Edit: Nấm
Beta: Anh
Ngoài cửa sổ đột nhiên có hai con chim nhỏ mập mạp dừng ở trên đỉnh tháp ngoài trời, ríu rít kêu không ngừng. Gần cầu thang cách đó không xa có những lời tán thành từ các sinh viên đại học.
“Chủ nghĩa Mác gồm ba phần…… Chúng ta muốn kiên trì tìm kiếm chân lý từ thực tế, bắt kịp thời đại……”
Tang Uyển Hề cầm điện thoại vốn định dùng để kiếm từ điển tra từ đơn, vừa mới vào mạng, các thông tin và tin nhắn của các app xuất hiện, “Leng keng leng keng” vang lên khoảng hai phút.
Cô trượt xuống thanh menu, khi cô chuẩn bị xóa tất cả, nhìn thoáng qua thì ngón tay dừng lại.
Trong số các tin xã hội, giải trí khác nhau, trong đó có mấy thông tin nổi bật được chú ýý.
Tri Hồ (知乎): 【 Tôi là học sinh năm cuối và tôi đã không thi qua được tiếng Anh cấp sáu, có mất mặt không chứ? 】
Baidu Tieba: 【 Khiếp thế! ** sinh viên đại học cuối cấp từ trường trọng điểm đã bị hoãn lại sang năm thứ năm do tiếng Anh cấp sáu! 】
Weibo: 【 Sinh viên ở một trường đại học nào đó thường thức đêm để chuẩn bị cho kỳ thi đến tận năm tiếng đồng hồ. Khi kiểm tra sức khỏe phát hiện ra mình mắc chứng rối loạn nhịp tim……】
……
Thời buổi này còn có riêng tư không vậy?
Một tayTang Uyển Hề đưa ly nước lên miệng, một tay bình tĩnh bấm xóa thông báo ở cuối màn hình.
Trang thông báo nháy trở nên sạch sẽ hơn, nước chảy xuống cổ họng, tâm tình thoải mái hơn.
Cô ngước mắt lên nhìn phía đối diện vị đại thiếu gia đang ngồi chơi Anipop rất vui vẻ, điện thoại lâu lâu sẽ phát ra âm thanh “amazing” “excellent” “unbill…phớt lờ con rối của tôi”, âm thanh được phát ra ở chỗ này, có vẻ không hợp nhau.
Có người nói tốt hơn là không có gì, không thử thì làm sao biết? Marx đã nói chúng ta muốn kiên trì phải đối mặt với hiện thực……
Trong lòng Tang Uyển Hề đấu tranh nửa ngày, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng.
Vì thế cô ho khan một tiếng:
“Này, cậu thật sự đồng ý giúp tôi ôn tập sao?”
Giang Hạo Lam cũng không ngẩng đầy, đầu ngón tay trên màn hình lướt qua lại lấy quân bài domino loại bỏ: “Ừ.”
Hai tay cô chống cằm, nhìn anh với ánh mắt đầy chờ mong:
“Vậy…… Cậu có gì để đảm bảo? Chiều ngày mai sẽ có bài thi, bây giờ tôi hơi sợ.”
Vào lúc nghỉ giữa màn, Giang Hạo Lam ngước mắt nhìn bài thi trước mặt cô, ánh mắt nhìn chữ màu đỏ lúc lâu, anh nói với giọng điệu lười biếng:
“Không sao, tôi cung cấp dịch vụ bán hàng, lần sau cậu có thể tiếp tục tới tìm tôi.”
“……”
Ai quan tâm cậu làm dịch vụ bán hàng chứ!
Sáng hôm sau, Giang Hạo Lam người luôn luôn cao ngạo khó thuần, với tính cách có 258 vạn tính tình của anh lại giảng tiếng Anh cho một cô gái. Sau khi nói rõ đề sai cho cô nên nói gì tiếp đây? Kỹ xảo, phương pháp viết văn khuôn mẫu gì đó cho cô viết qua một lần.
Anh cầm cây bút đen, anh vẽ vẽ lên bài đang học: “Xem không hiểu cũng không sao, cậu chỉ cần nắm chắc phương pháp làm bài cũng có thể làm đúng câu hỏi khi cậu hiểu phương pháp.”
“Ồ.”
“Tất nhiên là cấp độ sáu sẽ khó hơn cấp độ bốn, cũng không thể đầu cơ trục lợi*, từ vựng cũng rất quan trọng.”
(*Lợi dụng cơ hội để kiếm lợi không chính đáng)
“Đúng.”
“Cậu cũng phải về nhà nghe lại.”
“Được được.”
……
Mãi cho đến giữa trưa, ánh mặt trời mới xuyên qua từng đám mây. Hành lang ấm áp, Tang Uyển Hề một tay chống cằm có chút buồn ngủ, mi mắt rũ xuống chạm tới lông mi dưới.
Giang Hạo Lam nói một chuỗi tiếng Anh, phân tích kết cấu của câu, quay đầu nhìn thấy Tang Uyển Hề đang mơ màng sắp ngủ.
Ánh mặt trời loang lổ chiếu vào cô, chiếu vào những sợi lông tơ nhỏ ánh lên màu vàng nhạt.
“Nghe có hiểu không?” Anh gõ bút lên mặt bàn, lại chỉ vào câu văn dài trên giấy.
Tang Uyển Hề nhìn qua, nhìn một lúc lâu, lông mày nhíu chặt, nói
“A! Cậu nói lại được không, tôi không hiểu……”
“……” Giang Hạo Lam nhịn không được, cầm bút gõ lên đầu cô một cái:
“Ông đây giảng tiếng Anh rất nhàm chán sao? Cậu nghe xong lại buồn ngủ!”
“Uida!”
Tang Uyển Hề la lên, ánh mắt ai oán nhìn anh, đáng thương xoa xoa đầu, giận mà không dám nói.
Dù sao thì cậu ta cũng đang giảng bài cho cô, cậu ta lớn nhất.
Giang Hạo Lam nhìn biểu cảm oan ức mà không dám nói của cô, trong lòng anh có chút thoải mái, phía trước bị cô dỗi không lời nào để nói, còn vì chuyện con chó của cô làm mất mặt anh, tất cả khó chịu mấy ngày nay liền biến mất.
“Này, bà chủ.” Anh đột nhiên lên tiếng.
“Làm sao?”
“Còn chán không?”
“Chán muốn chết, đau đầu quá!” Tang Uyển Hề chu cái miệng nhỏ nhắn, yếu ớt kêu lên.
Giang Hạo Lam cười, mãn nguyện ngả người ra sau:
“Tôi nói tiếng Anh có tốt không?”
Tang Uyển Hề nhìn những từ trong bài thi được anh đánh dấu đỏ, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua dáng ngồi ông lão của Giang Hạo Lam, trịnh trọng gật đầu:
“Ừm rất tốt.”
“Ừ……” Giang Hạo Lam nhấn mạnh âm cuối, hài lòng gật đầu, đối với những lời cô nói rất hài lòng.
“hmm.” Tang Uyển Hề nhìn thời gian, 11 giờ rưỡi, ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hạo Lam,
“Hôm nay cảm ơn cậu, cậu thật tốt.”
Trong lòng cô yên lặng xin lỗi anh vì lúc trước đã xem anh là chàng trai bất lương. Anh là người tốt, không phải loại người không đứng đắn.
Giang Hạo Lam nhắm mắt lại, bình thản nói:
“Ừm không có gì, tôi cũng đang rảnh.”
Tang Uyển Hề: “Vậy cảm ơn cậu vì đã rảnh.”
Nói xong, cô mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của bạn cùng phòng gửi cho cô một phút trước.
【 Đường Mính: Tớ đang đợi cậu ở ngã tư đại học để đi ăn, cậu mau tới nha! 】
“Bạn cùng phòng của tôi rủ tôi đi ăn, tôi đi trước. Còn có chuyện lần trước ở tiệm, tôi muốn nói một tiếng xin lỗi với cậu.”
Tang Uyển Hề vừa nói, vừa dọn dẹp sách trên bàn, sau đó để toàn bộ vào trong cặp.
“Tôi đi trước nha.”
Cô mang cặp lên, vẫy tay với Giang Hạo Lam, cười tủm tỉm nói,
“Bái bai!”
Giang Hạo Lam: “……”
Anh còn chưa kịp nói gì, cô gái đã xoay người chạy đi, chạy một cái liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chạy thật là nhanh.
Anh cười nhạt một tiếng, anh liếc nhìn cái bàn được dọn dẹp sạch sẽ chỉ còn chừa lại một vật nhỏ trên bàn.
Giang Hạo Lam nhìn và cầm nó lên, một cây bút màu hồng phấn hình con thỏ, rất giống với phong cách của cô.
–
Lúc Giang Hạo Lam bước ra từ khu dạy học, Triệu Tứ đang ở dưới cầu thang đợi anh.
Hai người đi song song nhau, đi tới hướng nhà ăn.
“Lão đại, vốn lúc đầu nói sẽ cùng nhua chơi bóng rổ nhưng anh lại không tới. Anh không biết đâu lúc đó đám bên kia kiêu ngạo cỡ nào, hắn ỷ vào anh không tới, cố ý ngáng chân bọn em. Mụ nội nó, chó cậy thế chủ, khinh người quá đáng!”
Giang Hạo Lam làm lơ chuyện Triệu Tứ dùng sai thành ngữ, nói trúng tim đen hỏi: “Thắng không?”
“Thắng.”
“Thắng là được rồi.”
“Đúng rồi, em vừa nãy còn thấy người nào đó.” Triệu Tứ lặng lẽ nhìn phản ứng của Giang Hạo Lam, “Anh đoán xem là ai?”
Giang Hạo Lam không lắm để ý cưới nói: “Mày còn muốn úp úp mở mở với anh.”
Triệu Tứ nuốt nước miếng: “Em vừa mới nhìn thấy bà chủ tiệm bánh ngọt, cô ấy không biết là gấp chuyện gì. Chạy nhanh đến mức bị vấp hòn đá ngã la lên giống như tiếng gà bị giết vậy, la rất thảm. Lúc đứng lên đi thì khập khiễng chân, cũng may phía trước có một mỹ nhân tới đỡ cô ấy đi.”
Giang Hạo Lam nheo mắt, giọng nói hơi trầm: “Triệu Tứ.”
“Hả, lão đại.”
“Nếu không biết dùng thành ngữ thì đừng nói thành ngữ, sẽ bị đánh đấyđấy.”
“…… Cmn!”
–
Ở nhà ăn trong trường, Tang Uyển Hề gặp được Đường Mính đỡ, khập khiễng mà ngồi vào ghế.
“Cậu chờ ở đây tớ đi lấy đồ ăn, cậu muốn ăn gì?”
Tang Uyển Hề ngẩng đầu, nhìn Đường Mính cười nói:
“Ăn giống cậu là được! Cảm ơn cậu!”
Mười phút sau, Đường Mính bưng hai khâu mì gà ra, ngồi đối diện Tang Uyển Hề.
Đường Mính ngẩng đầu nhìn Tang Uyển Hề: “Cậu làm gì mà chạy gấp vậy? Người ta đi đầu thai cũng không nhanh như thế, có con hổ lớn đuổi theo cậu à?”
“Không phải sợ cậu đợi sao” Tang Uyển Hề chu môi với Đường Mính, nói:
“Nhưng úng là có con hổ rất lớn, cũng may hôm nay không hung dữ lắm.”
“Cậu đang nói gì vâỵ?”
Tang Uyển Hề ăn một muỗng cơm nói: “Thì là hai ngày trước Tiểu Bạch nhà tớ chọc tới con hổ hung dữ đó, hôm nay ở phòng học hành lang tình cờ gặp được, cậu ta vậy mà chủ động dạy tớ tiếng Anh, thật thần kỳ.”
“Sau đó thì sao? Hắn giảng tiếng Anh cho cậu?”
“Lúc giảng mặc dù có chút không kiên nhẫn.”
Đường Mính kinh ngạc ngẩng đầu: “Cậu ta không đánh cậu sao?!”
“Ách, cậu ta có gõ đầu tớ một cái, có điều cũng không đau lắm.”
“Cái này không tính.” Đường Mính nuốt đồ ăn trong miệng xuống,
“Thế mà cậu ta lại kiên nhẫn giảng tiếng Anh cho cậu mà không tức giận, tớ cảm thấy tính tình của người đó chắc rất tốt, tớ lúc trước giảng bài tiếng Anh cho cậu…… Tớ hoài nghi nhân sinh của cậu có phải sắp chết hay không?”
Tang Uyển Hề nhíu màu: “Này! Cậu có ý gì!”
“Cậu ta kiên nhẫn giảng bài cho cậu, không phải là có ý với cậu chứ.”
Tang Uyển Hề đột nhiên lắc đầu:
“Không thể nào, chúng tớ có xích mích.”
“Vậy mà không có” Đường Mính có chút kỳ quái,
“Chẳng lẽ hai người sinh sai giới tính?”
“Ăn cơm của cậu đi!” Tang Uyển Hề trừng mắt nhìn Đường Mính, không nghĩ sẽ nói về vấn đề này.
Đường Mính: “……”
Sau khi ăn cơm xong, Tang Uyển Hề được Đường Mính đỡ tới phòng y tế, bác sĩ nói chân cô bị thương tới gân cốt, cần ít nhất thời gian một tuần để khôi phục. Sau khi lấy thuốc xong, Đường Mính dắt người bị thương về ký túc xá.
Vừa vào cửa, Tang Uyển Hề liền nằm liệt trên giường:
“Cũng may là phòng ký túc xá không cao.”
Đường Mính: “Cậu nhớ phải thoa thuốc đúng giờ đều đặn đó.”
“Ừ ừ.”
Nghỉ ngơi một lúc, Tang Uyển Hề ngồi dậy báo tin tức cho Cố Thang Nguyên.
【 Tiểu Hùng Kẹo Mềm: Chiều hôm nay nghỉ nửa ngày, cho em kỳ nghỉ nhỏ, bao giờ về nhớ cho Tiểu Bạch ăn. 】
【 Cố Thang Nguyên: Rõ ạ! 】
Một lát sau, hai bạn cùng phòng cũng trở về, nhìn thấy Tang Uyển Hề đang thoa thuốc, quan tâm hỏi vài câu, liền lên giường ngủ trưa.
Trời hôm nay nhiều mây, thời tiết mát mẻ, mặt trời giữa trưa ở trong mây giống như có một vật nhỏ ngoi đầu ra, trong chốc lát lại biến mất.