Edit: Nấm
Beta: Anh
Giang Hạo Lam cúi đầu nhìn Tang Uyển Hề thì nhìn thấy cô đang nhìn mình.
Sao cô có thể hỏi như vậy. Giống như lần đầu tiên, cô hỏi anh nick nicotin thiếu gia có phải của anh không.
“Không…… phải.” Anh trừng to mắt, ho khan một tiếng, xoay người, khẩu thị tâm phi* nói.
(*Khẩu thị tâm phi là câu thành ngữ đến từ Trung Hoa mang ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo.)
Tang Uyển Hề chớp chớp mắt nhếch miệng, cô thở phào một hơi: “Không phải thì tốt.”
Giang Hạo Lam: “……” Có một câu trả lời không có thì có cần thoải mái như vậy không?
Che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng mìnhmình, anh mở miệng nói: “Cậu có khát không? Tôi đi mua nước.”
“…… Khát.”
“Chờ chút.”
–
Giang Hạo Lam bước ra từ quầy bán hàng với hai chai nước, nhìn qua bên đường. Tang Uyển Hề đang đứng dưới đèn đường, ánh đèn nhấp nháy chiếu xuống kéo bóng của cô rất dài.
Đang muốn đi qua bên đó, bỗng nhiên có người kéo ống tay áo của anh.
Giang Hạo Lam xoay người nhìn thấy là một cô gái trang điểm tinh xảo, mặc chiếc váy màu đỏ, dáng người yểu điệu, gương mặt xinh đẹp.
Cô gái mỉm cười chào anh: “Chào bạn học.”
“Ừm…… Cậu là ai?”
Anh nheo mắt đánh giá cô gái trước mặt, cô ta giống như đóa sen đỏ, quyến rũ nhưng không ma mị, không giống như tính cách của Tang Uyển Hề.
Cô gái tự nhiên nói:
“Vừa rồi tôi nhìn thấy cậu ở quầy bán hàng nên muốn kết bạn với bạn, có thể thêm Wechat không?”
“Ồ, WeChat à, đương nhiên là có thể.” Giang Hạo Lam cười nói, lấy điện thoại ra, mở mã QR đưa cho cô gái xem.
Lúc trước ở trường học, cũng ngẫu nhiên có vài nữ sinh lấy hết can đảm xin Wechat của anh. Anh cũng không phải tên ngốc, vẫn hiểu ý của các nữ sinh đó là gì.
Anh thuận tiện lấy điện thoại ra nhưng đồng thời buông điện thoại có mã QR xuống.Giang Hạo Lam trở lại với dáng vẻ cà lơ phất phơ, thản nhiên nói:
“Nhưng xin lỗi nha em gái, tôi đã có người mình thích rồi. WeChat có thể thêm nhưng chuyện khác thì không, cậu biết đúng không.”
Cô gái chuẩn bị lấy điện thoại quét mã liền dừng lại:
“À vậy sao?”
Giang Hạo Lam “Ừ” một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tang Uyển Hề cách đó không xa, phát hiện cô cũng đang nhìn về phía này.
“Là cô gái đó sao?” Cô gái dường như đã hiểu, cất điện thoại vào balo, cười nói.
Giang Hạo Lam:
“Đúng vậy, có điều cô ấy không biết.”
Vừa rồi anh có cơ hội để nói với cô nhưng anh đã bỏ qua nó.
Cô gái híp mắt cười cổ vũ anh:
“Thích thì nhất định phải nói ra nha.”
“Chỉ là……” Chỉ là anh sợ sao khi nói ra sẽ bị cô từ chối phũ phàng, vừa rồi nhìn thấy Tang Uyển Hề thở dài nhẹ nhõm, trái tim anh giống như cũng bị treo ở trên đó.
Cô chắc có tám phần không thích anh rồi, nếu anh tùy tiện thổ lộ không phải là tự chuốc lấy khổ cho mình sao?
Cô gái mặc váy đỏ nói:
“Cậu đi đi, nếu cậu không tỏ tình thì sao có tiến triển, cô gái kia nhìn rất ôn nhu, nhất định sẽ đồng ý, chúc hai người hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
–
……
Đã từng có người hỏi qua Giang Hạo Lam rằng: Ngậm thìa vàng từ khi sinh ra là cảm giác thế nào?
Giang Hạo Lam cười trả lời, không thú vị, rất không thú vị.
Kể từ khi anh sinh ra gia đình giàu có đã cho anh một chiếc ô tuyệt vời, anh làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, không cần tốn nhiều sức.
Lúc còn học mẫu giáo lớp có tổ chức cuộc thi vẽ, anh đã vẽ một mô hình xe đua hoạt hình và giành được vị trí đứng nhất.
Lúc học cấp 2, nhà trường muốn chọn ra người đại diện tham gia cuộc thi đọc tiếng Anh cấp thành phố và anh đã được chọn, đạt được loại giỏi.
Lúc học cấp 3, anh được đề cử là người mẫu mực nhất trường, được đưa vào trang đầu của diễn đàn trường và cũng được ghi vào sử sách của trường.
Anh đã từng cho rằng mình có tài và đặc biệt, vì vậy luôn có người vây quanh mình, anh chính là người được ưu ái. Chỉ là sau này anh phát hiện ra đó là do gia đình anh giàu có.
Cơ hội của anh là do gia đình anh cho. Ba mẹ anh không quan tâm anh, họ đã quyên góp một chút tiền cho nhà trường, bởi vì hào quang của gia đình và anh là người được người khác ưu ái. Chỉ cần anh muốn làm cái gì thì cơ hội sẽ ở trước mặt anh để anh lựa chọn.
Anh thật sự rất thông minh, anh làm gì cũng rất tốt, bởi vì vầng hào quang đó mà cả đời anh đều như vậy. Có lẽ anh làm việcviệc gì đều không khác nhau cả, cũng không biết mình thích gì.
Cuộc sống phải có một chút kích thích mới thú vị. Vì vậy anh đã chơi một chút trò mạo biểm, đua xe, lướt ván, nhảy bungee……
Giống như Tang Uyển Hề đã nói, anh đã chơi những trò kích thích mà cô muốn làm.
Anh kiêu ngạo như vậy, phong độ, không bao giờ thừa nhận mình thất bại, nhưng khi đối mặt với cô gái nhỏ anh đã bị đánh bại
Thực ra anh sợ bị cô từ chối nên không dám thừa nhận anh thích cô trước mặt cô.
Thật sự là một trò đùa khiến người khác cười lớn.
Có lẽ con người càng kiêu ngạo bao nhiêu thì càng sợ hãi thất bại bấy nhiêu.
Giang Hạo Lam từ quầy bán hàng đi tới bên đường. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về nó, một quãng đường ngắn mà như cách vạn dặm.
Tang Uyển Hề nhìn đến Giang Hạo Lam đi tới, hỏi:
“Cô gái vừa rồi là bạn học của cậu sao?”
Giang Hạo Lam: “Tôi không quen.”
Tang Uyển Hề: “Ồ, vậy hai người nói gì vậy?”
Giang Hạo Lam cười nói: “Cậu đoán đi.”
Tang Uyển Hề: “…… Cậu thật nhàm chán.”
Hai người yên tĩnh đi một đoạn đường, Giang Hạo Lam bỗng nhiên mở miệng hỏi:
“Này, Tang Uyển Hề, điều cậu muốn làm nhất là gì?”
“Hả?”
Giang Hạo Lam lại lặp lại một lần:
“Tôi hỏi là điều cậu muốn làm nhất là gì?.”
“Ừm, tôi rất muốn làm nhiều điều”
Tang Uyển Hề đếm ngón tay:
“Đầu tiên là đem tiệm bánh ngọt phát triển mạnh, mở thêm một cửa tiệm, sau đó lấy tiền đi vòng quanh trái đất và ăn nhiều món khác nhau của các nước. Tôi còn muốn xây một căn nhà kẹo giống nhau trong chuyện cổ tích, cả căn nhà được làm từ kẹo và có thể ăn được.”
Giang Hạo Lam khẽ cười: “Không muốn làm điều gì đó mạo hiểm sao?”
“—— cậu nói gì đó, không nên chơi trò mạo hiểm.”
Anh nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Tang Uyển Hề, bổ sung nói:
“Đừng nhìn tôi, đây là lời cậu nói lúc say rượu.”
“A……” Tang Uyển Hề giơ tay gãi gãi tóc, “Thật sao?”
Cô không nhớ rõ.
“Có điều những mơ ước của cậu rất tuyệt.”
Giang Hạo Lam nói anh đi nhanh về phía trước, để lại cho Tang Uyển Hề một bóng lưng đẹp.
Cô gái nhỏ tự kinh doanh một cửa hàng tráng miệng truyền cảm hứng cho người khác và mạnh mẽ.
Là một cô gái yêu đời tích cực hướng về phía trước, khiến người khác yêu thích.
Tang Uyển Hề sờ sờ mũi, đuổi theo: “Vậy còn cậu thì sao? Cậu muốn làm điều gì?”
“Tôi à.” Giang Hạo Lam bỗng nhiên dừng lại, Tang Uyển Hề không chú ý liền đụng vào lưng anh, mũi hơi đau.
Tang Uyển Hề xoa xoa mũi, dùng ánh mắt oán trách nhìn Giang Hạo Lam:
“Cậu đột nhiên dừng lại làm gì?”
Giang Hạo Lam quay người lại, cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười ôn nhu:
“Chuyện tôi muốn làm hiện tại là dẫn cậu đi chơi trò chơi mạo hiểm.”
Tang Uyển Hề: “……?”
Giang Hạo Lam mỉm cười, nắm cổ tay cô:
“Lần trước lúc say rượu, cậu hỏi tôi có muốn làm người yêu cậu không? Lúc đó tôi có chút do dự chưa kịp trả lời thì cậu đã đấm tôi. Nhưng có vẻ sau khi tỉnh rượu cậu quên hết mọi chuyện rồi……”
Lông mày Tang Uyển Hề nhăn thành tiểu bánh quai chèo:
“Cậu nói bậy, sao tôi lại nói như vậy……”
Làm sao cô có thể không có chút rụt rè nào như vậy?! Chuyện này không có khả năng.
Giang Hạo Lam tiếp tục nói:
“Tôi vừa nói với cô gái khi nãy là tôi đã có người mình thích.”
Tang Uyển Hề: “Ừm……”
“Người tôi thích là cậu.” Giang Hạo Lam cúi đầu nghiêm túc nhìn Tang Uyển Hề, “Thật trùng hợp, anh cũng thích em.”
Đôi mắt anh trong veo như nước, chứa đầy sự ôn nhu:
“Cho nên…… anh hiện tại đồng ý rồi, anh sẵn sàng làm người yêu em. Thế nào, có muốn đi chơi trò mạo hiểm với anh không?”
Giang Hạo Lam ánh mắt vô cùng chăm chú, không giống ánh mắt không để ý lúc trước, lúc này anh rất…… Nghiêm túc.
Chỉ là……
Chỉ là Tang Uyển Hề không thể tin được, một người thích tự do như anh lại thích một cô gái?
Hơn nữa anh còn nói, người anh thích là cô
Nhìn anh không đáng tin lắm, không thể yêu đương với anh.
Tang Uyển Hề luôn làm theo lời dạy của ba mẹ và thầy cô, tránh xa những người có dáng vẻ cà lơt phơ phất, yên lặng mà tránh xa.
Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
“Có phải cậu xem nhiều truyện ngôn tình với phim tình cảm không? Còn trò mạo hiểm nữa, thật vớ vẩn.”
Giang Hạo Lam: “……?”
“Xin lỗi đã làm cậu hiểu lầm.” Tang Uyển Hề nhắm mắt như tên cặn bã nói,
“Không biết ngày đó rốt cuộc tôi đã nói gì, nhưng hiện tại tôi không muốn yêu đương với cậu.”
“……” Tuy đã sớm biết sẽ bị từ chối, nhưng trong lòng Giang Hạo Lam vẫn căng thẳng, anh khàn giọng hỏi, “Vì sao?”
Tang Uyển Hề bình tĩnh lại lạnh nhạt nói: “Bởi vì chúng ta không hợp.”
“—— ai, ai nói tôi thích mạo hiểm, tôi không thích, tôi thích yên tĩnh, không thích một tương lai không tốt. Tôi không biết tại sao cậu lại thích tôi, nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ sẽ yêu đương với cậu…… ở cạnh nhau với đồồ vô lại như cậu.”
Giang Hạo Lam nheo mắt, bỗng nhiên đi phía trước tới gần Tang Uyển Hề: “Em nói anh là đồ vô lại?”
Toàn thân anh toát ra hơi thở nguy hiểm.
Tang Uyển Hề lui lại phía sau phát hiện mình đã lùi về phía cột điện, không đường lui.
Cô nín thở, cố gắng làm mình không quá khẩn trương.
“Chuyện này còn tệ hơn những người nghèo.” Tang Uyển Hề lắp bắp.
Giang Hạo Lam bỗng nhiên nhếch môi, cúi người sát vào Tang Uyển Hề, giơ tay vuốt tóc cô ra sau tai.
Sau đó chậm rãi nói: “Anh không đẹp trai sao?”
Tang Uyển Hề ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điển trai của Giang Hạo Lam, trong lòng choáng váng thành thật nói: “…… Đẹp trai.”
Giang Hạo Lam nhếch môi cười rộ lên, tiếp theo nói:
“Tương lai anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh sẽ dẫn em đi công viên trò chơi, sẽ dẫn em đi ăn các món ngon, sẽ dẫn em đi du lịch, chỉ cần là chuyện em muốn làm anh sẽ dẫn em đi.”
Lời anh nói…… Thật sự rất cảm động.
Tang Uyển Hề nhìn khuôn mặt anh một lúc, liền tỉnh táo lại.
Đừng để bị khuôn mặt đẹp trai của tên vô lại này lừa!
Anh đã nói anh không thích những cô gái ngọt ngào!
Anh không đáng tin!
Không thể bởi vì vẻ đẹp trai của anh ta mà bị mê hoặc.
“…… như vậy cũng không được.” Tang Uyển Hề làm mặt lạnh nói, “Giang Hạo Lam, cậu đừng quên là mình đã nói gì, cậu nói cậu không thích những cô gái ngọt ngào, đừng giống như nước đổ đi thì khó mà lấy lại được*, tự tát vào mặt mình.”
(*Nước đổ đi mà khao mà lấy lại được: được ví như nước đổ không thể lấy lại được.)
“……”
“Dù cậu thích tôi nhưng tôi không thích cậu, đó là chuyện của cậu không liên quan tới tôi. Tạm biệt!”
Tang Uyển Hề đẩy Giang Hạo Lam ra, đi về phía tiểu khu.
Đi được vài bước, cảm giác Giang Hạo Lam cũng đi theo phía sau, cô xoay người, “Đừng đi theo tôi!”
Giang Hạo Lam bất đắc dĩ giơ hai tay lên trời: “Chúng ta ở chung một tiểu khu.”
Tang Uyển Hề: “…… Tôi không muốn thấy cậu.”
Giang Hạo Lam đứng ở phía sau cô, nhìn bóng lưng cô thật lâu, hèn mọn mà khổ sở nói: “…… Vậy em đi đi, anh nhìn em về, anh sẽ không đi theo em như em đã nói.”
“……”
Giọng điệu của anh giống như người đang thất tình, Tang Uyển Hề không vui khi nghe thấy điều đó, nhưng cô không thể quay đầu lại, khẽ cắn môi đi về phía trước.
–
……
Giang Hạo Lam đứng tại chỗ đó một lúc lâu.
Gió đêm hè ngột ngạt và khô khốc, dự báo thời tiết nói đêm nay trời sẽ có mưa, kết quả là không có hạt mưa nào.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bầu trời màu đen có vài vì sao, một đám mây cũng không thì sao trời có thể mưa được.
Giang Hạo Lam không khỏi chế nhạo nói: “Mẹ nó, sao hôm nay thời tiết tại lại tốt như vậy.”
Một hạt mưa cũng không có, để tô đậm tâm trạng của anh lúc này.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình thất bại như vậy, sau hai mươi năm thuận buồm xuôi gió của anh rốt cuộc cũng có người phá vỡ.
Người phá vỡ nó lại là một cô gái chạy vào tim anh, nói với anh chúng ta không hợp.
Chuông điện thoại đúng lúc vang lên, Giang Hạo Lam lấy điện thoại ra nghe máy.
“Có chuyện gì?”
Giang Tâm Duyệt nằm trên sô pha trong nhà xem TV, cắn hạt dưa hỏi:
“Giang Hạo Lam, em làm sao vậy?”
Giang Hạo Lam rầu rĩ nói: “Không vui.”
“Ồ, em không vui ư? Ai chọc thiếu gia của chúng ta không vui vậy?”
Thật lâu sau, Giang Hạo Lam khàn giọng nói: “…… chị, em bị cô gái đó từ chối.”
Giang Tâm Duyệt bên kia im lặng một lúc, hả hê nói:
“Chậc chậc, em cũng có ngày bị từ chối à.”
Giang Hạo Lam: “…… Cúp máy đây.”
Giang Tâm Duyệt: “Này, đợi chút, đừng nóng vội!”
“…… chị còn gì muốn nói?”
Giang Tâm Duyệt cầm chai nước trên bàn cắm vào ống hút, vừa uống vừa nói:
“Tên gia hỏa như em cũng thật yếu ớt, không phải chỉ là bị từ chối thôi sao, có phải chuyện gì lớn đâu.”
“Nếu chị chỉ muốn nói những lời làm tổn thương em thì em cúp máy đâyđây, tâm trạng hiện tại của em không tốt……”
“Đừng nóng vội, từ từ!” Giang Tâm Duyệt nói, “Tại sao cô ấy lại từ chối em? Cô ấy nói không thích em à?”
“Ừ……” Giang Hạo Lam cẩn thận suy nghĩ một lúc:
“Không có, cô ấy chỉ nói chúng em không hợp.”
“Vậy thì không sao, miễn là lý do từ chối không phải bản thân em, như là em lớn lên thật khó chịu, em thật xấu, không phải mẫu người tôi thích thì em vẫn còn cơ hội.”
Giang Tâm Duyệt tiếp tục nói:
“—— Cô ấy nói không hợp thì em làm chút gì đó, làm cho cô ấy cảm thấy hợp là được rồi sao.”
Giang Hạo Lam nghe vậy cũng cảm thấy đúng,
“Chị nói cũng có lý.”
Giang Tâm Duyệt:
“Đúng không, chị em năm đó càng bị từ chối da mặt càng dày. Em mới lần đầu tiên bị từ chối, da mặt dày phải dày lên, em sẽ quen thôi.”
“Ừm, em hiểu rồi.” Tâm trạng của Giang Hạo Lam trở nên tốt hơn.
“Hiểu rồi thì nói chuyện chính đi, từ ngày mai em nhớ đi làm đúng giờ. Tùy em trực tiếp làm quản lý công ty cũng không được xảy ra sơ suất, nhưng cũng không thể tùy hứng làm bậy, phải làm gương. Còn có nhớ mặc tây trang vào, ngay ngắn một chút, bỏ cái bộ đồ xấu xí của em đi, quần áo chị chuyển phát nhanh tới rồi đang ở nhà em, đúng là không nghĩ tới em sẽ ở chỗ đó.”
“Ồ, em biết rồi.”
Giang Tâm Duyệt: “Vậy quỳ xuống đi.”
“……”
–
Tối hôm đó, Tang Uyển Hề về đến nhà đã suy nghĩ rất nhiều, lời tỏ tình của Giang Hạo Lam khiến cô không yên, một suốt đêm cũng không ngủ ngon. Ngày hôm sau, cô đi tới tiệm bánh với đôi mắt gấu trúc.
Đã lâu rồi cô không gặp Cố Thang Nguyên, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tang Uyển Hề, cậu ấyấy kinh ngạc nói:
“Chị Uyển Hề, chị…… Làm sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là không ngủ ngon thôi.”
Tang Uyển Hề đi vào quầy rót một ly nước nóng, hơi nóng từ từ bốc lên, thêm một chút ướt át cho cuộc sống khô khan của cô.
Cô nhấp ngụm nước nóng, làm ấm bụng cảm thấy dễ chịu hơn.
Cố Thang Nguyên đứng ở cửa, chào hỏi khách hàng:
“Hoan nghênh quý khách! Xin hỏi ngài muốn ăn gì?”
Tang Uyển Hề nhéo nhéo mặt mình cố gắng nặn ra nụ cười, đi thẳng về phía trước, lúc bước ra cô thấy một người nụ cười liền tắt.
Chỉ thấy Giang Hạo Lam mặc bộ tây trang màu đen, tóc vuốt ra sau, anh thẳng lưng nhìn Cố Thang Nguyên híp mắt cười:
“Đã lâu không gặp, nhóc còn tôi không không?”
Cố Thang Nguyên chớp chớp mắt nhìn anh lúc lâu, lúc này mới nhận ra:
“A! Anh là anh hùng lúc trước đã cứu bà chủ của tôi!”
Giang Hạo Lam giật nhẹ cà vạt:
“Anh hùng gì đó thì tôi không dám nhận.”
“—— thấy chuyện bất bình nên tôi chỉ giúp thôi.”
Tang Uyển Hề mím môi: “…… Cậu hôm nay tới đây…… tìm được công việc bán bảo hiểm rồi sao?”
“Không không không,”
Giang Hạo Lam vươn ngón tay ra lắc lắc,
“Hôm nay tôi tới đây mời cậu làm chuyện làm ăn.”
Tang Uyển Hề: “……?”
Giang Hạo Lam nhếch khóe môi, nghiêm túc nói: “Đừng hợp tác với học trưởng của cậu, anh Lam của cậu hợp tác với cậu.”
“……?” Tang Uyển Hề không nói nên lời,
“Cậu quên chuyện hôm qua rồi sao?”
“Đương nhiên không quên, ngược lại nó đã in sâu vào đầu tôi.”
Tang Uyển Hề:
“…… Nếu vậy thì cậu về đi, nên trở về bán đi, đừng tới tiệm của tôi lắc lư.”
Giang Hạo Lam:
“Nói đến bán tôi tới đây để bán hàng, không biết cậu có cân nhắc không……”
Tang Uyển Hề:
“Cửa hàng của tôi không thiếu nhân viên, cậu nên chết tâm đi.”
“Tôi nói là tôi tới đây để tăng doanh thu khách hàng cho cậu, mở rộng tuyên truyền, nhất định sẽ có hiệu quả cho việc kinh doanh của cậu.”
“Ồ?” Tang Uyển Hề hơi nhướng mày, khoanh tay trước ngực hỏi:
“Làm thế nào? Nói tôi xemt.”
Giang Hạo Lam hơi mỉm cười, một lần nữa sửa sang lại tây trang trên một chút, thản nhiên lại tự luyến nói: “Vì cậu tôitôi đành phải bán nhan sắc của mình thôi.”
“……”
~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
– Viết xong này chương, tôi cảm thấy mình sắp thành tiên luôn rồi (θ‿θ)
Từ đây, Giang ca bắt đầu theo đuổi vợ không biết liêm sỉ là gì.