Edit: Rừng Nhỏ
Beta: Anh
Giây tiếp theo, Tang Uyển Hề ôm Giang Hạo Lam càng chặt thêm.
“Đây là do em…” Giang Hạo Lam nói nhỏ bên tai cô, dịu dàng bảo: “Anh chờ giây phút này rất lâu rồi.”
Tang Uyển Hề vẫn còn mơ màng trong giấc ngủ, cô tiện tay ôm một chiếc gối, nhưng chiếc gối có vẻ hơi chật thì phải, cảm giác còn không đúng lắm.
Bên tai đột nhiên nhột nhột, cô chậm rãi mở mắt ra, bất ngờ phát hiện cô đã ôm Giang Hạo Lam lúc nào không hay.
Tang Uyển Hề lập tức buông tay, muốn giải thích gì đó, nhưng gương mặt tuấn tú của người kia chợt xích đến gần, hơi thở của anh phả vào tai cô.
Giọng điệu Giang Hạo Lam vô tội, nhưng hành động lại chẳng vô tội chút nào: “Là em ôm anh.”
Tang Uyển Hề muốn quay mặt đi, nhưng chỉ trong tích tắc, Giang Hạo Lam đã kéo cô về, hô hấp như bị đình trệ, chàng trai trước mặt càng tiến gần cô hơn, cho đến khi bọn họ gần tới mức chóp mũi chạm nhau.
Đôi mắt của Giang Hạo Lam đen nhánh, sáng ngời tựa ngọn hải đăng dưới đáy biển sâu. Hơi thở của cậu vô cùng ấm áp nhưng đôi môi như thấm đẫm sương lạnh, cậu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi cô.
Thủy triều dâng lên rồi hạ xuống, để lại những gợn sóng lăn tăn in hằn trên trái tim cô ngay bây giờ.
Mùi bạc hà thoang thoảng vương vấn nơi chóp mũi, thanh mát mà dịu dàng, chỉ chốc lát, thậm chí cô còn chưa phản ứng kịp, cậu đã rời khỏi cô.
Tang Uyển Hề ngẩn ngơ một hồi, sau đó hích nhẹ cậu: “Cậu trêu tôi, không phải cậu nói giờ quá sớm à hu hu hu.”
“Anh…” Giang Hạo Lam im lặng rồi cười khẽ vươn tay xoa rối tóc cô: “Anh nên làm gì bây giờ, trách em quá ngọt ngào.”
“Được rồi, về phòng ngủ nhé.” Cậu dỗ dành cô.
Tang Uyển Hề nhìn chằm chằm cậu với đôi mắt đỏ bừng, không nói lời nào.
Giang Hạo Lam bật cười: “Sao, muốn anh bế em hả?”
Tang Uyển Hề trừng mắt liếc cậu, nhặt chân bông lên, quay đầu bỏ đi: “Tôi có chân!”
–
Sáng hôm sau, khi Tang Uyển Hề thức dậy, cô cảm thấy cơ thể khỏe hơn rất nhiều nhiều, cô cầm điện thoại, đọc tin nhắn Giang Hạo Lam gửi.
[chú sói cô độc: Anh về nhà đây, có một hộp giữ nhiệt đựng bánh bao anh để ở phòng khách ấy, em nhớ ăn sáng đó.]
Không ngờ… cậu ấy khá chu đáo đấy nhỉ.
Tang Uyển Hề như được bao bọc bởi kẹo bông gòn, trong lòng ngọt ngào.
Cô ngồi thẳng trên ghế sô pha, nghiêm túc trả lời tin nhắn của cậu.
[Kẹo dẻo gấu: “Cảm ơn cậu ngày hôm qua nhé, tôi đỡ hơn rồi ovo]
Ngay sau đó, Giang Hạo Lam gọi điện cho cô.
Tang Uyển Hề che micro hắng giọng, cẩn thận đưa điện thoại lên tai, dè dặt trả lời: “Alo, Giang…”
Âm thanh lười biếng của Giang Hạo Lam truyền tới micro: “Hả?”
“….. à.”
Giang Hạo Lam: “Bây giờ em không sao chứ?”
“Không sao cả.”
Hai bên im lặng một lúc, Tang Uyển Hề chờ đợi Giang Hạo Lam hỏi cô, kết quả là một lúc lâu sau cậu mới nói: “Vậy… Em phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi?”
“Tôi có yếu đến thế đâu.”
Giang Hạo Lam cười: “Yên tâm, anh sẽ dẫn em đi chơi mà.”
“….” Cô háo hức trông rõ ràng thế ư?
Giang Hạo Lam: “Hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi, anh và Cố Thang Nguyên troong tiệm cho.”
“Nè, cái này hơi…”
“Mai gặp.”
“….”
Cúp máy, cô cúi đầu nhìn điện thoại, phát hiện trên Wechat xuất hiện 2 chấm đỏ, 1 avatar màu hồng nhạt tên “Hương sen”, avatar còn lại hình nhánh cây tên “Tâm duyệt quân hề”
Giác quan thứ sáu của Tang Uyển Hề cảm nhận được điều bất thường, cô run rẩy duyệt bạn bè.
Rất nhanh, 2 bên gửi tin nhắn cùng một lúc.
[ Tâm duyệt quân hề: Hé lu, Tiểu Uyển Hề ~ {Mỹ nữ hé lu.jpg}]
[ Tâm duyệt quân hề: Chị là chị họ thằng Lam, sau nó dám bắt nạt em, chị bảo kê! {chú thỏ cute.jpg}]
[ Hương sen: Con là A Uyển à, chuyện hai con bác nghe Lam kể rồi, bác vui lắm. {cười ngây ngô.jpg}]
[ Hương sen: Rảnh thì ghé nhà bác ăn cơm nha! {tình yêu}]
Tang Uyển Hề luống cuống tay chân trả lời.
[em chào chị! {đáng yêu}]
[cháu chào bác ạ! {đáng yêu}{hoa hồng}]
Cùng lúc đấy, Giang Hạo Lam gửi tin nhắn tới.
[Mẹ và chị họ anh đòi kết bạn với em, anh không ngăn nổi, em cứ kết ạn đi {ngoáy mũi}, không sao đâu, hhai người kia nhiệt tình lắm!]
Chốc lát, Tang Uyển Hề bị thêm vào nhóm [Hội người một nhà tương thân tương ái]
Quả nhiên…. Rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức khiến cô phải sợ hãi.
Không, bọn họ vẫn đang trong giai đoạn mập mờ ư? Mới chụt một cái mà phát triển gớm thế?
–
Ở đầu bên kia, Giang Hạo Lam đi đến tiệm bánh ngọt Điềm Thỏ, gặp phải Giang Tâm Duyệt đang đeo kính râm.
Cậu nhướng mày: “Sao chị ở đây?”
“Thăm em dâu tương lai, Triệu Tứ kể chị vậy.” Giang Tâm Duyệt tháo kính râm xuống, choàng vai Giang Hạo Lam, đấm cậu: “Mày được nhở, phát triển nhanh đấy, hai người trước còn than chị mày, giờ ở chung một chỗ rồi à?”
“Nhưng mày phải chịu trách nhiệm với con gái nhà người ta đấy.”
Khuôn mặt tuấn tú của Giang Hạo Lam đỏ lên: “Làm gì có.”
Giang Tâm Duyệt: “Em dâu đâu?”
“Hôm nay em ấy ở nhà nghỉ ngơi, em thay em ấy trông hàng.”
“Chậc, làm đàn ông đáng tin cậy chẳng dễ dàng, thôi, chị mày khướt trước, rảnh thì dẫn con bé về ăn cơm!”
Giang Hạo Lam sờ mũi: “… Vâng.”
–
Ngày Giang Hạo Lam dẫn Tang Uyển Hề ra ngoài chơi, thời tiết trong lành, gió mát thổi nhẹ.
Nhưng khi đến địa điểm cậu chọn, Tang Uyển Hề dừng chân, thở dài thườn thượt, quay đầu nhìn cậu: “Cậu làm tôi thật thất vọng.”
Giang Hạo Lam cười tủm tỉm: “Sao thế em?”
Tang Uyển Hề chỉ vào cánh cửa màu hồng của công viên trang hoàng như tòa lâu đài cổ tích: “Đây là?”
Giang Hạo Lam nghiêm túc nói: “Trong công viên giải trí có tàu lượn siêu tốc.”
Tang Uyển Hề rất chi là không hài lòng liếc nhìn cậu: “Cậu bảo dẫn tôi đi đua xe này á? Chi bằng cậu chở tôi đi phượt còn hơn.”
Giang Hạo Lam: “Tàu lượn siêu tốc cũng là xe.”
“…”
Tuy Tang Uyển Hề ghét bỏ mấy trò kia, nhưng khi ngồi chơi tàu lượn siêu tốc thật, cô đã vô cùng hoảng loạn.
Đường ray trượt xuống, trái tim cô muốn bay vút theo con tàu, cảm giác không trọng lượng bởi lực ly tâm, quá ư là đáng sợ.
Cô chẳng dám hé mắt, chỉ lo túm chặt tay vịn.
“Đừng sợ.” Giọng nói của Giang Hạo Lam văng vẳng bên tai: “Không sao, anh ở đây.”
Giọng nói trầm thấp tựa ma lức khiến đáy lòng cô bình tĩnh trong chớp mắt.
Giang Hạo Lam: “Em mở mắt ra xem, chẳng phải em luôn muốn thử cảm giác này sao?”
Tang Uyển Hề chậm rãi mở mắt, nhìn thấy bầu trời trong xanh bát ngát, đường ray tàu siêu tốc uốn lượn, từ trên cao nhìn xuống, đám người bên dưới như đàn kiến lít nha lít nhít.
Bên tai là tiếng thét đinh tai nhức óc.
Cô làm theo họ, hét lớn.
Ngoảnh đầu lại, là nụ cười ấm áp của Giang Hạo Lam.
Tưởng chừng sắp rơi xuống đất, giây tiếp theo như định ngã, nhưng ngay sau đó con tàu ổn định trở lại, từ từ tiến vào núi.
Đó là điều cô muốn trải nghiệm, kích thích cực hạn.
Thời điểm bước ra, cả chân lẫn tay Tang Uyển Hề mềm nhũn, hoa mắt chóng mặt, cô thuận tay ôm cánh tay Giang Hạo Lam.
“Đỡ, đỡ tôi.”
Qua một lát, thấy Tang Uyển Hề không nói lời nào, Giang Hạo Lam cúi đầu xem xét, cậu trông thấy gương mặt trang điểm kĩ lượng giờ đã nhem nhuốc vì nước mặt của Tang Uyển Hề, nước mặt rơi lã chã như trân châu, tuôn như mưa.
Giang Hạo Lam duỗi tay lau nước mắt cho Tang Uyển Hề, dịu dàng hỏi han: “Sao lại khóc?”
“Mặt dơ hết cả nè.” Cậu săn sóc lau nước mắt hộ Tang Uyển Hề, lấy khăn tay trong túi ra lau.
“Tôi không sao.” Tang Uyển Hề vừa xấu hổ vừa mất mặt: “Tôi chỉ là…. Chỉ là.”
Lần đầu tiên chơi nên cô không biết làm sao.
Bóng dáng cao lớn đột nhiên cúi người ôm cô, Tang Uyển Hề có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ, đều đặn, nhẹ nhàng.
Khoảnh khắc đó, Tang Uyển Hề cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có, khác với tình yêu của cha mẹ, đó là của một chàng trai có quỹ đạo cuộc đời hoàn toàn đối lập cô.
Cô có thể cảm nhận được, cái ôm này, là cái ôm trân trọng cô.
Chàng trai phóng khoáng như chim ưng, lại chỉ dành mỗi phần ấm áp này cho riêng cô, đưa cô đến những trải nghiệm và chuyến phiêu lưu đầy mới lạ.
–
Phố Giang Hạ vẫn phồn hoa như lụa cẩm, xe cộ đông đúc, nhưng khác là, pháo hoa tuyệt đẹp bỗng nổ tung giữa bầu trời đêm, lộng lẫy sặc sỡ.
Bờ sông, trên cây cầu vượt, hai người đi cạnh nhau, hai bên vô cùng yên tĩnh.
Pháo hoa nở rộ, Tang Uyển Hề nhìn về phía ấy, Giang Hạo Lam thuận thế nắm lấy tay cô.
Bàn tay đột nhiên bị một bàn tay to lớn bao bọc, đôi tay giao nhau, trong lòng cô nảy chút ấm áp, Tang Uyển Hề nói: “Tôi chưa thấy pháo hoa bắn ở đây bao giờ.”
Giang Hạo Lam bất đắc dĩ cười: “Em nghĩ là vì sao?”
“A….” Tang Uyển Hề thông não, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu thuê người bắn pháo hoa?”
Giang Hạo Lam: “Ừ, dẫn em chơi trò kích thích xong, phải dung hòa bằng lãng mạn chứ.”
“Cảm ơn nhé, tôi rất thích.”
Giang Hạo Lam vén mái tóc của Tang Uyển Hề, sửa sang mớ tóc rối giúp cô: “Vậy, chúng ta chính thức ở bên nhau nhé.”
“Nếu không?” Tang Uyển Hề mím môi cười: “Cậu thấy một cô gái ghét cậu sẽ cho cậu xoa tóc ư?”
“Nè, anh đang nghiêm túc chỉnh tóc cho em đó.”
“Với tay nghề của anh, tốt nhất là đừng đụng vào tóc em.”
Không biết âm nhạc phát ra từ đâu, cách đó không xa có một đài phun nước di chuyển theo tiết tấu của nhạc, Tang Uyển Hề nắm tay Giang Hạo Lam, dẫn cậu đến chỗ lan can.
“Nhìn kìa, pháo hoa nổ dưới nước.”
Cô ngoảnh mặt, hưng phấn kể cậu nghe, Giang Hạo Lam bỗng cúi đầu, hôn lên môi cô một cái.
“Thấy.” Cậu cười nói.
Tang Uyển Hề ngơ ngẩn, định nói gì thêm, nhưng đôi môi đã bị cậu lấp kín.
“Chúng ta chính thức là của nhau, vậy….”
“Dưới cầu, có người, … rất nhiều người…”
Tang Uyển Hề đứt quãng than, nhưng Giang Hạo Lam đã chặn họ lại.
“Không ai thấy hết.” Khóe môi Giang Hạo Lam vương vẫn nét cười, lưu luyến đôi môi cô: “Dù có thấy,”
“—- thì sao chứ.”
“Hiện tại, em có muốn cùng anh nổi loạn tuổi thanh xuân không.”
Không chờ cô đáp lời, Giang Hạo Lam lạp tức ôm eo cô, gia tăng nụ hôn sâu hơn.
Tình yêu và sự ấm áp giao hòa trên môi cô, hương bạc hà và ngọt ngào quyện vào nhau trong không khí, Tang Uyển Hề nhắm mắt, đáp lại nụ hôn chẳng thành thạo mà còn thô lỗ của Giang Hạo Lam.
Cứ thế, đôi ta hãy cùng nhau buông thả. Trái tim Tang Uyển Hề đập nhanh, cô bối rối suy nghĩ miên man.
Dưới cầu, xe cộ qua lại đông đúc.
Trên cầu, đôi chim chích bông ôm lấy nhau thật chặt.
–
Hai người cùng nhau trở về khu chung cư Giang Hạ, cả hai quấn quýt trước cửa chung cư Tang Uyển Hề ở, lưu luyến không thôi.
Tang Uyển Hề đầy Giang Hạo Lam: “Đến lúc anh phải về rồi.”
“Ừm,…. Vậy thôi.” Giang Hạo Lam quay người đi vài bước, 10 bước cậu đã quay lại mất 3 lần, tới bước thứ 100 cậu mỉm cười nhìn cô.
Mỗi khi cậu ngoảnh lại, cậu có thể nhìn thấy Tang Uyển Hề đang vẫy tay tạm biệt cậu như chú mèo chiêu tài ngoài hàng quán.
Cậu chợt nhớ đến cái gì đó, ở phía xa cậu gọi tên cô: “Này, Tang Uyển Hề.”
“Sao thế.”
Giang Hạo Lam: “Em chạm dây đeo túi đi.”
“Hả.” Tang Uyển Hề làm theo lời cậu nói, cô tìm thấy một vật nho nhỏ.
Cô nhìn xuống, và phát hiện kia chính là chiếc kẹp hình con gấu, mềm mềm trông rất dễ thương, không biết cậu đã gắn lên khi nào.
Giang Hạo Lam chỉ sau cậu: “Anh về nhé?”
Tang Uyển Hề đột nhiên nói: “Chờ một lát!”
Cô chạy như bay đến nơi Giang Hạo Lam đứng, nhún chân chụt một cái lên má cậu.
“Cảm ơn quà của anh.” Tang Uyển Hề thủ thỉ.
Trong lòng Giang Hạo Lam vui mừng khôn xiết: “Không có việc gì.”
Cậu muốn xoa tóc Tang Uyển Hề, nhưng khi tay vừa đưa ra lập tức chạm phải không khí.
“Sao vậy?” Cậu nhíu mi.
“Ba… Mẹ….” Cậu chỉ thấy Tang Uyển Hề lướt qua người cậu, kêu 2 người đứng sau lưng cậu.
“….” Giang Hạo Lam bèn quay đầu, cậu nhìn thấy một đôi trung niên, tay họ xách vali, có vẻ họ vừa đi chỗ nào về.
Cậu cố nặn ra một nụ cười: “Cháu chào hai bác…”
Một cuộc gặp gỡ xấu hổ nhất thế kỷ.
Ba Tang đầy mắt kính trên sống mũi: “Cháu là Tiểu Giang.”
“Vâng.” Giang Hạo Lam gật đầu, “Cháu chào bác, chàu là bạn trai A Uyển ạ.”
“Ừ.” Ba Tang thờ ờ đáp, “Cháu đi được rồi.”
“….” Giang Hạo Lam cười với Ba Tang rồi lại cười với mẹ Tang, chột dạ rời đi.
–
Tang Uyển Hề không thể trở lại căn nhà thuê của mình, cô bị ba mẹ trực tiếp kéo về quê.
Mẹ Tang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt lạnh tanh, khoanh tay trước ngực: “Kể cho mẹ nghe, hai đứa quen nhau như thế nào?”
Ba Tang ngồi bên cạnh mẹ Tang, ông cũng nghiêm túc nhìn Tang Uyển Hề.
Còn Tang Uyển Hề đứng trước hai người họ, cúi gầm mặt, như học sinh tiểu học đang mắc lỗi.
Tiểu Bạch đột ngột xông ra, chạy xung quanh cô, nước dãi bắn tung tóe, thingr loạng cạ đầu vào mắt cá chân cô khiến cô ngứa ngáy không chịu nổi.
Đầu nào Tang Uyển Hề xoay chuyển nhanh chóng, cười nói với ba mẹ: “Vì Tiểu Bạch quen anh ấy.”
Mẹ Tang: “?”
Tang Uyển Hề ngẩng đầu, lặng lẽ quan sát nét mặt của mẹ mình, nuốt nước bọt kể tiếp: “Tiểu Bạch thích anh ấy nên đuổi theo anh ấy giúp con, chúng con quen nhau như thế ạ.”
“…” Mẹ Tang liếc nhìn Tiểu Bạch, nhẹ giọng nói: “Nếu vậy thì thôi, mẹ tin tưởng ánh mắt của Tiểu Bạch.”
“?” Tang Uyển Hề đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc: “Mẹ định thế thật hả!”
Hóa ra cô vẫn kém một con cún hu hu.
Mẹ Tang cười khẽ, dịu dàng nói: “Ngày đó mẹ nói chuyện với cậu ta rồi, khá ấn tượng đấy, lần sau có thời gian, con dẫn cậu ta về nhà chơi.”
Tang Uyển Hề ngoan ngoãn vâng dạ: “Vâng.”
Trở lại phòng ngủ, vốn định gọi điện thoại cho Giang Hạo Lam, Wechat của cô bỗng có một tin nhắn đến, cô tình cờ mở ra xem, phát hiện ba đang phát bao lì xì trong nhóm gia đình.
【 Người và chó một nhà. 】
【 Cả đời bình an: { cung hỉ phát tài }】
【 “Hoa khai phú quý” mời “Nicotin không hiểu gia soái” vào nhóm. 】
【 hoa khai phú quý: Hoan nghênh hoan nghênh! 】
【 cả đời bình an: Hoan nghênh. 】
【 nicotin không hiểu gia soái: { cười ngây ngô } cảm ơn chú dì! 】
【 cả đời bình an: Sau này, Tiểu Bạch, Tiểu Uyển dựa vô con hết đấy. { lời nói thấm thía.jpg}】
【 hoa khai phú quý: Nếu là Tiểu Bạch nhìn trúng cậu, dì xem trọng cháu. 】
【 mỗi ngày tang tâm:……】
Tang Uyển Hề gửi một chuỗi dấu ba chấm, nội tâm phức tạp quan sát cuộc trò chuyện, cô cảm thấy bản thân cô như bị bỏ ngoài rìa.
Giang Hạo Lam gửi tin nhắn riêng cho cô.
[Khi nào về gặp bố mẹ anh {chó shiba}]
[…]
[… Mới gặp chưa được bao lâu, vội cái gì.]
[Tùy em, nhưng chị họ bảo cuối tuần dẫn em về ăn cơm, em nhất định phải đến nha.]
[…. Biết rồi.]
–
…..
Vài tháng sau.
Ngày ấy trời đổ mưa phùn, Giang Hạo Lam dặn cô, sẽ cho cô một điều bất ngờ.
“Bất ngờ gì á?” Tang Uyển Hề đến con phố cũ mà bọn họ đã thỏa thuận, cô cầm chiếc ô nhỏ, tiền gần Tang Uyển Hề, cười ha hả hỏi cậu.
Giang Hạo Lam kéo Tang Uyển Hề đến một quầy hàng để trú mưa, bảo cô ngồi xuống.
“Nhắm mắt lại.” Giang Hạo Lam nói câu mà tất cả nam chính ngôn tình đều nói, giọng nói đậm chất phong cách tổng tài bá đạo, pha chút dịu dàng.
Vì thế, Tang Uyển Hề nhắm mắt lại.
Cảm giác mát lạnh từ cổ truyền tới, như thể có vật gì đó dán lên, chắc là vòng cổ, Tang Uyển Hề suy đoán.
“Mở mắt nào.”
Tang Uyển Hề mở mắt, cúi đầu nhìn, quả nhiên là vòng cổ, chiếc vòng cổ Giang Hạo Lam tặng được làm bằng hình bánh donut, trên mặt dây chuyền còn chạm khắc một ít đá, vô cùng lấp lánh và tinh xảo
Cô ngước mắt nhìn Giang Hạo Lam, cổ cậu cũng đeo một chiếc vòng cổ, mặt dây chuyền là chocolate đen sẫm.
Vòng cổ cặp đôi.
Tang Uyển Hề mỉm cười: “Thật đẹp.”
“Em khen mỗi câu này thôi à?” Giang Hạo Lam nhìn cô, khóe môi cậu hơi nhếch lên, “EM phản ứng bình tĩnh quá đi mất.”
“——- Anh muốn em khen anh như học sinh tiểu học ư? Tặng anh một đóa hoa hồng đỏ?”
“Bánh donut…. Hay là bánh su kem?”
Giang Hạo Lam ngồi cạnh Tang Uyển Hề, ôm lấy bả vai cô, ngoảnh mặt ngắm cô, mắt mày ấm áp chan hòa: “Bánh donut và em, anh muốn tất.”
“Vậy được rồi,” Tang Uyển Hề ạ đầu vào vai cậu, thì thầm, “Đều cho anh.”
Giang Hạo Lam: “Em đứng đổi ý nữa nhé, không thì anh mách Tiểu Bạch đấy.”
“Tiểu Bạch làm sao có thể tin mấy mời gièm pha của anh cơ chứ?”
“Đơn giản lắm, anh cho nó chiếc bánh kẹp, nó sẽ yên lặng.”
“Thật sao.”
“Đúng….” Giang Hạo Lambình tĩnh trả lời, cậu đột nhiên nhớ tới một ngày lâu ơi là lâu trước đây.
Ngày hôm đó, bầu trời xuất hiện rạng mây đỏ, sáng lạn sặc sỡ, Tang Uyển Hề ôm chú cún Tiểu Bạch, quay lại cười khúc khích, tình cờ chạm phải đôi mắt cậu.
Đó có lẽ là, thích.
Con phố cũ dài đầy sương mù, không khí thoang thoảng mùi hoa quế, Giang Hạo Lam bung dù, om chặt cô gái nhỏ xinh trong lồng ngực. Hai người vừa nói vừa cười, từ phương xa xa, bóng dáng hai người đẹp tựa tranh vẽ, xứng đôi vừa lứa.
Giang Hạo Lam hỏi: “Em muốn uống trà sữa ấm không?”
“Có ạ.”
Hai người dừng chân trước một tiệm trà sữa.
Giang Hạo Lam sờ soạng túi quần nửa ngày trời, cậu móc ra một tờ một trăm tệ, mười đồng xu, cậu đưa tờ tiền đỏ chót cho ông chủ.
Tang Uyển Hề cảm thấy hơi kỳ lạ: “Sao ah không trả bằng 10 đồng, hà tất phải dùng tờ một trăm tệ?”
Giang Hạo Lam nhoẻn miệng cười: “Bởi vì đây là mười đồng em tặng anh.”
Tang Uyển Hề khó hiểu nhìn cậu, sau đó cười cười gọ món: “Hai trà sữa đậu đỏ, cảm ơn!”
“Vâng.” Cô nhân viên xoay người làm trà sữa.
Thật lâu sau, một hình ảnh chợt lóe trong đầu cô, rốt cuộc Tang Uyển Hề cũng nhớ ra.
Cô cảm thấy hơi buồn cười, đáy lòng tràn ngập đường ngọt.
Cô vỗ bờ vai cậu: “…. Anh giữ cẩn thân vào,còn truyền cho con cháu mười tám đời nữa.”
Giang Hạo Lam cười hì hì: “Thế để anh đóng khung treo tường.”
“Không cần thiết đâu….”
“Vì A Uyển bảo thế rồi, nên nó rất cần thiết.”
“Tên này sến quá, đổi cách gọi khác đi anh.”
“Vậy… Bà Giang?”
Tang Uyển Hề vừa nghe đã lắc đầu lia lịa: “Thôi cứ gọi là A Uyển.”
Tang Uyển Hề ôm cô thật chặt, khẽ nói: “A Uyển nhà chúng ta thật ngoan.”
“……”
Cà đời cậu phóng túng ngỗ ngược, may sao có thể gặp gỡ một cô gái ngoan ngoãn đến thế.
Cậu muốn đưa cô đi ngắm cảnh đẹp nhất thế giới.
– HOÀN CHÍNH VĂN –
Tác giả có điều muốn nói:
Cảm ơn duyên phận đã cho chúng ta gặp nhau ở Tấn Giang. Bản ovo
Này mình chưa lưu nên update không ổn định, sắp tới mình sẽ lưu bản thảo và làm dàn ý chi tiết trước khi viết, đảm bảo update ổn định.
Mình muốn viết một câu chuyện ấm áp, dùng những lời lẽ ấm áp để hàn gắn mọi người, cho mọi người một chút hương vị ngọt ngào khi mọi người đang buồn chán.
Tôi vẫn còn nhiều, rất nhiều câu chuyện để kể …
Câu chuyện này có thể còn nhiều chỗ chưa hoàn hảo, nhưng tôi tin rằng Giang Hạo Lam và Tang Uyển Hề sẽ hạnh phúc trong thế giới của họ. HE!