BẢO BẢO TRĂM TỶ MỜI MẸ KÝ NHẬN


Nhà họ Lục đột nhiên có nhiều người đến đây như vậy, quản gia chỉ huy người giúp việc bận rộn đi tới đi lui, điều này khiến A Mân không còn kiên nhẫn nữa, cô ta đưa tay chọc chọc Lục Nhã Tình: "Nhã Tình, gọi các cô ấy lui xuống hết đi.


Lục Nhã Tình gật đầu, giơ tay dặn dò người giúp việc lui xuống.

Triệu Viện Viện nhìn quanh một vòng, cảm thấy kỳ lạ: "Người nhà cậu đi đâu hết rồi?”
Lục Nhã Tình cũng không biết, cô ta ngước mắt nhìn quản gia.

Quản gia mở miệng: “Ông cụ đi câu cá, ông chủ và bà chủ đi tham gia tiệc rượu, còn cậu cả và cô cả thì trong khoảng thời gian này đều không có ở nhà, về phần cậu hai! "
Quản gia lắc đầu: "Không biết đi đâu.


"Nhã Tình.

" Triệu Viện Viện nghe đến đây bèn nhiều chuyện và sáp lại gần hỏi: "Nửa năm sau, Lục Thừa Viễn thật sự phải đi nước Y à?”
Lục Nhã Tình gật đầu: "Đã quyết định xong rồi, kết thúc học kỳ này liền qua đó.


"Chậc chậc.

" Triệu Viện Viện chậc chậc chậc hai tiếng, cảm thấy rất kinh ngạc: "Tớ còn tưởng chỉ là tin đồn, thằng nhóc nhà cậu lại nghe lời đến như vậy, không gây chuyện ầm ĩ à?”
Mặc dù đám người Triệu Viện Viện có quan hệ tốt với Lục Nhã Tình, nhưng lại khá sợ Lục Thừa Viễn, bởi vì tính tình Lục Thừa Viễn thật sự quá nóng nảy, lúc nào cũng có thể nổi giận giống như pháo đốt vậy, căn bản không biết khi nào, câu nói nào sẽ châm ngòi.

Hách Liên Kỳ cũng rất tò mò về chuyện này, dù sao Lục Thừa Viễn ở bên ngoài cũng được nhiều người biết đến là một tên ác quỷ nổi tiếng.

Nói đến Lục Thừa Viễn, Lục Nhã Tình cũng cảm thấy kỳ lạ, kể từ hôm sau khi nổi giận chạy ra khỏi nhà họ Lục thì cậu ta vẫn chưa trở về, mẹ cử người đi tìm cậu ta cũng không gọi về được.

Cũng may nhà họ Lục có tiền, bên ngoài xây nhiều nhà nên không sợ cậu ta không có chỗ ở.

Bà Lục cho rằng tâm trạng của cậu ta không tốt nên không muốn về nhà, bà ta cũng không ép buộc cậu ta mà chỉ sắp xếp một người giúp việc đi qua chăm sóc cậu ta.

"Cũng có làm ầm ĩ.

" Lục Nhã Tình nhíu mày nói: "Nhưng không có tác dụng nên liền đi ra ngoài ở.



"Chắc là tức giận.

" Triệu Viện Viện suy đoán.

Lục Nhã Tình không nói lời nào, đồng ý với suy đoán của cô ta.

Đám người ngồi trong phòng khách, vừa ăn hoa quả vừa nói chuyện phiếm, cũng không biết qua bao lâu, Triệu Viện Viện bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Bởi vì ở nhà người khác, cô ta cũng ngại duỗi thắt lưng, động chân động tay, cô ta chỉ lắc cổ, đảo mắt hỏi Hách Liên Kỳ đang cúi đầu nhìn điện thoại di động: "A Kỳ, mấy giờ rồi?”
Bọn họ cảm thấy đã qua rất lâu mà Lục Tế Tân kia vẫn chưa về, chẳng phải cô ta ở phía sau các cô à, vậy mà lại chậm đến như vậy à.

Hách Liên Kỳ lắc điện thoại di động, tỏ ý bảo: "Sắp sáu giờ rồi.


“Trễ vậy rồi!” Triệu Viện Viện trợn tròn mắt, vô thức xoa bụng: "Thảo nào lại đói như vậy, còn tưởng rằng gần đây giảm cân, ăn ít nên mới mau đói, không nghĩ tới đã đến giờ ăn tối rồi.


Quản gia đúng lúc nhắc nhở: "Bữa tối đã sẵn sàng, mời các cô vào phòng ăn.

"
Lục Nhã Tình đứng lên: "Chúng ta ăn trước.


Bốn người đến phòng ăn ngồi xuống, Triệu Viện Viện lấy một củ khoai lang tím chậm rãi gặm: "Chắc là cô ta không trở về rồi.


Hách Liên Kỳ gật đầu đồng ý.

Lục Nhã Tình không quan tâm Lục Tế Tân có trở về hay không, thậm chí còn nghĩ cô thích Ngôn Vô Thanh thì cô ta càng có lợi, ít nhất cô sẽ không tranh giành Tu Minh với cô ta.

Lần này trở về là vì A Mân.

Vì vậy cô ta ngước mắt nhìn A Mân, xem A Mân đang suy nghĩ gì.


A Mân là một người thẳng thắn, làm việc rất trực tiếp, cô ta không còn kiên nhẫn ở đây chờ đợi nữa mà trực tiếp nói thẳng: "Bảo quản gia gọi điện thoại hỏi xem cô ta có trở về hay không.


"Là hỏi cô cả sao?" Quản gia nghe thấy lời nói của bọn họ.

Lục Nhã Tình mỉm cười với quản gia và giải thích: "Vừa rồi trên đường chúng tôi nhìn thấy xe của chị Tế Tân, nghĩ rằng tối nay chị ấy sẽ về nhà.


Quản gia gật đầu sau đó hỏi: "Vậy có cần gọi không?"
"Để tôi gọi.

" Lục Nhã Tình lấy điện thoại di động gọi cho Lục Tế Tân.

Lục Tế Tân đang nằm trên sô pha đọc sách, hôm nay cô cực kỳ đau đầu nên không muốn làm việc, bên phòng thí nghiệm có mấy cuộc điện thoại đều bị ngắt máy, bây giờ cô chỉ muốn nằm một mình trên sofa đọc tiểu thuyết.

Cuốn tiểu thuyết trên tay cô là 《Cuốn theo chiều gió》.

Mấy năm trước, cô vẫn thường xuyên lật xem, sau đó học đại học vào phòng thí nghiệm, thời gian ít đi nên cũng không xem nữa.

Đúng lúc này điện thoại di động đổ chuông.

Là Lục Nhã Tình gọi tới.

Đầu ngón tay của cô trượt nút nghe, nhận cuộc gọi: "Có chuyện gì không?"
Khi nghe thấy giọng nói lạnh nhạt lười biếng ở đầu bên kia điện thoại, Lục Nhã Tình cảm thấy hơi bất ngờ, cô ta nhìn A Mân ở đối diện, sau đó mở miệng nói: "Chị, hôm nay chị không về sao?”
"Hôm qua tôi cũng không trở về.

"
Ý của cô là trước đó tôi không về, cô cũng không hỏi, hôm nay vì sao lại hỏi, có việc thì nói, đừng quanh co lòng vòng.

"Là thế này.

" Lục Nhã Tình giải thích: "Chẳng phải hôm nay bọn em đã đụng phải xe của chị sao, em muốn tìm người sửa cho chị sớm một chút.



Lục Tế Tân nhắm mắt lại, nói với giọng điệu thờ ơ: "Vũ Đồng đã đem đi sửa rồi, sau khi sửa xong sẽ gửi hóa đơn qua.


Lục Nhã Tình: !
Thật không ngờ là cô lại làm như vậy, cô ta còn nghĩ rằng Lục Tế Tân sẽ lợi dụng cơ hội này mà cho mọi người biết mối quan hệ giữa cô và Ngôn Vô Thanh.

Lục Nhã Tình im lặng một lúc rồi lại nói: "Chiếc xe kia trông rất đẹp, mặc dù sửa xong nhưng cũng có thể sẽ có ảnh hưởng, nếu như cần đánh giá tổn thất thì chị đừng khách sáo, cứ nói thẳng cho em biết.


Lục Tế Tân gật đầu: "Ừm, cụ thể Vũ Đồng sẽ liên lạc với cô.


Cô vừa nói xong liền cúp máy một cái rụp.

“Cứ như vậy mà cúp máy à!” Triệu Viện Viện trợn tròn mắt.

Hai người còn lại cũng rất bất ngờ.

A Mân nhìn chằm chằm điện thoại di động, một lúc lâu sau cũng không nói được lời nào.

Hách Liên Kỳ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên phụt cười ra tiếng.

Triệu Viện Viện đưa mắt nhìn về phía cô ta: "Cậu cười cái gì vậy?”
"Tớ cười các cậu.

" Hách Liên Kỳ mở miệng: "Các cậu ngồi ở đó đoán tới đoán lui, tự cho là đúng mà người ta thì vốn không thèm để ý.


Nghe vậy, gương mặt Triệu Viện Viện hơi đỏ ửng lên, cô ta đang cảm thấy xấu hổ.

Cô ta thực sự không ngờ lại như vậy.

Đồng thời cũng cảm thấy không phục.

Cô ta không tin, Lục Tế Tân kia có thể giữ bình tĩnh, cơ hội tốt thế này mà lại không lợi dụng để công khai mối quan hệ giữa cô và Ngôn Vô Thanh.

Lục Nhã Tình buông điện thoại xuống, giương mắt nhìn quản gia, ý bảo đi ra ngoài.


Khi trong phòng ăn chỉ còn lại bốn người bọn họ, cô ta mới nói: "Có lẽ chúng ta đoán sai rồi, chị ấy không liên quan gì đến Ngôn Vô Thanh.


"Vậy tại sao lại ngồi xe Ngôn Vô Thanh?" Triệu Viện Viện khó hiểu.

"Có khi nào! " A Mân chuyển hướng về phía Hách Liên Kỳ.

"Đừng nhìn tớ.

" Hách Liên Kỳ hiểu được ý của A Mân, sau đó nói với giọng điệu chắc chắn: "Đó chính là chiếc xe Ngôn Vô Thanh.


"Chẳng lẽ cô ta không khôn khéo đến như vậy, không thể nghĩ ra chuyện này, hoặc là quá khôn khéo, không muốn lợi dụng nhà họ Lục để gây áp lực mà muốn khiến cho Ngôn Vô Thanh chủ động công khai.

" Triệu Viện Viện lập tức lại nghĩ đến hai khả năng.

A Mân xoay điện thoại di động không nói gì.

Hách Liên Kỳ cũng không lên tiếng.

Cuối cùng Lục Nhã Tình trực tiếp kết luận chuyện này: "Chắc hẳn chị ấy có quen biết với Ngôn Vô Thanh, nhưng mà chỉ là quan hệ bình thường.


A Mân nhìn về phía cô ta.

Lục Nhã Tình giải thích: "Các cậu đã quên, nhà họ Lục vì tìm chị ấy mà điều tra quá khứ của chị ấy rồi sao? Tớ đã xem qua thông tin của chị ấy.


"Mau nói xem.

" Triệu Viện Viện thúc giục.

"Ừm.

" Lục Nhã Tình suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Lai lịch của chị ấy rất trong sạch, được một bác sĩ già họ Cổ nhận nuôi, là một học bá, đậu vào đại học đứng đầu với thành tích xuất sắc, sau đó luôn ở trong phòng thí nghiệm.

Nếu như chị ấy có mối quan hệ rất thân thiết với Ngôn Vô Thanh thì người của anh cả không thể không điều tra ra được, vì vậy có lẽ chỉ là quan hệ bình thường nên mới không phát hiện.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc