BÁNH DONUT

Edit: Nấm

Beta: Anh

Cô nằm mơ cũng nghĩ muốn biết tới cuộc sống bừa bãi của Giang Hạo Lam như thế nào. 

“Được.” Tang Uyển Hề nhẹ giọng trả lời, mặc dù muốn che giấu nhưng vẫn không che được giọng mũi của mình. 

Giang Hạo Lam nghe thấy có gì đó không thích hợp, cúi đầu nhìn Tang Uyển Hề đang lặng lẽ lau nước mắt, trong lòng hoảng hốt.

“Em…… em đừng khóc.” Anh không biết phải làm sao, một tên thẳng nam hai mươi năm như hắn chưa từng gặp chuyện này, vội vàng đưa khăn giấy cho cô. 

“Đừng nhìn em!” Tang Uyển Hề khàn giọng nói, vội cầm khăn giấy lau nước mắt. 

“Không nhìn không thấy!” Giang Hạo Lam ngoan ngoãn mà xoay người, thật sự không hề nhìn cô. 

Tang Uyển Hề lấy khăn giấy lau mắt, nước mắt nhìn bóng lưng anh. Bờ vai của anh thực sự rộng, chiếc áo phông trơn màu xám sẫm được anh nặc trên người, nhưng hề không gầy nhìn dáng vẻ như có thể đánh nhau.

Người trước mặt cô hỏi rằng có muốn tham quan thế giới của anh hay không. 

Thật lâu sau, Tang Uyển Hề vỗ nhẹ vào lưng anh nói: “Được.”

Giang Hạo Lam quay đầu lại đối mặt với đôi mắt trong vắt như pha lê của Giang Hạo Lam, khóe mắt của cô có chút hồng, hơi mỉm cười, lại có chút liêu nhân.

Anh vắt óc tìm những câu văn không cao siêu của mình nghĩ ra một câu: “Đào hoa rực rỡ hạnh hoa hi, xuân sắc liêu nhân không đành lòng vì.”

Cô gái khóc như hoa lê dính hạt mưa, tựa như hoa đào rược rỡ dính sương sớm, hương thơm mà liêu nhân.

“…… Đi thôi?” Sau khi kiềm chế được suy nghĩ muốn nhéo mặt cô, Giang Hạo Lam mở miệng hỏi.

“Hsr?” Tang Uyển Hề ngẩn ra.

Giang Hạo Lam cười xán lạn: “Tạnh mưa rồi, anh dẫn em đi xem phong cảnh.”

****

Tang Uyển Hề đi theo Giang Hạo Lam đi vào một tòa cao ốc cao nhất, hoàn toàn khác với thành phố náo nhiệt và ồn ào, nơi này rộng nhưng yên tĩnh. Sau cơn mưa dài không còn gì ngoài sự trong lành. 

Mặt đất còn có chút ướt, ánh sáng không tốt, Tang Uyển Hề đi ở phía trước, nhìn quanh bốn phía. Vừa định nói gì đó thì trượt chân, mắt thấy sắp ngã. 

“Cẩn thận.” Giang Hạo Lam duỗi tay muốn đỡ cô, nhưng cô đứng không vững liền ngã vào lòng anh.

“……” Tang Uyển Hề vội vàng thoát khỏi lòng Giang Hạo Lam, nghĩ thầm để cô ngã còn tốt hơn. 

Tang Uyển Hề có chút lúng túng trước sự nhiệt tình của Giang Hạo Lam, anh sờ sờ mũi: “Không sao đâu, anh không ngại.”

“?”Tang Uyển Hề nhìn anh một cách khó hiểu, anh không ngại nhưng cô ngại.

Giang Hạo Lam kiềm chế bản thân, ho nhẹ: “Chuyện thứ nhất là cho em nhìn toàn phong cảnh của phố Giang Hạ.” Nói xong anh chỉ tay về phía bầu trời xa.

Tang Uyển Hề hơi nhướng mày, đi theo anh tới sân thượng, từ nơi cao nhất quan sát, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm.

Ánh đèn lập loè, xe chạy như nước là một khung cảnh nhộn nhịp khác với góc nhìn thường thấy. Xe lớn xe nhỏ, người qua đường biến thành những chấm nhỏ, những ánh sáng biến thành những vì sao lộng lẫy đủ màu sắc. 

Nhìn toàn thành phố, ánh mắt Tang Uyển Hề lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Thật xinh đẹp.” Cô nói từ tận đáy lòng. 

“Đúng vậy.” Giang Hạo Lam dịu dàng đáp, sau đó cười nói, “Nhưng phải cẩn thận, đừng đến gần quá. Từ từ, em kiềm chế một chút!”

Tang Uyển Hề căn bản không nghe anh nói vì, đứng lên lan can, cô muốn rướn người lên một chút, trên vai đột nhiên có bàn tay đỡ cô. 

Phía sau truyền đếngiọng nói lải nhải của Giang Hạo Lam: “Anh đỡ em, em đừng trèo lên nguy hiểm lắm. Để anh nói cho em biết khi còn nhỏ anh rơi từ mái nhà xuống, chỉ rơi từ tầng một mà phải nằm bệnh viện nửa học kỳ, cái này là hơn ba mươi tầng đó.”

Tang Uyển Hề bật cười: “Em cũng không phải con nít, làm sao mà không biết chừng mực.” Nhưng Giang Hạo Lam đỡ cô khiến cho cô có cảm giác rất an toàn. 

Cô đón gió từ nơi xa tới, cô nhìn bầu trời xa nghĩ rằng mình có thể hái sao trên trời: “Lần đầu tiên em tới nơi cao như vậy để ngắn cảnh đêm thật mới mẻ.”

“Đương nhiên rồi.” Trong giọng nói của Giang Hạo Lam mang theo vẻ tự hào, “Chỗ anh dẫn em tới có thú vị hay không?”

“Cảm ơn anh.” Tang Uyển Hề bỗng nhiên quay đầu, từ trên cao nhìn về phía Giang Hạo Lam, đứng ở trên lan can cô so với Giang Hạo Lam còn cao hơn, rốt cuộc cô cũng có thể từ trên cao nhìn xuống mà không phải ngẩng đầu.

“Cảm ơn anh, mang em tới ngắm cảnh đêm.” Cô cong cong mí mắt, mắt đen như những ngôi sao xán lượng.

Thiếu chút nữa Giang Hạo Lam quên lời đã chuẩn bị sẵn. Sau khi não dừng lại hai giây, anh rốt cuộc cũng nhớ tới hít sâu một hơi, không nhanh không chậm nói: “Còn nhớ không? Anh nói rằng anh muốn dẫn em đi chơi những trò mạo hiểm, nếu em muốn đua xe anh sẽ chở em đi đua xe.”

Anh hơi hơi ngước mắt, nhìn về phía cô ánh mắt nghiêm túc: “Em đồng ý không? Sáng mai, dành ra chút thời vian chúng ta……”

Giống như đang mời hẹn hò, Giang Hạo Lam bỗng nhiên ngừng lại không nói nữa, chờ câu trả lời của Tang Uyển Hề.

Gió thổi phất bay sợi tóc Tang Uyển Hề, cô rũ mắt khóe môi cong lên: “Được, em đồng ý.”

Khoảng khắc đó lòng cô mềm nhũn như một chiếc bánh ngọt. 

Cô thậm chí còn không biết Giang Hạo Lam sẽ dẫn mình đi đâu, không chút do dự mà đồng ý. Cô chủ nghe được tiếng gió bên tai và tiếng tim đập của mình. 

Nếu anh nói chúng ta ở bên nhau đi, có lẽ cô cũng không chút do dự mà đồng ý Tang Uyển Hề nghĩ. 

Cô chung quy vẫn không thể từ chối được. 

Dù sao thì anh cũng thật sự có lực hấp dẫn. 

“Được, vậy thì quyết định vậy đi.” Giang Hạo Lam nhướng mày, cười giống như một đứa trẻ.

***

Ngày hôm sau thức dậy, Tang Uyển Hề từ trên giường ngồi dậy, không biết vì sao cả người mềm nhũn. Cô run rẩy cầm điện thoại xem đồng hồ, tám giờ còn sớm, đồ lười biếng Giang Hạo Lam chắc giờ này chưa thức đâu. 

Cô đứng dậy đi tới phòng khách rót một ly nước ấm, sau đó quay lại ổ chăn trên giường nằm. 

Khi thức lại lần nữa là do bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức và tiếng điện thoại trên đầu giường vang lên inh ỏi.

Cô bắt máy đầu dây bên kia truyền tới tiếng của Giang Hạo Lam: “Tang Uyển Hề, mở cửa.”

Tang Uyển Hề có chút yếu ớt trả lời: “Ừm, chờ một chút.”

Sau một lúc lâu, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói buồn tủi của Giang Hạo Lam: “Em…… Có phải em hối hận rồi hay không?”

Tang Uyển Hề trong lòng một lộp bộp cúi đầu nhìn thời gian, 11 giờ sáng, cô vậy mà ngủ tới giờ này nên đã trễ hẹn với anh. 

“Em không có…… Anh chờ một chút, em mở cửa liền đây.” Sau đó cô rời khỏi giường chậm chạm thay quần áo..

Cửa được mở ra, Giang Hạo Lam kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ mặt của Tang Uyển Hề: “Sau sắc mặt của em kém vậy?”

“Hả?” Tang Uyển Hề mơ hồ ngẩng đầu, “Vừa rồi lúc thức dậy có hơi mệt……”

Vừa dứt lời, Giang Hạo Lam liền sờ lên trán cô. 

Cái chạm lạnh lẽo khiến cơ thể cô run lên: “Tay anh lạnh quá……”

“Là chán của em nóng.” Giang Hạo Lam đỡ vả vai Tang Uyển Hề dìu cô vào nhà, dùng chân đá cửa. 

Giang Hạo Lam: “Hộp thuốc em để chỗ nào?”

Tang Uyển Hề mê mang trả lời: “Ừm, ở trong ngăn tủ……”

Sau đó, cô bị Giang Hạo Lam ép buộc đô một bát lớn 999 linh lạnh, cưỡng bách ấn cô trên sô pha, giống như chim tu hú chiếm tổ, chạy vào phòng bếp nhà cô không biết làm gì. Nửa giờ sau, anh bưng chén cháo ra. 

Tang Uyển Hề cúi đầu nhìn cái chén còn dính cháo, ghét bỏ khịt mũi một tiếng, đẩy chén ra: “Em không uống.”

Giang Hạo Lam kiên nhẫn giống như mẹ già nói: “Cháo nóng làm ấm bụng.”

Tang Uyển Hề choáng váng đầu mà nói ra lời nói thật: “Nhìn nó thật khó uống, em mà uống sẽ càng không thoải mái…… Khụ khụ…… Khụ……”

Giang Hạo Lam liếc nhìn Tang Uyển Hề đang giả bộ ho liền bưng chén trước mặt nói: “Ừm…… Giống nhau hồ, em đợi chút để anh đi làm chén khác……”

“Đừng!” Tang Uyển Hề hoảng loạn mà giữ chặt Giang Hạo Lam, sợ anh lại đem ra một chén khác không biết là gì, “Tốt hơn là anh giúp em nấu chén trà dầu ngọt* đi.”

(*Mình không rõ nó là gì nữa) 

Cô chỉ chỉ túi đồ ăn dưới TV: “Để chỗ đó đi, em sẽ uống khi nước sôi.”

Giang Hạo Lam quay đầu nhìn cô vẫn đang nắm chặt tay anh, suy nghĩ vài lần: “Được.”

Tang Uyển Hề nhăn mày lại: “Vậy sao anh không đi đi?”

Giang Hạo Lam cười tủm tỉm nói: “Muốn để em giữ anh lại một chút.”

“A!” Tang Uyển Hề nhìn tay anh bị cô nắm chặt, đột nhiên buông ra, “Em quên!”

Cô giống như đang sốt, phản ứng có chút chậm.

Tang Uyển Hề ngồi xếp bằng trên sô pha, trải nghiệm cảm giác được đại thiếu gia hầu hạ, chỉ là vì bị bệnh nên đầu có chút choáng, chưa kịp nghĩ nhiều, mặc kệ Giang Hạo Lam. 

Anh cho cô uống thuốc cô liền ngoan ngoãn uống thuốc.

Anh pha trà dầu ngọt cho cô, cô cũng ngoan ngoãn uống.

Giang Hạo Lam nhìn dáng vẻ an tĩnh uống thuốc của cô, trong lòng chỉ cảm thấy chính mình như ba của cô, không đúng, là tình cảm. 

“Đói chưa?” Anh cầm cái chén không, hỏi.

Tang Uyển Hề do dự một lát, mím môi gật đầu.

Giang Hạo Lam cười: “Chờ chút.”

Tang Uyển Hề bỗng nhiên giật giật ống tay áo của anh: “Anh ra ngoài mua sao?”

“Không.” Giang Hạo Lam nhìn cô gái đang nhút nhát sợ sệt nắm góc tay áo của anh, đầu ngón tay hồng hồng, sợ anh đi, xoay người lại, ngồi bên cạnh cô nói: “Anh tìm người giao đồ ăn lại đây, không đi đâu em yên tâm đi.”

Giang Hạo Lam thầm nghĩ cô có thể bị bệnh thêm vài lần nữa được không, khi bệnh cô giống như một con mèo mẹ nó thật ngoan. Ngay sau đó liền bỏ cái suy nghĩ kỳ quái này, nhìn Tang Uyển Hề bị bệnh cả khuôn mặt bỏ bừng. 

Cũng không quá nghiêm trọng. 

Lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, Giang Hạo Lam nghĩ hẳn là Triệu Tứ đưa cơm lại đây, không nghĩ nhiều liền nghe maia: “Xin chào?”

“Cậu là ai?” Đầu máy bên kia là giọng nói của một người phụ nữ trung niên.

Giang Hạo Lam trong lòng nghiêm nghị, cúi đầu nhìn mới phát hiện mình cầm nhầm điện thoại của Tang Uyển Hề. 

Đầu dây bên kia là giọng nói truy hỏi của mẹ Tang, giọng điệu nghiêm túc mà lo lắng: “Cậu là ai? Tại sao lại cầm điện thoại của Uyển Hề nhà tôi?”

“……” Giang Hạo Lam sửng sốt hai giây, đang muốn mở miệng, Tang Uyển Hề ngồi ở trên sô pha mở miệng, “Ai gọi vậy?”

Giang Hạo Lam cứng giọng nói: “Em, mẹ em.”

“Tại sao anh lại chửi em?” Tang Uyển Hề cau mày định trả lời, bỗng nhiên nhìn điện thoại của mình trong tay Giang Hạo Lam.

“…………” Cô bị dọa tới bức tỉnh táo, đứng lên giật lấy điện thoại trong tay Giang Hạo Lam, nói trong microphone, “Dạ, mẹ?”

~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Đào hoa rực rỡ hạnh hoa hi, xuân sắc liêu nhân không đành lòng vì. —— lục du 《 sơn viên tạp vịnh 》

Bình luận

Truyện đang đọc