BẢO BẢO TRĂM TỶ MỜI MẸ KÝ NHẬN


Lục Tế Tân không hề rung động với Cố Tu Minh, thậm chí cũng không đến vịnh Thất Tinh vì anh ta giống như cô nói.
Đêm qua những lời nói với anh ta chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến mà thôi.
Lục Tế Tân muốn lập gia đình, nhưng cô không quan tâm đối tượng là ai, thích hay không cũng không quan trọng.

Cô chỉ muốn để Bạch Chỉ và Lâm Cảnh Thiên yên tâm mà thôi.
Nhưng hôm qua sau khi nhận cuộc gọi của Thẩm Niệm Hi, đột nhiên cô thay đổi suy nghĩ.
Đứa bé trai kia đáng yêu xinh đẹp, sau này cô cũng sẽ có con của mình.

Cô không muốn con mình sống trong gia đình có ba mẹ không yêu thương nhau.
Cô muốn con mình có thể sống trong tình yêu thương.
Cho nên cô đồng ý thử ở chung với Cố Tu Minh.
Không khí ở vịnh Thất Tinh rất tốt, khách sạn thoải mái, Lục Tế Tân ngủ một giấc đến trời sáng, mở mắt nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài khiến tâm trạng vô cùng nhẹ nhàng.
Nhưng mà trừ thời tiết sáng sủa, còn một điều có thể làm tâm trạng cô thoải mái hơn.
Buổi sáng vừa đẩy cửa ra đã thấy một thiên sứ nhỏ.
Thẩm Niệm Hi và Lục Tế Tân đều bất ngờ, trừng to mắt kinh ngạc một lúc lâu mới vui sướng chạy tới.

Cậu bé ôm chân Lục Tế Tân, vui vẻ nói: "Chị Tế Tân, sao chị lại ở đây?"
Lục Tế Tân vô cùng vui vẻ.

Còn điều gì vui hơn khi sáng sớm ngoài việc gặp được thiên sứ nhỏ chứ?
"Niệm Hi." Cô sờ vào chiếc trán cao của đứa nhỏ, trong lòng vui mừng: "Em cũng ở đây à."
Tiểu Niệm Hi nói ngọt như mật, vui vẻ ngẩng đầu lên: "Đây là duyên phận phải không? Em và chị Tế Tân có duyên quá."
Duyên phận à?
Từ ngữ làm người ta cảm thấy ngọt ngào.
Thẩm Gia Diệu đi tới nhìn Lục Tế Tân, tỏ vẻ kinh ngạc: "Khéo quá, Tế Tân cũng ở đây à? Công ty chúng tôi tổ chức team building ở đây."
Đúng là trùng hợp!
Thư ký Đổng đi ra từ phòng khác với sắc mặt lạnh lùng, vì team building hôm nay mà anh ta nhịn một đêm, cuối cùng chỉ vì tổng giám đốc có thể nói một tiếng khéo quá với cô Lục vào sáng nay.
Lục Nhã Tình và Cố Tu Minh cũng lần lượt đi ra, lúc nhìn thấy Thẩm Gia Diệu trên hành lang, hai người đều giật mình.
"Tổng giám đốc Thẩm." Cố Tu Minh chủ động đi lên chào hỏi.
Sáng nay tâm trạng của Thẩm Gia Diệu rất tốt, tốt hơn hôm qua, nhất là sau khi nhìn thấy Lục Tế Tân, tâm trạng anh vẫn rất tốt.
Đến khi trông thấy Cố Tu Minh, tâm trạng của anh trở nên khó chịu.
Suýt nữa quên mất, người này là đối tượng xem mắt của Tế Tân.
Thẩm Gia Diệu âm thầm đánh giá Cố Tu Minh, trong lòng cảm thấy mắt nhìn của Lục Tế Tân đã thụt lùi.

Trước kia cô xem trọng loại người như anh, bây giờ lại nhìn trúng người như Cố Tu Minh rồi.
Tiêu chuẩn giảm nhiều như thế, quả nhiên mất trí nhớ ảnh hưởng đến đầu óc.
"Cậu hai Cố." Thẩm Gia Diệu gật đầu với anh ta, vẻ mặt kiêu ngạo không có ý định bắt tay.
Nhưng Cố Tu Minh không hề cảm thấy mình bị lạnh nhạt.


Mặc dù tuổi của Thẩm Gia Diệu bằng anh ta, nhưng hai người ở cấp bậc khác nhau.

Cố Tu Minh xuất sắc, nhưng anh ta chỉ xuất sắc trong thế hệ thứ hai, thuộc về người thừa kế giỏi giang.
Còn Thẩm Gia Diệu đã thoát khỏi phạm vi người thừa kế từ lâu, anh là gia chủ nhà họ Thẩm, đồng thời dẫn đầu nhà họ Thẩm trở thành ba nhà quyền quý siêu việt.
Người có thể qua lại bình đẳng với Thẩm Gia Diệu là ba và ông nội của Cố Tu Minh.
Anh ta vẫn chưa đủ tư cách.
Lục Nhã Tình không đi qua, cô ta là con gái nhà quyền quý, có sự tự trọng của mình, quá hấp tấp sẽ làm cho người ta có ấn tượng không tốt.
Cô ta đứng đó thẳng người, hơi nghiêng mặt lộ ra nửa gương mặt trái xinh đẹp, khẽ gật đầu: "Tổng giám đốc Thẩm."
Dáng vẻ ưu nhã, giọng nói dễ nghe.
Dáng vẻ vô cùng tự nhiên hào phóng.
Mặc dù trong lòng Lục Nhã Tình thích Cố Tu Minh nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc biểu hiện bản thân trước người đàn ông tốt như Thẩm Gia Diệu.
Dù sao nếu khiến Thẩm Gia Diệu có ấn tượng tốt về cô ta thì anh sẽ nâng địa vị của cô ta trong giới quyền quý, càng có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta.
Lục Nhã Tình chào hỏi xong bèn đợi Thẩm Gia Diệu đáp lại.
Cô ta là người nổi bật trong giới con nhà quyền quý, đã có thói quen được đàn ông theo đuổi.

Trong lòng cô ta chắc chắn rằng Thẩm Gia Diệu sẽ đáp lại mình.
Nhưng mà chờ một lúc lâu cũng không thấy Thẩm Gia Diệu có phản ứng.

Lục Nhã Tình vốn đã tính kỹ càng, lúc này sắc mặt dần dần nứt vỡ, cứng đờ, ngay giây cuối cùng cô ta sắp không giữ được dáng vẻ thì Thẩm Gia Diệu mới mở miệng.
Anh giống như đột nhiên chú ý đến cô ta, nói xin lỗi: "Cô là cô Lục à? Xin lỗi, vừa rồi chỉ lo nhìn Niệm Hi."
Anh nói xong liền ngồi xổm xuống ngoắc Tiểu Niệm Hi, ra hiệu cho thằng bé quay về.
Lúc này Lục Nhã Tình mới để ý ở đây còn một bé trai.
"Đây là con của tổng giám đốc Thẩm à, đáng yêu quá."
"Nó rất nghịch ngợm đấy." Thẩm Gia Diệu nắm tay Tiểu Niệm Hi nhìn Lục Nhã Tình, dường như rất có hứng nói chuyện: "Tôi nhớ cô Lục và cậu hai Cố có hôn ước, hai người thật xứng đôi."
Khen ngợi xong lại nhìn Lục Tế Tân chờ sự đồng ý: "Tế Tân thấy sao, có phải hai người bọn họ rất có tướng phu thê không?"
Lục Tế Tân: "..." Cô rất muốn đỡ trán.
Chẳng phải hôn ước của hai nhà Cố, Lục do hai nhà định ra à, nói người ngoài không biết nên mới đổi người.
Ông cụ Lục và Lục Thừa Kế từng nói với cô rằng hôn ước hai nhà chỉ có hai nhà biết, người ngoài không biết.

Chờ khi hai đứa nhỏ lớn có tình cảm thì sẽ tuyên bố với bên ngoài, tổ chức nghi thức đính hôn.
Lục Tế Tân vẫn nghĩ là không ai biết nên mới đồng ý xem mắt Cố Tu Minh.
Nếu mọi người đã biết thì cô không thèm xen vào chuyện ầm ĩ này đâu.

Đàn ông trên đời nhiều như thế, không chỉ có mình Cố Tu Minh.
Cố Tu Minh và Lục Nhã Tình bất ngờ, chuyện hôn ước không tuyên bố với bên ngoài, sao Thẩm Gia Diệu biết được?
"Tổng giám đốc Thẩm." Cố Tu Minh mở miệng: "Sao anh biết được?"
Thẩm Gia Diệu kinh ngạc, dường như không rõ vì sao Cố Tu Minh hỏi như vậy, mờ mịt nói: "Chuyện này là bí mật sao, sao tôi nhớ mọi người biết cả rồi mà?"
Lúc nói câu này, giọng điệu của Thẩm Gia Diệu bình tĩnh nhưng lại có vẻ chắc chắn, khiến người ta có cảm giác vô cùng đáng tin.
Anh đã có thân phận địa vị, nói chuyện chắc chắn có bằng chứng, không thể nói bậy.
Sắc mặt Cố Tu Minh nặng nề nói xin lỗi với mấy người rồi vội vã rời đi.


Anh ta phải nhanh chóng gọi điện hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Là ai truyền đi.
Sau khi Cố Tu Minh rời đi, Thẩm Gia Diệu không còn hứng thú nói chuyện với Lục Nhã Tình, quay qua nhìn con trai: "Chẳng phải con nói muốn ăn sáng à, đi thôi."
Đúng là Tiểu Niệm Hi hơi đói bụng, gật đầu hỏi: "Con có thể đi cùng chị Tế Tân không?"
"Đừng quậy nữa." Thẩm Gia Diệu quát lớn: "Chị Tế Tân của con còn bận việc, sao có thời gian đi cùng con?"
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Niệm Hi nhăn thành bánh bao.
Lục Tế Tân không đành lòng, mở miệng nói: "Để tôi đi cùng với Niệm Hi đi."
Thẩm Gia Diệu ra vẻ khó xử, thấy con trai như thế, đành xin lỗi nói: "Làm phiền Tế Tân."
Lục Nhã Tình thấy thế vội nói: "Tôi đi cùng mọi người."
"Không được." Thẩm Gia Diệu biến thành phụ huynh nghiêm khắc, nói lời lẽ nghiêm túc: "Đã làm ảnh hưởng đến cô Tế Tân thì sao còn có thể làm ảnh hưởng đến cô Lục được."
Nói đến đây, Thẩm Gia Diệu tỏ ra áy náy: "Dạy dỗ trẻ con là không thể nuông chiều theo nó.

Đứa nhỏ thích nhiều người náo nhiệt, muốn có người chơi chung, thỉnh thoảng đồng ý một hai lần không sao.

Nhưng nếu đồng ý nhiều lần sẽ làm hư nó."
"Cô Lục đừng quan tâm đến chúng tôi, cô đi làm việc của mình đi." Anh nói xong liền dẫn theo con trai, thư ký và Lục Tế Tân xuống thang máy.
Chỉ còn lại một mình Lục Nhã Tình ngơ ngác đứng đó.
Ơ, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?
Sao cô ta lại bị bỏ rơi rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc