BÁNH DONUT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nấm

Beta: Anh 

Môn chuyên ngành bình thường đều là ba tiết, tiết thứ nhất chưa học xong tiết thứ hai đã lên, học xong đến tiết thứ hai mới được nghỉ. Tang Uyển Hề nằm trên bàn giống như một cái xác, thở dài một hơi, cô khóc không ra nước mắt.

“Muốn mạng của tôi sao! Giết tôi đi! Năm bài! Tổng cộng 2500 từ vựng! Tổng cộng từ vựng của tôi nhiều như vậy……”

Các bạn học nghe xong đều không chịu nổi, nhìn cô với ánh mắt đồng tình và thương hại.

Nhưng mà nếu như không làm sẽ không chết, giáo viên môn thương mại thực nghiệm nổi tiếng là người hay hỏi này hỏi nọ, mà đáp không được thì chỉ có chờ chịu phạt, vì vậy mà chả có ai dám ngo ngoe động đậy trong tiết của đông phương bất bại, duy nhất mỗi Tang Uyển Hề dám.

Bỗng nhiên, cô gái nằm trên bàn cử động ngón tay, cánh tay mảnh khảnh thọt vào hộc bàn, lục lội cặp sách nửa ngày, lấy ra tới một cốc nước đáng yêu, sau đó quay đầu hỏi Đường Mính: 

“Khát quá, tớ đi lấy nước, cậu có muốn đi không?”

“Không đi, tớ không khát lắm.”

“Ừm.” Tang Uyển Hề gật đầu, đứng lên và đi ra ngoài lớp học.

Máy lọc nước được đặt bên cạnh bồn rửa tay, máy màu đen trông thấp và sang trọng nhưng không che giấu được việc máy đã lâu năm, một lớp bụi dày rơi xuống mặt trên của máy.

Phía trước 2-3 bạn học lần lượt lấy nước và rời đi, Tang Uyển Hề là người cuối cùng, cô tiến lên phía trước, đặt chiếc cốc pha lê có hình thỏ hoạt hình lên đó và duỗi ngón trỏ ra để nhấn công tắc nước nóng.

Sau một cái ngáp dài, cái cốc vừa vặn đã đầy nước, cô duỗi tay muốn tắt đi, nhưng khi ấn vào lại không có phản ứng gì, hơi nước vẫn chạy ra như cũ, lại ấn một cái, vẫn không phản ứng gì.

“Hả?” Tang Uyển Hề không ngừng chọc vào nút nhỏ, nước nóng chảy không ngừng, mắt thấy nước sắp tràn ra.

Cô lùi về phía sau một bước, tránh cho nước bắn vào người, ngẩng đầu nhìn thấy phích cắm điện nằm chéo bên trên.

“May mắn không có ai ở đó.”

Vừa nói xong, vừa định rút điện ra, bỗng nhiên đỉnh đầu vươn ra một cánh tay, ngón tay thon gọn sạch sẽ, chỉ cần nhẹ nhàng ấn tắt nút màu đỏ, nước ấm cũng không chảy nữa.

“……?” Là do cô làm sai sao?

Tang Uyển Hề xoay người, ngước mắt nhìn thì thấy là đại thiếu gia mà Tiểu Bạch đã chọc phải, anh đứng ngay thẳng, trên trán tóc mái hơi nhếch lên, dưới mái tóc là khuôn mặt rất đẹp trai, biểu cảm thì lạnh lùng.

…… Cô có nên nói gì hay không?

Thật là trùng hợp? Và hẹn gặp lại? Oan gia ngõ hẹp?

Trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không nói gì, bởi vì vị đại thiếu gia đã mở miệng trước.

Chỉ thấy anh cong môi, thản nhiên nói: “Cậu sử dụng phương pháp không đúng, nên dùng đầu ngón tay.”

Thật sao……

Tang Uyển Hề nhướng mày, quay người lại, giơ tay muốn thử lại một chút, phía sau lại truyền đến giọng nói của nam sinh.

“Cậu vẫn nên đừng thử, có lẽ cái máy này xem người.”

Nam sinh hơi cúi đầu, liếc nhìn bóng lưng của cô gái trước mặt, có mái tóc màu nâu sẫm hơi xoăn, chiếc kẹp tóc hình hoa hướng dương như tỏa sáng, một bộ váy có tông màu ấm, thoạt nhìn thật ngoan ngoãn.

Ngón tay Tang Uyển Hề vừa tính đụng vào cái nút thì dừng lại, liền chuyển xuống phía dưới, đem cốc nước xoay nắp lại, sau đó nhấc cái cốc lên, xoay người, miễn cưỡng nói một câu: 

“Cảm ơn cậu đã giúp tôi, tạm biệt.”

Sau đó không ngẩng đầu lên, lướt qua anh, đi thẳng về phía phòng học.

Tên này nói năng thô bạo, cô không thèm so đo với anh ta.

Giang Hạo Lam nhìn theo bóng dáng cô gái mặc váy vàng chạy về phòng học, bước vào cửa rồi biến mất.

Giống như con chim nhỏ mập mạp và mềm mại, chui vào tổ được xây trên cây.

“Chậc, sao giống như chim hoàng anh vậy.” Anh cười nhạt.

———

Vào lúc năm sáu giờ chiều, khi ánh sáng xuyên qua lá cây chiếu xuống, ánh nắng mặt trời không thiêu đốt người, cây cỏ màu xanh lục như một bức tranh sơn dầu sắc đầy màu sắc, chim chóc ríu rít từ bên cây ngô đồng này bay đến cây ngô đồng khác, con dế mèn tiếng kêu thanh thúy mà lâu dài, dường như vang tới cảnh đẹp trong tranh.

Tang Uyển Hề và Đường Mính chậm rãi đi trên con đường đá trên khuôn viên trường, đi tới cuối con đường, liền dừng lại ở chỗ biển báo giao thông.

“Đợi lát nữa cậu tới tiệm bánh ngọt sao?” Đường Mính hỏi.

“Đúng vậy, cậu muốn đi cùng tớ sao? Tớ bao cậu ăn bán Mousse*!” Tang Uyển Hề mỉm cười trả lời.



(*Bánh kem Mousse)

Đường Mính suy nghĩ: “Không được, lát nữa tớ còn có chút việc, hôm khác sẽ tới.”

Tang Uyển Hề hơi do dự: “Được rồi. Cái kia……”

“Cậu nói đi.”

“Báo cáo phân tích ngành ngoại thương* mà giáo sư nói……”

(* Ngoại thương là những hoạt động buôn bán, trao đổi trên thị trường giữa các quốc gia theo nguyên tắc ngang bằng giá.)

Đường Mính lạnh lùng từ chối: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, tự mình viết đi.”

Tang Uyển Hề tỏ vẻ bi thương, hơi bĩu môi, giống như giây tiếp theo cô sẽ khóc: “Cậu nhẫn tâm như vậy sao, cửa tiệm bánh ngọt của tớ sẽ không hoan nghênh cậu!”

Đường Mính cười, đẩy vai cô: “Được rồi, tớ sẽ tìm một ít tư liệu liên quan cho cậu, nhưng cậu phải tự mình viết.”

Tang Uyển Hề lập tức vui vẻ, lật mặt nhanh hơn lật bánh, giọng nói ngọt ngào: “Cậu thật tốt, bảo bối của tớ~”

Đường Mính “hừ” một tiếng: “Được rồi, nổi hết cả da gà rồi nè, tớ đi trước đây, tớ đang có việc.”

“Vậy cậu mau đi đi!”

Năm bài báo cáo bằng tiếng Anh xem như đã tìm được người giúp đỡ, không cần phải lo lắng nữa. Suốt dọc đường trở về tiệm bánh ngọt, tâm trạng Tang Uyển Hề rất vui vẻ, thậm chí cô còn vòng qua quán trà sữa cạnh tranh với nhà cô ở bên kia đường quan sát một vòng.

Nếu ngày bình thường, hai món đều đặt biệt ngọt, nếu mua trà sữa thì sẽ không muốn ăn các món đồ ngọt khác, mua đồ ngọt…… À, nói không chừng còn sẽ muốn đi mua trà sữa.

Nghĩ như vậy trông giống như cô đang cạnh tranh với quán trà sữa vậy.

“Quý khách muốn uống gì ạ?” Cô gái đội mũ phục vụ ở quầy lễ tân nở nụ cười ngọt ngào, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Tang Uyển Hề muốn lẻn ra ngoài nhưng không được, cầm lấy thực đơn từ tay phục vụ.

Cô lật giở thực đơn một vòng rồi chỉ vào hình đồ uống mà gần đây được ưa chuộng: “ Lấy loại trà sữa tiên thảo* này đi”



(*Trà sữa tiên thảo full topping) 

“Được ạ, xin quý khách chờ một lát.”

Tang Uyển Hề tìm một vị trí gần tường và ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn ngoan ngoãn và câu nệ, cô bắt đầu nhìn cách trang trí của quán trà sữa, trang trí của quán chủ yếu là tông màu ấm, có rất nhiều họa tiết trà sữa được dán lên tường.

Như câu nói: ‘Biết người biết ta trăm trận trăm thắng’. Ở trong lòng yên lặng phân tích và nhận ra điểm mấu chốt.

“Thưa quý khách, đã làm xong trà sữa tiên thảo rồi ạ.”

“À vâng.” Cô bước tới, nhận lấy túi trà sữa từ tay phục vụ, “Cảm ơn.”

“Không có gì ạ, hoan nghênh quý khách lại đến.”

Tang Uyển Hề cầm theo túi trà sữa bước ra cửa, mới vừa xuống bậc thang, chưa đi được hai bước đã gặp người quen.

Triệu Tứ đùa giỡn nói: “Đây không phải là bà chủ nhỏ sao!”

Vương Tam cũng đi theo xem náo nhiệt cũng nói: “Ồ, là cô gái lập ra tường thổ lộ đây mà!”

Tống Nhị: “Vậy người này chính là vị kia sao.”

Giang Hạo Lam từ phía sau bọn họ đi tới, nhìn thấy Tang Uyển Hề, hơi nhướng mày, nhìn ly trà sữa cô cầm, cong môi cười: “Ồ, mua trà sữa à.”

Ồ cái đầu cậu.

Tang Uyển Hề rất muốn trợn mắt nhìn bọn họ, nhưng sự dạy dỗ từ nhỏ đã khiến cô đối với những người này mặt không đổi sắc, thản nhiên bình tĩnh, không có phản ứng bọn họ, đi về phía cửa hàng của mình.

Phía sau mấy nam sinh thấy cô không có phản ứng gì, tiếp tục khiêu khích.

Triệu Tứ: “Em gái ngọt ngào đừng đi, không chừng lát nữa bọn tôi lại đến tiệm của cô mua bánh ngọt đó nha!”

Tống Nhị: “Bà chủ nhỏ có hơi lạnh lùng nha.”

Vương Tam: “Chẳng lẽ không cần khách hàng sao!”

Lúc trước ở nhà ăn các cậu không dám nói gì, dù sao cũng là ở trường học, sợ ảnh hưởng không tốt, nhưng ra trường học, có anh Lam che chở, bọn họ chính là người nổi tiếng nhất khu phố này.

Giang Hạo Lam cũng theo bọn họ lười biếng mở miệng: “Đi cái gì mà đi, ông đây không đi tiệm bánh ngọt, khó ăn bỏ xừ.”

……

Đây là lần thứ ba trong ngày cô gặp tên thiếu gia đó rồi, thật là oan gia ngõ hẹp mà.

Con mẹ nó…… Thật đen đủi.

Tang Uyển Hề nắm chặt túi trà sữa trong tay, thở dài một hơi, sau đó đứng yên, xoay người, khóe miệng mỉm cười nhưng bên trong thì không cười: “Các anh trai nhỏ nếu không thích đồ ngọt, thì không cần tới tiệm trà sữa của tôi, ảnh hưởng tôi buôn bán, cũng không cần nói như vậy.”

Lời vừa nói xong, Triệu Tứ đã tức giận: “Làm cái gì, chỉ là một cửa tiệm nhỏ mới khai trương mới là quán của cô, con đường này cũng đâu phải của cô, chúng tôi đứng ở đây cô quản được sao?”

Vương Tam: “Đúng vậy, tôi đi đường tôi cô đi đường cô, cô quản được à!”

Tống Nhị: “Miệng mọc ở trên người chúng tôi, cô càng không quản được!”

Tang Uyển Hề: “……”

Cô biết một mình cô không thể cãi lại bốn người, huống chi là các nam sinh vô lương tâm này, thậm chí còn bắt nạt cả nữ sinh, nếu đánh nhau thì cô thua rồi.

Cô biết rõ bắt giặc thì nên bắt vua trước, dù sao cũng là ban ngày ban mặt, cô không tin bọn họ có thể làm gì cô.

Vì vậy cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nhướng mày, hung hăng trừng mắt nhìn tên “Đại ca” mặc áo sơ mi bông hình con khổng tước phía sau, lạnh lùng nói: “Quản cho tốt người của cậu đi.”

“Ồ.” Giang Hạo Lam nghiêng đầu, lười nhác liếc Tang Uyển Hề, bình tĩnh nói:“Tất cả im lặng hết đi.”

Lời nói của “Đại ca” quả nhiên có tác dụng.

Mấy nam sinh phía sau anh liền yên tĩnh, Tang Uyển Hề vênh váo tự đắc mà nhìn lướt qua, sau đó xoay người rời đi.

Chờ Tang Uyển Hề đi xa, Giang Hạo Lam mới từ từ mở miệng: “Các cậu nói chuyện hơi quá đáng.”

“Không phải, bọn em muốn trút giận thay anh sao! Lần trước anh bị con chó của cô ấy dọa……” Triệu Tứ nói còn chưa nói xong, bị ánh mắt của Giang Hạo Lam dọa sợ liền im lặng.

“Lần trước ở nhà ăn trong trường, cô ấy còn cười……” Tống Nhị cũng nhịn không được mở miệng, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Giang Hạo Lam chéo hai tay sau đầu anh, đi phía trước, giọng điệu ngang bướng: “Cô gái ngọt ngào có da mặt mỏng, dọa một cô gái như vậy, chúng ta không phải bọn lưu manh.”

Triệu Tứ gãi đầu: “À…… Chúng ta không phải sao?”

Vương Tam nhịn không được đập Triệu Tứ một cái: “Mày bị ngu sao, chúng ta là sinh viên là anh em, có phải kêu đại ca riết rồi cho rằng mình là giang hồ rồi hay không?!”

Triệu Tứ: “…… Chết tiệt.” Đi theo anh Lam phóng túng đã quen, cậu thật sự quên mất, tốt xấu gì các cậu cũng là người thi đại học đàng hoàng, chỉ là bình thường có chút ăn chơi.

Lại nói, danh xưng đại ca, Triệu Tứ từ cấp 3 đã gọi anh Lam như vậy. Cậu cùng anh Lam là bạn học cấp 3, thời điểm đó Giang Hạo Lam chính là huyền thoại.

Vào lúc năm lớp 9, Triệu Tứ cùng Giang Hạo Lam ở chung một ký túc xá. Hôm đó là ngày báo danh học sinh mới, Giang Hạo Lam mặc đồ của một nhãn hiệu thời trang, mang kính râm, chậm rãi đi vào ký túc xá, phía sau còn có một đàn em cúi đầu kêu “Đại ca”, vừa nhìn thấy chính là nhà có tiền và là một đại thiếu gia, trên cổ đeo một cái vòng cổ, nhìn rất ngạo mạn.

Thời điểm đó Vương Tam và Tống Nhị nhìn đám người đó không thuận mắt, ngẫu gặp mặt thì đi qua, thẳng cho đến khi ——

Có một buổi chiều, Tống Nhị và Vương Tam lập đội chơi game thua liền mười mấy trận, muốn thổ huyết tại chỗ.

Giang Hạo Lam từ bên ngoài trở về, nghe được hai người chửi nhau, nhàn nhạt nói: “Tôi có thể giúp các cậu lấy lại điểm.”

Lời này quá mức chắc chắn và kiêu ngạo, hai người đồng ý liền xuống dưới ngồi chờ vả mặt. Kết quả đêm đó, anh Lam mang theo các huynh đệ đánh vài ván, thậm chí còn kiếm được điểm đã mất.

Cho nên Giang Hạo Lam liền trở thành “Đại ca” của ký túc xá, mặt khác ba người liền cúi đầu chào thua.

Có lẽ tình bạn của các nam sinh đều đơn giản như vậy.

—————————

Tác giả có lời muốn nói:

Kịch bản nhỏ:

Giang Hạo Lam: Coi chừng con chó của cô cho tốt.

Tang Uyển Hề: Quản cho tốt người của cậu đi.

Tống Nhị Vương Tam và Triệu Tứ:???

Tiểu Bạch: Ửng!

Bình luận

Truyện đang đọc