Khi ba người nói chuyện, cô gái ngồi ở phía sau ghế phụ vẫn im lặng không lên tiếng, giống như đang giấu mình mà chỉ cầm điện thoại di động lướt.
Ba người còn lại đã quen với dáng vẻ này của cô ấy, từ trước đến nay cô ấy đều không thích nói chuyện.
Khi A Mân nói ba chữ đồ quê mùa, cô gái kia mới ngước mắt lên.
Hàng lông mày của cô ấy nhíu lại, gương mặt luôn giữ vẻ lạnh nhạt hiếm khi lộ ra vẻ khó chịu, tựa như không thể nhịn được.
"Nhìn biển số xe đi." Ngón giữa ngón trỏ của cô gái chắp lại gõ lên cửa sổ xe hai cái, mở miệng nói: "Đây là xe của Ngôn Vô Thanh.”
Cô ấy vừa dứt lời, trong xe lập tức trở nên yên lặng.
Bầu không khí ồn ào ở trong xe bỗng nhiên im lặng ngay lập tức, mang theo sự tĩnh lặng áp lực.
"Hách Liên Kỳ." Dưới sự khϊếp sợ, A Mân gọi cả họ tên của cô gái kia: "Cậu không nhìn lầm chứ, làm sao có thể là xe của Ngôn Vô Thanh.
”
Hách Liên Kỳ không còn kiên nhẫn, trên mặt không chút thay đổi nhưng giọng lại lạnh như băng: "Cậu không biết tự mình tra thông tin à?” Biển số xe rõ ràng là một chuỗi số 6 mà không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm vào xe rồi chế giễu người ta.
Nếu không phải mấy người bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm không tệ, Hách Liên Kỳ thật sự không muốn chơi cùng các cô ấy.
Người đã 20 tuổi mà cứ coi mình là đứa trẻ, mặc dù không thể vào công ty gia đình giúp đỡ thì ít nhất cũng phải có kiến thức cơ bản, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc chính là kiến thức cơ bản mà những người ở thế hệ thứ hai thứ ba như bọn họ nên có.
Vậy mà ngay cả xe Ngôn Vô Thanh cũng không nhận ra.
Ngôn Vô Thanh này tương đối đặc biệt, không phải của người địa phương Hải Thành cũng không phải là người phụ trách doanh nghiệp nổi tiếng gì, hay là tư bản nào đó, anh ta chỉ là một người quản lý chuyên nghiệp, được tập đoàn Âu Lai thuê, phụ trách thương hiệu Nghiên Mị này.
Thế nhưng con người anh ta cũng không thể đụng chạm.
Ngôn Vô Thanh là đời thứ hai, không phải là giàu có, mà là quan chức, là loại đời thứ hai khó lường.
Anh ta ở Hải Thành rất khiêm tốn, rất ít người biết đến thân phận của anh ta, nhưng tin tức của gia tộc thương nghiệp thuộc tầng lớp trên vô cùng nhanh nhạy, Ngôn Vô Thanh ở Hải Thành vừa xuất hiện thì các đại gia tộc đều biết, còn dặn dò con cháu trong nhà, sau này đi ra ngoài chơi phải khiêm tốn một chút, đừng đụng chạm đến những người không nên trêu chọc.
Tuy rằng Ngôn Vô Thanh không để lộ thân phận, ở Hải Thành hết sức khiêm tốn, chưa từng gây chuyện gì, chỉ yên phận quản lý Nghiên Mị của mình, nhưng ai cũng không quên được danh tiếng của anh ở thủ đô bên kia.
—— Thái tử gia.
Đó là nhân vật chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến cả thủ đô chấn động.
Ngôn Vô Thanh khác nhà họ Ngôn, phần lớn người nhà họ Ngôn đều đi theo chính trị, giáo dục, công thương, chính pháp...!Mỗi một ngành đều có người của nhà họ Ngôn, người đứng đầu hiện tại của nhà họ Ngôn chính là bố của Ngôn Vô Thanh, là nhân vật thường xuất hiện phía sau ông chủ lớn trên bảng tin thời sự.
Từng có tin đồn, anh ta là người kế nhiệm tiếp theo.
Khi còn nhỏ Ngôn Vô Thanh đã định sẵn đi theo con đường của nhà họ Ngôn, đi từng bước một, mỗi ngày cố gắng học thật giỏi, sau đó thi đậu đại học danh tiếng, vào Đảng, ứng cử...
Tương lai của anh ta và tương lai của người nhà họ Ngô không khác nhiều lắm, đều là một con đường bằng phẳng.
Đáng tiếc ở tuổi 22, anh ta bị tai nạn xe nghiêm trọng, phá hủy hoàn toàn cuộc đời của anh ta.
Anh ta không thể đứng dậy được nữa!
Nhóm người Hách Liên Kỳ không biết những chi tiết cụ thể trong đó, gia đình bọn họ cũng không đủ tư cách để biết, chỉ nghe nói là sau nửa năm Ngôn Vô Thanh bị liệt, nhà họ Ngôn lợi dụng sức mạnh gia tộc tìm được một bác sĩ nổi tiếng đang ở ẩn chữa khỏi chân cho anh ta.
Ngôn Vô Thanh có thể đứng dậy, đi lại bình thường, chỉ có điều tai nạn xe hơi trước đó là quá nghiêm trọng, mặc dù có thể đi lại nhưng vẫn còn để lại di chứng.
Đi chậm thì không thể nhìn thấy, nhưng một khi đi bộ nhanh hoặc chạy thì sẽ hơi khập khiễng.
Sau khi Ngôn Vô Thanh có thể đứng dậy, thay vì tiếp tục đi theo con đường mà gia đình đã lên kế hoạch cho anh ta, anh ta bước vào con đường thương trường theo ý muốn của mình.
Người nhà họ Ngôn vẫn còn cảm thấy sợ hãi vì tai nạn này nên không đành lòng bức ép anh ta nữa, hy vọng anh ta có thể tự do sống cuộc đời của mình.
Dù sao người nhà họ Ngôn nhiều như vậy, không phải chỉ có một mình anh ta.
Bố Ngôn cũng còn trẻ, làm việc chính trị cũng còn được nhiều năm, có thể che chở cho gia tộc và con trai của mình.
Khi biết chiếc xe đó là xe của Ngôn Vô Thanh, A Mân và những người khác không dám nói chuyện nữa, ngay cả cô gái mặt tròn biết rõ xe này cũng im lặng, một chiếc xe cho dù có đắt tiền đến mức nào, có tiền có thể mua được.
Nhưng có một số thứ, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể mua được.
Cô gái mặt tròn tên là Triệu Viện Viện, là con nhà họ Triệu thuộc loại nhà giàu mới nổi.
Khi cô ta học trung học cơ sở, công ty gia đình mới phát triển, bởi vì khi còn nhỏ sống trong nghèo khó, cho nên hơi chấp niệm* đối với hàng hiệu, cô ta thuộc hết tất cả các thương hiệu xa xỉ lớn như lòng bàn tay.
* chấp niệm: Là một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, “chấp” [执], đơn giản là cố chấp, ý nghĩa của từ “chấp niệm” [执念] : Một người nào đó cố chấp đến mức khó mà có thể thay đổi được ý nghĩ (hoặc cách nghĩ)
Đáng lý ra cô ta không thể chơi cùng với đám người Hách Liên Kỳ, nhưng mà tính cách của cô ta rất tốt, cũng là một người nắm bắt thông tin nhanh, nên đã vào đám bạn bè bốn người trở thành một người hầu nhỏ.
Tuy nhiên, mặc dù không dám nói xằng bậy ở trong xe, nhưng vẻ mặt của Triệu Viện Viện lại càng trở nên khó coi hơn.
Cô ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Nhã Tình, nói với giọng điệu ác ý: "Nhã Tình, cô Lục nhà cậu thật lợi hại, có thể bám vào Ngôn Vô Thanh."
Triệu Viện Viện ghét nhất loại phụ nữ có thái độ cao ngạo, bản thân có vài phần sắc đẹp lại có bằng đại học danh tiếng liền đi làm người thứ ba, tỏ vẻ cao quý, miệng nói tình yêu chân thành.
Thật là nực cười!
Sau khi gia đình cô ta phất lên, những người phụ nữ nhào vào ba cô ta đều là loại phụ nữ này, từng người bọn họ còn không ngừng mỉa mai mẹ cô ta đã lỗi thời.
Nếu như lúc trước Triệu Viện Viện chỉ nhìn Lục Tế Tân với thái độ hóng hớt xem kịch vui, bây giờ lại cảm thấy chán ghét.
"Cậu nói cô ta là tình nhân của Ngôn Vô Thanh à?" A Mân đang lái xe không dám tin lắm: "Chẳng phải cô ta học đại học Thanh Đại sao?” Người lớn trong nhà còn khen ngợi Lục Tế Tân, nói điều kiện cô như vậy mà cũng có thể thi vào đại học Thanh Đại, là một đứa trẻ thông minh.
"Thanh Đại thì như thế nào? Trình độ học vấn không đại diện cho nhân phẩm.” Triệu Viện Viện cúi đầu nhìn móng tay mới làm của mình: “Trường học lớn như vậy, nhiều học sinh như vậy, có người là trụ cột của xã hội, có người là phân chuột, chuyện này rất bình thường.
Nói thẳng ra, khuôn mặt Lục Tế Tân không tệ, cô ta là một học sinh nghèo, không có quyền cũng không có thế, vì sao Ngôn Vô Thanh người ta lại đưa xe cho cô ta, còn đưa thêm một trợ lý.”
"Buồn cười chết tôi." Triệu Viện Viện che miệng,: "Cô ta là một học sinh, cần trợ lý làm gì chứ, làm bài tập giúp cô ta à.”
Ánh mắt Hách Liên Kỳ rời khỏi khỏi điện thoại di động, cô ấy nói một câu: "Ngôn Vô Thanh chưa kết hôn.”
Những lời này đã đánh thức mọi người.
Triệu Viện Viện quay đầu lại nhìn Lục Nhã Tình một cái, hai người đồng thanh nói: "Trở thành thông gia!”
"Thật là may mắn." Triệu Viện Viện trợn tròn hai mắt, nếu như một học sinh nghèo như Lục Tế Tân chỉ xứng làʍ ŧìиɦ nhân của Ngôn Vô Thanh, như vậy bây giờ Lục Tế Tân trở thành cô chủ nhà họ Lục cũng đủ làm vợ của anh ta rồi.
Ngay cả người đẹp nóng tính A Mân ngồi ở phía trước cũng cảm khái một câu: "Cô ta thật đúng là tốt số.”
Ngoại hình thì xinh đẹp, học đại học danh tiếng, có tình cảm với Ngôn Vô Thanh, hiện giờ lại có nhà họ Lục làm chỗ dựa, chắc chắn nhà họ Ngôn sẽ không bài xích cô.
Về phần nhà họ Lục cũng sẽ rất vui vẻ về chuyện hai nhà trở thành thông gia.
Thật sự là một cô gái may mắn!.