BẢO BẢO TRĂM TỶ MỜI MẸ KÝ NHẬN


Lục Tế Tân biết bơi, nhưng bị đụng đột ngột như thế khiến cô không kịp phản ứng.

Hơn nữa trong tay còn đang ôm Tiểu Niệm Hi, cô vô thức muốn che chở cậu bé nên đã nâng nó lên cao rời khỏi mặt nước.
Còn mình không quan tâm, đầu ngập trong nước.
Ngay sau đó tiếng hô hoán vang lên, xung quanh còn có tiếng nhảy ầm ầm xuống nước.

Trong lúc hỗn loạn, dường như đầu bị va phải.
Cứ như vậy Lục Tế Tân hôn mê bất tỉnh.
Lúc cô tỉnh lại thì mình đã nằm trong phòng khách sạn, xung quanh có một đám người.
Khi thấy cô tỉnh lại, đám người vây lại.
Lục Tế Tân lạnh nhạt lướt nhìn qua thì thấy Lục Nhã Tình với vành mắt đỏ ửng, sưng thành hạch đào.
"Chị, cuối cùng chị tỉnh rồi, làm em sợ gần chết." Cô ta cầm khăn tay dụi mắt, trong mắt tràn ngập vẻ quan tâm.
Lục Tế Tân đưa tay đè huyệt thái dương, mở miệng nói: "Không sao." Sau đó nhìn Thẩm Gia Diệu, hỏi với giọng điệu lo lắng: "Niệm Hi đâu?"
Thẩm Gia Diệu nhìn Lục Tế Tân một phen, khi thấy sắc mặt cô bình thường, thân thể không sao mới mở miệng đáp: "Được thư ký Đổng ôm về rồi, yên tâm đi, nó không sao."
Lục Tế Tân gật đầu, đang muốn thở phào, trên đỉnh đầu đã vang lên giọng nói bình tĩnh: "Chị quá bất cẩn rồi, mình rời xuống nước thì thôi đi, còn liên lụy đến cậu Thẩm, nó còn chưa đến năm tuổi."
Người nói chuyện chính là Triệu Viện Viện, cuối cùng cũng có cơ hội phản kích Lục Tế Tân, cô ta dùng hết sức để chỉ trích cô.

Cô ta luôn miệng nói Lục Tế Tân đã làm sai, cứ muốn cậy mạnh, để nhân viên công tác ôm thì tốt rồi, nhất định muốn tự mình đi qua.

Bây giờ thì hay rồi, làm đứa nhỏ rơi xuống nước.
Đứa bé nhỏ như thế bị rơi xuống nước bị sốt là nhẹ, có lẽ sẽ bị dọa đến phát sợ, nói không chừng còn bị tổn thương tâm lý.
Lục Nhã Tình đưa tay ngăn Viện Viện, dáng vẻ nói chuyện giúp Lục Tế Tân: "Đừng nói nữa, chị ấy không cố ý, chị ấy chỉ muốn ôm cậu chủ mà thôi, không ngờ lại rơi xuống nước."
"Cậu đừng nói giúp chị ta." Viện Viện nói với giọng điệu cay nghiệt: "Tiểu Niệm Hi đưa đài sen cho chị ta, không nói muốn chị ta ôm.

Là chị ta cố chấp muốn ôm."
Viện Viện nói đến đây liền liếc nhìn Thẩm Gia Diệu, ám chỉ nói: "Tôi nghe người ta nói có những người phụ nữ vì muốn tiếp cận tổng giám đốc Thẩm.

Nhưng không tiếp cận được tổng giám đốc Thẩm nên nghĩ cách quanh co, lợi dụng tới gần đứa bé."
"Đừng nói nữa." Lục Nhã Tình kéo tay cô ta: "Nói nhỏ tiếng một chút, chị Tế Tân không phải người như thế.

Hơn nữa, trong nhà sắp xếp cho chị ấy xem mắt với anh Tu Minh, sao lại muốn tiếp cận tổng giám đốc Thẩm chứ."
Cô ta bảo Viện Viện nói nhỏ tiếng, nhưng mình lại không hề nói nhỏ.
"Sao lại không phải chứ?" Viện Viện trừng mắt nhìn Lục Nhã Tình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu đó, ngây thơ như thế thì biết cái gì? Một đứa bé sao lại vô duyên vô cớ thích một người, cậu nói xem, nơi này nhiều người như thế, vì sao nó không thích cậu, không thích tớ và A Kỳ mà chỉ thích Lục Tế Tân, chẳng lẽ vì cô ta xinh đẹp à."

Lời này vừa nói ra, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Ngay cả Cố Tu Minh vừa có ấn tượng tốt với Lục Tế Tân cũng nghi ngờ mà nhìn cô.
Viện Viện nói vậy, đúng là chuyện Thẩm Niệm Hi thích Lục Tế Tân rất khó hiểu.
"Không nói đến việc này." Viện Viện lại nói: "Chỉ nói việc chị ta ôm Tiểu Niệm Hi, đứa bé không bảo chị ta ôm, vì sao chị ta lại ôm? Chẳng phải vì muốn biểu hiện với tổng giám đốc Thẩm rằng mình thân thiết với Tiểu Niệm Hi, để cho tổng giám đốc Thẩm hiểu lầm à."
Phân tích rất có lý! Nếu không phải Lục Tế Tân là người trong cuộc, hơn nữa không hề dùng thủ đoạn, có lẽ sẽ vỗ tay cho Viện Viện.
Bởi vì cô ta phân tích vô cùng hợp lý.
"Chị giải thích thế nào đây?" Viện Viện khoanh tay trước ngực, đứng trước cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống Lục Tế Tân,
Lục Tế Tân đã ngâm trong nước một lúc còn chưa thoải mái, nghe Viện Viện hỏi vậy thì hơi mờ mịt, ngước mắt nhìn cô ta: "Giải thích cái gì?"
"Còn gì nữa?" Giọng điệu của Viện Viện hùng hổ dọa người: "Đương nhiên là việc ôm Tiểu Niệm Hi đó, vì sao chị ôm nó? Nếu chị không ôm nó thì nó sẽ không rơi xuống nước.

Nếu không phải Nhã Tình phản ứng nhanh lập tức nhảy xuống nước cứu Tiểu Niệm Hi thì Tiểu Niệm Hi đã chìm trong nước nửa ngày trời rồi."
Cô ta nói đến đây bèn chuyển hướng nhìn vào Thẩm Gia Diệu: "Tổng giám đốc Thẩm, đàn ông các anh không nhìn ra thủ đoạn của phụ nữ, không biết thủ đoạn của Lục Tế Tân.

Tôi không ép anh đứng về phía tôi, nhưng mà khi anh dẫn theo con thì mọi chuyện phải cẩn thận.

Có câu nói thà rằng bỏ lỡ cũng không thể bỏ qua, cho dù anh có nhìn ra thủ đoạn đùa bỡn của Lục Tế Tân hay không thì anh cũng nên cách xa chị ta một chút.


Không giở trò thì tốt, nếu thật sự giở trò làm bị thương Tiểu Niệm Hi thì anh không nên đánh cược đâu."
Lục Tế Tân luôn thản nhiên với những chuyện này, xưa nay cô không sợ lời đồn cũng không sợ người khác nghi ngờ.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Thẩm Gia Diệu luôn bình tĩnh, cô cảm thấy trái tim mình co rút đau đớn, cảm giác khó chịu khó nói nên lời.
Cô nhíu mày, vô thức đưa tay che ngực.
Cảm giác ấm ức khó tưởng tượng phá vỡ lý trí, trải ra khắp người, cô đột nhiên không muốn giải thích nữa.
Bọn họ thích làm như thế nào thì như thế đấy, không tin cô thì thôi.
Cô hiếm khi cụp mắt xuống, dáng vẻ trông rất buồn bực.
Một lúc sau, khi thấy Thẩm Gia Diệu không nói gì, Viện Viện nhắc nhở: "Tổng giám đốc Thẩm, anh nói xem tôi nói đúng không, chẳng có chuyện gì quan trọng bằng Tiểu Niệm Hi."
Thẩm Gia Diệu ngước mắt, ánh mắt trở nên âm trầm, nặng nề gật đầu: "Cô nói đúng, Niệm Hi quan trọng nhất."
Trong lòng Viện Viện vui vẻ, đang muốn reo hò thì nghe Thẩm Gia Diệu nói tiếp: "Nhưng mà nguyên nhân kết quả không đúng?"
Cái gì không đúng?
Viện Viện mờ mịt.
Cô ta chỉ nghe Thẩm Gia Diệu từ từ nói: "Nếu như Tế Tân không ôm Niệm Hi thì Niệm Hi không rơi xuống nước, việc này không đúng."
Viện Viện vô thức gãi cằm, khó hiểu hỏi: "Vì sao nói thế?"
Thẩm Gia Diệu nghiêm túc nói: "Nếu như không phải các cô chen ở mép thuyền, Tế Tân không có chỗ đứng cũng sẽ không rơi xuống nước, cho nên là do cô và Lục Nhã Tình.

Còn nữa, nếu không phải Cố Tu Minh đề nghị đi thuyền hoa thì hôm nay sẽ không đến hồ, như thế sẽ không rơi xuống nước, cho nên là do Cố Tu Minh.


Quan trọng nhất là do công viên này, nếu không đào hồ, không có nước thì sao rơi xuống nước được, cho nên là do công viên."
Lục Nhã Tình, Viện Viện và Cố Tu Minh trợn tròn mắt, ngơ ngác một lúc lâu.
"Còn, còn có thể nói như vậy à?" Viện Viện lắp bắp.
Thẩm Gia Diệu chớp mắt, giọng điệu ung dung nhưng lời nói lại làm cô ta đỏ mặt: "Đây chẳng phải logic của cô à, tôi dựa theo logic của cô đó."
Thẩm Gia Diệu nói xong lời cuối cùng đã không còn kiên nhẫn, giọng điệu lạnh lùng không nể mặt: "Cô Triệu Viện Viện đúng là học môn logic rất tốt."
Anh không hề nể mặt mà châm chọc cô ta!
Triệu Viện Viện không nhịn được nữa, vành mắt đỏ bừng.
Lục Nhã Tình không ngờ Thẩm Gia Diệu lại nói mấy câu như thế.

Mặc dù logic của bọn họ không đúng, có trăm ngàn chỗ hở, nhưng đúng là Lục Tế Tân là nguyên nhân trực tiếp khiến Tiểu Niệm Hi rơi xuống nước.
Người bình thường sẽ không nghĩ sâu như thế, chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo.
Không ngờ Thẩm Gia Diệu lại như thế, ngay cả Cố Tu Minh cũng bị kéo vào, Thẩm Gia Diệu còn nói rõ ràng như vậy.
Lục Nhã Tình nhíu mày, đi qua kéo Triệu Viện Viện, ngăn trước mặt cô ta, ngửa đầu nhìn Thẩm Gia Diệu, tỏ vẻ mạnh mẽ nói: "Đây là phong thái của anh à? Nói đến mức khiến cô gái lo lắng cho con anh bật khóc sao?"
Cô ta nói xong, chưa đợi Thẩm Gia Diệu đáp lại đã tự nói: "Tôi đã lầm rồi, tôi vẫn nghĩ tổng giám đốc Thẩm là một người tao nhã lịch sự, hôm nay xem như đã mở mang tầm mắt rồi, thì ra tổng giám đốc Thẩm lại có vẻ lạnh lùng tàn nhẫn như thế."
Lục Nhã Tình nói đến đây liền nở một nụ cười đau thương, giống như đã chịu sự ấm ức to lớn: "Haiz, uổng công tôi sùng bái tổng giám đốc Thẩm, không ngờ anh là người như vậy, không phân biệt phải trái, tàn nhẫn lạnh lùng."
Cô ta dứt lời bèn kéo Triệu Viện Viện đi: "Chúng ta đi."
Sau khi kéo Triệu Viện Viện tới cửa, còn quay đầu nhìn Cố Tu Minh, cắn môi, nhìn Cố Tu Minh với đôi mắt ngập nước muốn khóc mà kìm lại: "Anh có đi không?".


Bình luận

Truyện đang đọc