tục thế này thì chưa tới một tháng nữa ông ta sẽ chết.

 

“Cháu có lòng rồi.”

 

Ông lão kia cười lớn: “Nhưng cháu không cần thương tiếc thay chú làm gì, sống chết có số, giàu có nhờ trời, chú đã nhìn thầu rồi.”

 

“Phải rồi, tình hình của Thiền Thiến thế nào rồi?”

 

“Vết thương có nghiêm trọng không?”

 

Ngữ khí của ông lão đó đầy sự quan tâm: “Cgus mới đấu giá được máy cây nhân sâm, lát nữa cháu đem về cho Thiền Thiền đi.”

 

“Cảm ơn chú Hoa quan tâm, Thiến Thiến không sao rồi, đã qua cơn nguy hiểm.”

 

Tống Hồng Nhan cười tươi giới thiệu Diệp Phi: “Diệp Phi, đây là Hàn Nam Hoa tiên sinh, là ông trùm đồ cổ Trung Hải.”

 

“Hoa thúc, đây là em trai cháu, cũng là đại ân nhân của cháu, Diệp Phi. Thiền Thiền được cậu ấy ra tay cứu giúp đầy.”

Bình luận

Truyện đang đọc