BẢO BẢO TRĂM TỶ MỜI MẸ KÝ NHẬN


Khi đối mặt với vẻ mặt chợt lạnh xuống của Lục Tế Tân, Thẩm Gia Diệu vẫn coi như bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn là dáng vẻ cao quý, nhưng trong lòng thì đã hoảng loạn lên rồi.

Nguy rồi! Nguy rồi!
Thẩm Gia Diệu hiểu rất rõ về Lục Tế Tân, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, thậm chí mỗi một biểu cảm rất nhỏ đều biết là có ý gì.

Lúc này anh biết Lục Tế Tân đang tức giận, cô đang nghi ngờ mình.

Vì vậy trước khi Lục Tế Tân nổi giận, Thẩm Gia Diệu đã ngất xỉu.

Lục Tế Tân còn chưa kịp dò hỏi Thẩm Gia Diệu làm vậy là có ý gì, anh xem cô như thế thân à, hay là lợi dụng cơ hội cợt nhả cô?
Người đàn ông tuấn tú trước mắt liền quyết đoán té xỉu trên bàn ăn, không hề do dự một chút nào.

Thẩm Niệm Hi nhìn thấy ba ngất xỉu liền cảm thấy sợ hãi, nước mắt lập tức chảy xuống, cậu bé chạy tới ôm eo ba bắt đầu nức nở: "Ba à, ba làm sao vậy?” Cậu bé đẩy anh một chút, thấy ba không có phản ứng, liền ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt lên nhìn Lục Tế Tân.

"Chị Tế Tân, ba em bị làm sao vậy ạ?"
Lục Tế Tân vốn còn cảm thấy nghi ngờ và tức giận ở trong lòng thì bị một lớn một nhỏ này, một người hôn mê một người khóc lóc làm cho không còn cảm thấy gì nữa.

Lục Tế Tân khẽ thở dài, đi tới vén mí mắt Thẩm Gia Diệu lên, kiểm tra một phen, kết luận chỉ là cảm lạnh bình thường.

Loại cảm lạnh nhẹ này không khiến cho người ta ngất xỉu.

Lục Tế Tân nghi ngờ liếc Thẩm Gia Diệu một cái.

Người nào đó vốn nằm sấp trên bàn hôn mê, lập tức tỉnh dậy, khi ngước mắt nhìn thấy Lục Tế Tân, cảm thấy hơi khó hiểu và mờ mịt: "Sao em lại ở đây?”

Lục Tế Tân: "! "
Giả bộ mất trí nhớ cũng phải chú ý đến trường hợp chứ, người nào lại bởi vì cảm lạnh ngất xỉu ba phút mà tỉnh dậy đã mất trí nhớ.

Thẩm Gia Diệu thông minh đến mức nào, khi biết những hành vi này của mình trông có vẻ vô cùng kỳ lạ, cho nên phải tìm một cái cớ tốt.

Muốn thoát khỏi hiềm nghi trên người mình, biện pháp tốt nhất không phải là tự biện minh trong sạch mà là cố tình dàn dựng để cho đối phương phân tâm.

Thẩm Gia Diệu liền nhanh chóng nghĩ ra một chiêu, tìm một cái cớ hoàn hảo cho hành vi kỳ lạ trước đó.

Ánh mắt của anh nhanh chóng thay đổi, vẻ mặt trở nên hoảng hốt, anh nhìn Lục Tế Tân giống như xuyên qua cô nhìn về phía một người khác: "Tế Tế, em đã trở lại rồi ư?”
Trong lòng Lục Tế Tân thắt lại, rất nhanh nghĩ đến quyển sách mà cô từng đọc trước đó ở nhà họ Thẩm, trên đó có câu: Thẩm Gia Diệu muốn yêu Lục Tế Tế cả đời!
Trước mắt là Thẩm Gia Diệu đã nhận nhầm cô thành Lục Tế Tế rồi.

Cứ như vậy, đủ loại sự khác thường trước đó của Thẩm Gia Diệu đã có lời giải thích, người bị bệnh luôn rất yếu ớt, nhận lầm người, làm ra chút chuyện kỳ quặc cũng không có gì lạ.

Nhưng mà!
Lục Tế Tân nhíu mày, tại sao người tên Lục Tế Tế này lại giống cô như vậy, gương mặt giống, tên giống, ngay cả sở thích, chữ viết cũng giống.

Chẳng lẽ trên thế giới có hai người giống nhau như vậy ư?
Thỉnh thoảng Lục Tế Tân còn cảm thấy Lục Tế Tế này chính là mình, nhưng hiển nhiên điều này không thể nào xảy ra, cô không biết Thẩm Gia Diệu cũng chưa từng sinh con, Thẩm Gia Diệu cũng chưa từng nói cô chính là Lục Tế Tế.

Vậy chắc hẳn trên đời này thật sự tồn tại hai người rất giống nhau.

Không biết vì sao, nghĩ đến đây, trong lòng Lục Tế Tân cảm thấy không thoải mái, cô cảm thấy hơi khó chịu.


Cô thu lại cảm xúc, vươn ngón tay lắc trước mắt Thẩm Gia Diệu: "Tổng giám đốc Thẩm, là tôi, Lục Tế Tân, anh nhận lầm người rồi.


"Tế Tân ư?" Thẩm Gia Diệu giật mình, sau đó khôi phục lại sự bình tĩnh, giống như đang nhớ lại lại hành vi hoang đường trước đó của mình, xin lỗi Lục Tế Tân: "Xin lỗi, lúc nãy tôi hơi mạo phạm.


Anh nói xong liền xoa trán, bày ra vẻ mặt mệt mỏi: "Tôi quá nhớ cô ấy.

Lúc tỉnh táo còn tốt, nhưng khi phát bệnh lại mệt mỏi thì không khống chế được chính mình.

Tế Tân, xin lỗi, lúc nãy quá mạo phạm.


Lục Tế Tân ăn mềm không ăn cứng, một khi đối phương đã hạ mình, cô cũng không nổi giận nữa.

Không chỉ không tức giận mà còn quay qua an ủi Thẩm Gia Diệu: "Không sao, nhưng mà sức khỏe tổng giám đốc Thẩm không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều hơn.


"Tổng giám đốc Thẩm?" Thẩm Gia Diệu phân biệt rõ chữ này, ngước mắt lên: "Xem ra Tế Tân vẫn còn tức giận, gọi tôi là tổng giám đốc Thẩm, xa lạ như vậy.


Lục Tế Tân nghe vậy bèn bất đắc dĩ mỉm cười, gọi một tiếng: "Gia Diệu.



Nghe thấy tiếng gọi ấm áp, mềm mại lại quen thuộc này, trái tim Thẩm Gia Diệu đập thình thịch, vui mừng đến mức ước gì có thể đè Lục Tế Tân lên giường, nói cho cô biết sự thật.

Nhưng anh vẫn nhịn xuống, làm bộ gật đầu: "Ừm, như vậy mới phải chứ.

" Sau đó kìm nén sự luyến tiếc ở trong lòng mà mở miệng nói: "Trời cũng đã muộn rồi, Tế Tân sớm trở về nghỉ ngơi đi.


Thật ra bây giờ cũng không phải là quá muộn.

Lăn qua lăn lại nửa ngày, Lục Tế Tân cũng mệt mỏi, gật đầu: "Được, tôi về đây, hai người nghỉ ngơi sớm một chút.


Thẩm Gia Diệu trở lại dáng vẻ phong độ bình thường, tuy nỗi nhớ nhung đang nhỏ máu, nhưng vẫn thoải mái nhẹ nhàng đưa Lục Tế Tân ra ngoài, còn bảo cô ở đây chơi vui vẻ.

Nhưng mà sau khi Lục Tế Tân rời đi, anh lập tức biến thành hòn vọng thê, suy sụp ngã xuống sofa.

Thẩm Niệm Hi chạy đến trước người anh, quan tâm nói: "Ba, ba bệnh rồi sao?”
Đúng rồi, anh còn bị bệnh đấy?
Lời nói của Tiểu Niệm Hi nhắc nhở Thẩm Gia Diệu, anh lập tức vui vẻ lên, lúc trước vì có thể ngủ chung giường với Lục Tế Tân, anh còn cố ý tắm nước lạnh, lại hóng gió nửa tiếng, cuối cùng cũng bị cảm lạnh như ý muốn.

Bây giờ anh đã bị bệnh, phải tận dụng chứ.

Anh có thể dùng lý do lo lắng Tiểu Niệm Hi bị lây nhiễm, để cho Tế Tân giúp anh chăm sóc Tiểu Niệm Hi, như vậy anh có thể thường xuyên đi tìm cô rồi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Gia Diệu lấy ra nhiệt kế ra đo xem cơ thể mình đã đạt đến mấy độ.

Kết quả chỉ mới 37 độ 7.


Thẩm Gia Diệu vô cùng ghét bỏ, đây mà là phát sốt gì chứ, thảo nào Tế Tân kêu anh không cần uống thuốc.

Nhiệt độ sốt quá thấp, ý nghĩ để Lục Tế Tân hỗ trợ chăm sóc Tiểu Niệm Hi không thành lập.

Ánh mắt của Thẩm Gia Diệu chuyển đến trên người Tiểu Niệm Hi, anh cân nhắc một chút, mở miệng hỏi cậu: "Con có thích chị Tế Tân không?”
Sao lại hỏi thẳng thắn như vậy chứ?
Cậu bé lập tức thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nửa ngày mới gật cái trán nhỏ.

"Ba.

" Cậu ngước mắt lên, hỏi một câu: "Ba cảm thấy chị Tế Tân có thích con không?”
Thẩm Gia Diệu cầm lấy ly nước uống một ngụm nước, đang suy nghĩ làm thế nào để kéo gần quan hệ với Lục Tế Tân, thì nghe được Tiểu Niệm Hi hỏi, anh tùy ý gật đầu: "Đương nhiên thích, nếu không thì sao lại thường xuyên liên lạc với con.


Khi nhận được sự khẳng định của ba, Tiểu Niệm Hi vui vẻ, đôi mắt phượng xinh đẹp nổi lên ngôi sao nhỏ: "Ba ơi, vậy ba nói xem chị Tế Tân có đồng ý làm bạn gái con không?”
Phụt!
Thẩm Gia Diệu phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.

Tiểu Niệm Hi bị phun trúng một chút, rất không vui lau gương mặt nhỏ nhắn của mình, hậm hừ một tiếng: "Ba cảm thấy chị Tế Tân không muốn làm bạn gái của con sao?”
Thẩm Gia Diệu giơ tay lên, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con trai, mở miệng nói: "Ba cảm thấy vẫn nên để Tế Tân làm mẹ của con thì tốt hơn.


Mẹ ư?
Trái tim của Tiểu Niệm Hi đập nhanh hơn, ánh mắt trợn tròn: "Ba muốn kết hôn với chị Tế Tân sao? Là chị Tế Tân làm mẹ con đúng không?”
Thẩm Gia Diệu không nói phải cũng không nói không phải, anh chỉ nói: "Cái này phải xem con có thể khiến Tế Tân thích con, đồng ý làm mẹ con hay không rồi.

".


Bình luận

Truyện đang đọc