Sau khi trở lại trường học, Lục Tế Tân liền đâm đầu vào phòng thí nghiệm đến trời tối mù tối mịt, thậm chí còn thường xuyên quên cả việc ăn cơm ngủ nghỉ, giáo viên lo lắng thân thể cô chịu không nổi nên cố ý sắp xếp người thường xuyên nhắc nhở cô.
Lục Tế Tân thật sự bận rộn, tuy rằng mới học nghiên cứu sinh nhưng thí nghiệm này đều do cô làm chủ đạo, tất cả mọi chuyện đều phải do cô an bài.
Đoạn thời gian trước bởi vì chuyện của nhà họ Lục mà tiến độ đã giảm không ít.
Còn có một số học sinh làm sai nên hướng đi sai lệch, những thứ này đều phải do cô sửa từng chút một.
Cô bận rộn cả buổi sáng, buổi trưa ngồi trong phòng nghỉ ăn cơm.
Xung quanh có mấy đàn anh đàn chị vây quanh học hỏi cô.
Lục Tế Tân cắn một miếng bánh bao rồi nuốt xuống, ở trong lòng suy nghĩ phải giải đáp vấn đề này như thế nào.
Vấn đề không khó, nhưng hơi phức tạp và khó hiểu, cô phải giải thích thật đơn giản thì đối phương mới có thể hiểu được.
Cô vừa nghĩ ra cách thì điện thoại di động vang lên.
Cô lập tức duỗi tay định tắt điện thoại nhưng lại nhìn thấy một cái tên quen thuộc: bảo bối Niệm Hi.
Đó là tên cô đặt.
Trong lòng chợt mềm nhũn ra, vẻ mặt trở nên dịu dàng và mang theo tia vui vẻ.
Cô đặt bánh bao xuống và nhấc điện thoại lên, sau đó gật đầu với những người xung quanh rồi nói: "Em nghe điện thoại đã."
Cô đi đến bên cửa sổ và nhấc máy: "Niệm Hi?”
"Chị Tế Tân…" Giọng nói mềm mại của cậu bé truyền đến từ đầu dây bên kia: "Gần đây chị có bận không?”
Lục Tế Tân lắc đầu: "Không bận.”
"Ồ." Cậu bé có chút thất vọng, không bận sao không liên lạc với cậu chứ, chị Tế Tân không thích cậu sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Niệm Hi liền căng thẳng, đôi mắt phượng xinh đẹp bỗng tràn ngập ánh nước: "Chị Tế Tân, cảm ơn chị lần trước đã tặng quà cho em.
Em rất thích nên muốn gọi điện thoại cảm ơn với chị.”
Khả năng tư duy của cậu bé rất tốt, rất nhanh nhẹn nên có thể tự cảm nhận ra, nếu chị Tế Tân không thích mình, như vậy mình tùy tiện gọi điện thoại tới là hành vi bất lịch sự.
Cậu không nên luôn quấy rầy chị Tế Tân, vì vậy rất nhanh nghĩ ra những lý do này.
Thẩm Gia Diệu ngồi bên cạnh nhíu mày nhìn con trai gọi điện thoại, không ngờ năng lực tư duy của con trai mạnh như vậy, những lời này căn bản không phải đã thương lượng trước đó.
"Thật không?" Giọng Lục Tế Tân dịu dàng: "Chị rất vui vì Niệm Hi thích những món quà kia.”
Thẩm Niệm Hi cúi đầu nhìn điện thoại đồng hồ đeo tay và mím môi, nửa ngày không nói lời nào.
Thẩm Gia Diệu thấy vậy bèn liếc cậu một cái.
Thẩm Niệm Hi nhận ra và ngẩng đầu nhìn Thẩm Gia Diệu một cái, rồi đột nhiên đứng lên chạy ra ngoài cửa, quay cái lưng nhỏ về phía anh.
Cậu không muốn bị bố nghe thấy.
Lục Tế Tân đợi nửa ngày, thấy bên kia không có tiếng động, còn tưởng rằng cậu đã cúp điện thoại: "Niệm Hi, em vẫn còn ở đó không?”
"Em đây ạ." Giọng nói mềm mại của cậu bé truyền đến lần nữa: "Chị Tế Tân, ngày mai em muốn mời chị đến nhà ăn cơm.”
Đến nhà ư? Lục Tế Tân nghĩ đến Thẩm Gia Diệu kì quái kia thì hơi chần chừ.
Cậu bé rất nhạy cảm và lập tức trở nên căng thẳng: "Chị Tế Tân không muốn đến sao?”
Rõ ràng cách một khoảng cách xa như vậy và cũng không nhìn thấy người, nhưng Lục Tế Tân lại nhạy cảm nhận ra sự thất vọng của cậu bé.
Cô chợt đau lòng, vội vàng trả lời: "Được, ngày mai chị sẽ tới.”
Thẩm Niệm Hi lập tức vui vẻ, bàn chân nhỏ quay một vòng, cười khanh khách.
Niềm vui hạnh phúc đó gần như tràn ra tới bên cô.
"Chị Tế Tân, hẹn gặp lại vào ngày mai." Cậu vui vẻ cúp máy và chạy vào trong nhà.
Nhìn thấy ba trong phòng khách, liền chạy đến trước mặt ba, trong giọng nói mang theo sự lém lỉnh của đứa nhỏ: "Sao bố lại bảo con gọi điện thoại cho chị Tế Tân?”
Lần này chính là do Thẩm Gia Diệu bảo cậu gọi điện thoại.
Thẩm Gia Diệu ngồi trên sô pha, cả người ngửa ra sau, vắt chéo chân, một cánh tay đặt trên lưng sô pha, tay kia che chở thẩm Niệm Hi, sợ cậu bé ngã xuống đất.
Anh không trực tiếp trả lời, mà thay đổi cách hỏi: "Con không thích chị Tế Tân sao? Tại sao nhiều ngày rồi không gọi điện thoại cho chị ấy?”
Tiểu Niệm Hi vốn nhìn chằm chằm bố mình, sau khi nghe câu hỏi này thì đột nhiên trở nên buồn bã giống như có tâm sự.
Thẩm Gia Diệu chớp mắt hai cái, cảm thấy rất bất ngờ.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng có tâm sự sao?
Anh rất ngạc nhiên.
Lời nói của Tiểu Niệm Hi rất rõ ràng và hợp lý, trước tiên cậu khẳng định suy nghĩ của mình: "Con rất nhớ chị Tế Tân, nhưng mà..." Cậu cúi cái đầu nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp hơi rối rắm.
"Nhưng mà cái gì?" Thẩm Gia Diệu ôm bé con vào trong ngực và dẫn dắt cậu.
"Chị Tế Tân không thích ba." Nói đến đây, Thẩm Niệm Hi lại cảm thấy khổ sở: "Nếu để cho chị ấy làm mẹ con, con sẽ rất vui vẻ nhưng chị Tế Tân sẽ không vui.”
Sắc mặt Thẩm Gia Diệu trở nên vô cùng khó coi, anh gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Sao con biết chị ấy không thích bố hả?”
“Con biết mà!” Nhóc con ôm bả vai nhỏ, tâm trạng đột nhiên trở nên kích động: "Ngày đó bố chọc chị Tế Tân không vui.”
Nhóc con bốn tuổi vẫn chưa thể hiểu được chuyện giữa người lớn, nhưng lại nhạy bén nhận ra bầu không khí khác thường giữa hai người.
Thẩm Gia Diệu không nói gì mà nhìn cậu bé một lúc lâu.
Đến khi nhóc con kia uốn éo, anh mới lấy lại tinh thần mà bế lên đặt trên sofa ngồi cạnh mình.
Anh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mở miệng giải thích: "Ba không chọc chị Tế Tân con không vui.”
Thẩm Niệm Hi nghiêng cái đầu nhỏ, tỏ vẻ rất không tin tưởng.
Thẩm Gia Diệu tiếp tục: "Bởi vì ba và chị Tế Tân của con không hề quen thân với nhau, chị ấy cũng không biết ba, vì vậy mới không biết nói cái gì.”
"Vậy sao?" Nhóc con đã có chút dao động.
"Đương nhiên rồi." Vẻ mặt Thẩm Gia Diệu nghiêm túc: "Nếu con không tin thì có thể gọi điện hỏi chị ấy, hỏi chị ấy có phải không thích bố không.”
Thẩm Niệm Hi cúi đầu, hơi do dự.
Thẩm Gia Diệu thấy vậy bèn dụ dỗ từng bước một: "Không phải con lo lắng chị Tế Tân của con không vui sao? Vì thế con nên hỏi chị ấy, nếu chị ấy thực sự không thích bố, con không cần liên lạc với chị ấy nữa.”
Thẩm Niệm Hi tách bàn chân nhỏ và nhíu mày, dáng vẻ trông rất khổ sở.
"Mau hỏi đi." Thẩm Gia Diệu lạnh lùng nhắc nhở, "Cứ chần chờ sẽ hết giờ nghỉ trưa đó, chị Tế Tân sắp lên lớp rồi.”
Nghe được câu này, Thẩm Niệm Hi lập tức gọi điện thoại.
Lục Tế Tân hơi bất ngờ khi lại nhận được điện thoại của Thẩm Niệm Hi, : "Làm sao vậy?”
Cậu bé im lặng một lúc lâu, sau đó mở miệng nói với giọng điệu hơi do dự: "Chị Tế Tân, chị, có phải chị không thích bố em không?”
Sao thằng bé lại hỏi vậy chứ?
Lục Tế Tân bị làm khó, cô không ngờ cậu bé bốn tuổi lại nhạy cảm đến mức có thể cảm nhận được cảm xúc của cô như vậy.
Đúng là một đứa trẻ nhanh nhạy.
Chẳng lẽ bởi vì một mình, không có mẹ nên như vậy sao?
Không biết vì sao, khi đối mặt với Thẩm Niệm Hi, Lục Tế Tân luôn rất dễ dàng mềm lòng, vừa nghĩ đến cậu bé không có mẹ cho nên trưởng thành sớm, khiến trong lòng cô vô cùng chua xót.
Cô vội vàng trả lời: "Không có, sao Niệm Hi lại nghĩ như thế.
Chị rất thích bố em mà.”
Đây hoàn toàn là giọng điệu dỗ dành đứa bé.
Nhưng sau khi Thẩm Gia Diệu nghe lén điện thoại của con trai, mặt lại giãn ra, cả người cảm thấy vui vẻ.
Nghe được đáp án này, Thẩm Niệm Hi rất hài lòng, nói lời tạm biệt với chị Tế Tân rồi liền cúp điện thoại.
"Con xem, đã nói chị Tế Tân sẽ thích bố mà." Khóe miệng Thẩm Gia Diệu nhếch lên cười, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý..