Edit: Nấm
Beta: Anh
Sáu năm trước, kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp 2, Giang Hạo Lam hẹn đám nhóc ở phố xá sầm uất đầu đường đánh nhau.
Lúc ấy các thiếu niên phần lớn đang ở thời kỳ phản nghịch đều ảo tưởng mình có thể bảo vệ thế giới, trời đất bao la ta là lớn nhất.
Ở một hẻm phố lạnh lẽo.
Triệu Khoan đếm ngón tay và nói: “Ban 2 là lớp yên tĩnh, ban 3 hoạt bát và hòa đồng, ban 8 học rất giỏi, tao nghe nói là có nhiều cô gái để ý tới mày, nhưng mày không để ý tới ai, em gái tao chạy tới đây khóc lóc với tao.”
Giang Hạo Lam dựa vào cây cột, miệng ngậm cỏ đuôi chó:
“Không biết mày có nghe nói đến Cố Dịch Thu lớp 6 không?”
“Ý của mày là cái thằng ngày nào cũng theo sau mông con gái à? Nghe nói mỗi ngày đều tới lôi kéo, bị con gái đánh cho một trận, kết quả nhìn trúng người ta, có khuynh hướng bị hành hạ.”
Triệu Khoan lắc đầu thở dài.
“Ừ, xấu hổ quá.”
Triệu Tứ cũng lắc đầu thở dài:
“Chậc chậc chậc, không biết một người nhẹ nhàng như mày, sau này sẽ thích con gái thế nào.”
Giang Huyên cong khóe môi, thản nhiên nói:
“Tao không thích cảm giác bị ràng buộc.”
Ba năm lại ba năm nữa.
Lại hai năm nữa.
Giang Hạo Lam kết thúc một ngày làm việc mở cửa vào nhà, nhìn thấy vị hôn thê của mình đang nằm trên sô pha xem phim hết sức chuyên chú thậm chí không phát hiện anh đã về.
Một ngày mỏi mệt trong nháy mắt biến mất, Giang Hạo Lam không khỏi cười khẽ, chỉ nhìn bóng lưng của cô thôi đã cảm thấy năm tháng thật yên bình.
Anh mang áo khoác tây trang và cà vạt treo trên kệ, nhẹ nhàng đi đến chỗ Tang Uyển Hề, xoa xoa tóc cô:
“Nhìn gì mà chuyên tâm gì.”
“Chỉ là phim tình cảm ngọt ngào thôi.”
Giang Hạo Lam đối với giọng điệu bình tĩnh của Tang Uyển Hề:
“Anh về mà em cũng không biết.”
“Em biết, chẳng qua là em đăng xem tới đoạn gay cấn.”
Tang Uyển Hề quay đầu lại, mi mắt cong cong nhìn về phía anh, nắm tay anh:
“Em ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ anh tới là được rồi.”
“Ừm……” Giang Hạo Lam rũ mắt, tầm mắt nhìn xuống, đang muốn nói gì đó thì đíệnện thoại của Tang Uyển Hề vang lên.
Cô mở ra, là tin nhắn của công ty trang trí yêu cầu cách trang trí cụ thể.
Tang Uyển Hề vuốt cằm suy nghĩ một lát, vừa gõ chữ vừa thuận tiện hỏi Giang Hạo Lam:
“Cửa hàng cũ ở phố Giang Hạ sắp được nâng cấp, nhãn hiệu cửa hàng đã sử dụng được hai năm rồi, anh cảm thấy cái nào hay hơn, bánh kem hoạt hình hay là con mèo.”
Kinh doanh hai năm công việc kinh doanh món bánh ngọt của cô tăng không ngừng, cô đã thành lập thương hiệu riêng cho mình và mở thêm một số cửa hàng tráng miệng nữa.
Gần đây cô còn suy nghĩ tới chuyện tân trang lại quán cũ.
Giang Hạo Lam có chút bất mãn: “Ở nhà thì đừng bàn tới công việc, em còn chưa quan tâm tới anh.”
“Giống nhau mà.”
“Tiệm bánh ngọt dù nhỏ hay lớn đều do em quản, vậy tại sao em không quản anh?” Giang Hạo Lam ngồi bên cạnh cô, “Nếu em hỏi anh có ý gì, anh muốn thay đổi xưng hô thành “Giang phu nhân”.”
Tang Uyển Hề lắc đầu: “Cái này…… Không tốt lắm đâu, không ai biết em là bạn gái của giám đốc Giang Hạ đâu.”
Giang Hạo Lam rất tự nhiên ôm Tang Uyển Hề vào lòng: “Chính là bởi vì không biết, nên bà chủ cửa tiệm mỗi ngày đều được các người trẻ tuổi mơ ước. Anh nghe nói, có người không biết trời cao đất rộng tặng hoa cho em.”
“Anh hiểu lầm rồi, cửa tiệm mới khai trương nên được tặng thôi.”
“Anh mặc kệ.” Giang Hạo Lam nghiêng người đụng trán cô: “Em an ủi anh đi.”
Tang Uyển Hề đặt lên môi anh một nụ hôn nhạt: “Được rồi đó.”
“Không đủ.” Lúc cô rời khỏi lòng Giang Hạo Lam liền kéo tay cô lại vòng lấy eo cô, hôn sâu.
Hô hấp nóng phải lên tai, người đàn ông thấp giọng nói: “Tiếp tục.”
Tang Uyển Hề nói “Ừm”, còn không kịp suy nghĩ, liền bị nụ hôn của anh rơi như mưa, từ môi, mặt lại đến cổ.
Dần dần cả khuôn mặt cô đều đỏ ửng như quả táo chín.
Cô bị Giang Hạo Lam ôm chạt, hai mắt mê ly, mơ hồ nhìn thấy anh cởicởi hai cúc áo……
Không biết vai dây áo của cô trượt xuống khi nào.
“Không thể ở trên sô pha……” Tang Uyển Hề nhu nhược vô lực mà đẩy người đàn ông ra, giọng nói nỉ non lại mê người mà không biết.
“Chết tiệt!”
Bỗng nhiên một tiếng “Chết tiệt” truyền tới, ẩn chứa sự tức giận.
Tiểu Bạch kêu gâu gâu chạy tới, phảng phất như nghĩ cách cứu công chúa bạch mã vương tử…… Dưới thân con ngựa trắng.
Giang Hạo Lam không muốn bị cắt ngang bởi con chó ngu ngốc ngày, khoảnh khắc đang cùng Tang Uyển Hề triền miên, từ trong túi móc ra một gói giăm bông, ném giăng bông ra ngoài.
Sau đó hiểu Bach rất quân tử mà chạy ra ngoài với gói giăm bông.
Tang Uyển Hề trừng mắt, “Anh lại……giấu cái kia”.
Lời nói còn chưa nói xong đã bị nụ hôn người đàn ông ập tới lần nữa.
Thật thơm, mùi hương của hoa sơn chi bay khắp không khí.
Giang Hạo Lam ôm ngang Tang Uyển Hề, khẽ hôn lên vành tai đỏ ửng của cô, đi tới hướng phòng ngủ.
“Chúng ta đã đính hôn rồi, em phải chịu trách nhiệm với sự ghen tuông của anh.”
“Anh ghen tuông không có đạo lý gì hết.”
“Vậy thì, có thể đổi xưng hô được không?”
“Không…… ưm, đổi.”– HOÀN –