BẤT HỦ PHÀM NHÂN

- Kỷ Ly đã bỏ mình?

Mạc Vô Kỵ nói lầm bầm một câu.

Trước mắt hắn hiện ra dung nhan tuyệt thế xinh đẹp kinh người, dù là bị khóa ở bên trong Tỏa Tiên Trận vô số năm tiều tụy không gì sánh được, vẫn như cũ không cách nào che lại đc khí tức siêu cấp của nàng.

Còn có cặp mắt xinh đẹp để cho người ta hít thở không thông, Mạc Vô Kỵ tin tưởng, nếu mà Kỷ Ly thoáng sửa sang một chút, nàng là chính nữ nhân đẹp nhất bản thân từng gặp.

Các cô gái xinh đẹp Mạc Vô Kỵ đã thấy rất nhiều, dù là một đoạn thời gian trước hắn đã gặp Thánh Cô và Y Thường cũng là nữ tử vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng là những cô gái này đều cho hắn một loại cảm giác cao cao tại thượng, chỉ có Kỷ Ly, cái loại này học thức mỹ lệ để cho hắn cảm thụ được một loại chân chính nhân gian khói lửa, giống như một bức hoạ tiên nữ vậy.

Càng làm cho Mạc Vô Kỵ tôn kính là, Kỷ Ly rất thiện lương. Vốn sự tình không có quan hệ gì với nàng, nàng vẫn như cũ xin lỗi Mạc Vô Kỵ. Cùng hắn ngắn ngủn đối thoại, liền nói với hắn ba lời xin lỗi. Phải biết rằng dù cho Kỷ Ly bị Tỏa Tiên Trận khóa lại, tu vi cũng là xa xa mạnh hơn hắn trước đây chỉ có Đại Ất Tiên cảnh giới.

Đối với tu sĩ khác bên trong Tỏa Tiên Trận mà nói, nếu là được biết trong tay Mạc Vô Kỵ có Niệm Tinh, vậy khẳng định là muốn càng nhiều càng tốt. Kỷ Ly nhưng bởi vì hắn không có từ cha nàng lấy được chỗ tốt, căn bản cũng không đòi Niệm Tinh của Mạc Vô Kỵ. Sau cùng Mạc Vô Kỵ cho trăm vạn Niệm Tinh, nàng lại còn nói nhiều.

Sau đó lại đem một quả Tinh Khấu duy nhất trên người nàng đưa cho hắn, tấm Tinh Khấu này cứu hắn không chỉ một lần. Nếu mà không phải là có Tinh Khấu, hắn tại dưới bốn cái Tiên Đế vây công, dù cho hắn là thần thể, có Đại Hoang ngăn trở, hắn cũng sẽ thần hồn câu diệt.

Khi Kỷ Ly rời đi Chư Thần Tháp, vẫn như cũ không quên báo đáp ân tình của hắn, cố ý tới rồi Bình Phạm tiên môn. Sau đó giúp Bình Phạm tiên môn hóa giải nguy cơ, còn giúp trợ Bình Phạm tiên môn sửa lại hộ trận, lúc này mới rời đi. Bởi vì nàng thiện lương, nàng giúp Bình Phạm tiên môn giải nguy cơ, không có giết một người.

Một nữ tử hiền lành như vậy, cư nhiên bỏ mình? Trong lòng Mạc Vô Kỵ không hiểu đã có một loại cảm giác vắng vẻ, đó là một loại khổ sở cùng thương cảm khó có thể nói nên lời.

Tu luyện đến trình độ của hắn, đạo tâm đã rất kiên định. Kỷ Ly là một nữ tử cùng hắn chỉ có gặp mặt một lần, để cho đạo tâm của hắn buông lỏng, trở nên thương cảm.

Một lúc lâu sau đó, Mạc Vô Kỵ lúc này mới buông lỏng ra nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm Nguyệt Mính trầm giọng hỏi:

- Ngươi đứng lên trước, nói cho ta biết là ai giết Kỷ Ly sư tỷ?

Hỏi xong những lời này về sau, Mạc Vô Kỵ thở dài một hơi. Trong lòng phiền muộn cùng phẫn nộ đã có cửa ra, đó chính là người nào giết Kỷ Ly.

Mông Dã hiển nhiên rất là vừa ý Mạc Vô Kỵ, hắn nghe được Mạc Vô Kỵ nói về sau, cũng là giơ tay lên lần nữa ném ra một cái thạch đôn tại bên người Nguyệt Mính, ý bảo Nguyệt Mính ngồi xuống.

Nguyệt Mính đứng lên, nàng không có ngồi, mà là kính cẩn nói với Mạc Vô Kỵ:

- Ta không biết người này, cũng không biết hắn tên gì. Chỉ biết là một tên nam tử gầy yếu đầu mang đao quan màu đỏ bán nguyệt, khuôn mặt hình dài nhỏ, ánh mắt cực nhỏ, mặc màu nâu tu sĩ bào. Ta nhìn thấy hắn dùng một thanh kiếm dài nhỏ mỏng đâm vào sư phụ mi tâm, sau đó xé ra sư phụ thức hải. Sư phụ nàng... Nàng trước khi chết đưa ta đi, để cho ta đi Tiên Giới tìm kiếm Bình Phạm tiên môn, tìm được ngươi...

Lần này Nguyệt Mính bi thương, nói ra Bình Phạm tiên môn.

- Sư phụ ngươi là tu vi gì?

Một bên Mông Dã bỗng nhiên hỏi một câu.

Nguyệt Mính không dám không đáp, thấp giọng nói:

- Sư phụ ta tu vi khôi phục được Hợp Thần cảnh giới, vẫn như cũ không phải là đối thủ của bán nguyệt quan nam tử...

Mông Dã thở dài:

- Xem ra tên kia tu vi còn không có khôi phục, nếu mà hắn tu vi và khôi phục thực lực. Coi như là sư phụ ngươi là Chuẩn Thánh cảnh giới, tại trước mặt người đó cũng là con kiến hôi tồn tại.

Nguyệt Mính lắc đầu nói:

- Không phải, bởi vì bán nguyệt đao quan nam tử bị thương nặng.

Mạc Vô Kỵ nghi hoặc nhìn Mông Dã:

- Mông Dã đạo hữu, ngươi quen biết tên kia?

Mông Dã gật đầu:

- Không sai, ta đích xác là quen biết tên kia, bởi vì Chư Thần Tháp chính là của hắn. Ta muốn Chư Thần Tháp, liền là phải đoạt lại Chư Thần Tháp từ trong tay tên này.

- Là ai?

ánh mắt Mạc Vô Kỵ trở nên lạnh, quanh thân sát khí tràn ngập diện tích vài dặm không gian.

Dù cho đối tượng sát thế không phải là Nguyệt Mính, Nguyệt Mính cũng là theo bản năng đánh mấy cái rùng mình. Chính là Mông Dã cũng là trong lòng cả kinh, hắn hoài nghi mình toàn lực xuất thủ là không phải là đối thủ của Mạc Vô Kỵ. Xem ra cùng Mạc Vô Kỵ giữa đó, chỉ có thể thông qua hiệp thương hợp tác thủ đoạn, không có khả năng ép buộc.

- Người này tên là Hoán Đề.

Mông Dã đáp.

Hoán Đề? Mạc Vô Kỵ chưa từng nghe nói qua tên người kia.

Mông Dã thấy Mạc Vô Kỵ không biết Hoán Đề là ai, giải thích:

- Ngươi không biết người này cũng là như thường, ngươi hẳn là biết bài vị sao??

Thấy Mạc Vô Kỵ gật đầu, Mông Dã tiếp tục nói:

- Bài vị bát thánh nhân có biết hay không?

- Ta này cũng biết, lẽ nào ngươi nói Hoán Đề này là Thánh Nhân?

Mạc Vô Kỵ kinh ngạc hỏi.

Mông Dã cười hắc hắc:

- Ngươi nói đúng, người này thoạt nhìn thật giống như một con gà trống, hết lần này tới lần khác thần thông kinh khủng kinh, thật đúng là một trong bát Thánh Nhân. Năm đó Đại Lượng Kiếp, hắn và Thiên Ngân đều là Thánh Nhân bị ám toán.

- Nguyệt Mính, này người ở nơi nào?

Trong lòng Mạc Vô Kỵ sát khí mọc lan tràn, Thánh Nhân thì như thế nào?

Nguyệt Mính thút thít nói:

- Lúc đó là ở một cái tinh cầu vô chủ, ta căn bản liền không biết phương vị. Năm đó sư phụ tại ngoài Thao Thiết cốc vây đã cứu ta về sau, liền gặp Thần giới quy tắc chữa trị, ta cùng sư phụ tu vi cũng là tăng lên. Hết lần này tới lần khác lúc này, trong Thao Thiết cốc chạy ra khỏi một con Thao Thiết, súc sinh kia muốn ăn thịt ta cùng sư phụ. Sư phụ đang muốn động thủ, thì Hoán Đề tới rồi.

Hoán Đề căn bản cũng không có lưu ý Thao Thiết, mà là nhìn chằm chằm sư phụ ta hỏi, nàng có đúng hay không bị khóa ở Chư Thần Tháp bên trong nhiều năm, mới thoát ra đến? Sư phụ chỉ là gật đầu một cái, Hoán Đề liền chộp tới sư phụ. Con Thao Thiết, cùng Hoán Đề đại chiến. Hoán Đề dường như quen biết Thao Thiết, thời điểm hai người đại chiến, còn nói rất nhiều lời nói ta nghe không hiểu. Về sau này Thao Thiết cư nhiên lấy ra một thanh Phật sạn đánh trúng Hoán Đề, Hoán Đề bị thương nặng, cũng đánh bị thương nặng Thao Thiết. Thao Thiết gầm rú một tiếng về sau, cư nhiên cắn mở ra hư không, sau đó vọt vào Hư Không Liệt Phùng chạy thoát.

- Thao Thiết lai lịch thật không đơn giản, tuy rằng so ra kém Hoán Đề, cũng không phải một kẻ dễ trêu.

Mông Dã ở một bên giải thích một câu.

Mạc Vô Kỵ biết Thao Thiết Phật sạn là của Khôn Uẩn, chỉ là hắn hiện khi chưa có tâm tư quan tâm những thứ này, mà là nhìn chằm chằm Nguyệt Mính hỏi:

- Về sau làm sao?

- Sư phụ ta thấy Hoán Đề cũng đã bị thương nặng, liền muốn mang theo ta đi. Không nghĩ tới Hoán Đề mặc dù trọng thương, thực lực vẫn như cũ rất cường đại. Hắn tế xuất một thanh mỏng kiếm đâm vào mi tâm sư phụ ta, lại đem sư phụ ta đóng đinh tại trong hư không, sư phụ ta tại vội vàng để cho ta đi tìm ngươi, sau đó lại đem ta ném vào bên trong Hư Không Liệt Phùng do Thao Thiết cắn mở...

Nguyệt Mính vừa nói một bên thút thít, một bên nắm chặt nắm tay.

Nàng là một cái tán tu, chỉ là tại gặp phải sư phụ về sau, nàng mới có một loại cảm giác thân nhân. Nghìn năm giữa đó, sư phụ đối với nàng chiếu cố cẩn thận. Thế nhưng là sư phụ tại trước mắt nàng bị Hoán Đề giết, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn, sau đó nhìn sư phụ đưa nàng đi chạy thoát thân.

Mạc Vô Kỵ không có tâm tư đi hỏi Nguyệt Mính là như thế nào gặp phải Hợi Dân cùng phiền, hắn bức thiết phải đi Thao Thiết cốc xem. Hắn hoài nghi Kỷ Ly bây giờ còn sống, không vì cái gì khác, cũng bởi vì Chư Thần Tháp.

Biết Chư Thần Tháp chỉ có Kỷ Ly cùng Nguyệt Mính, Nguyệt Mính bị Kỷ Ly ném vào trong hư không, Hoán Đề trước khi hỏi ra Chư Thần Tháp nơi đi, cũng sẽ không giết Kỷ Ly. Hiện tại hắn chỉ hy vọng, Kỷ Ly có thể bảo vệ bí mật.

- Mạc đạo hữu, nếu như ta không có đoán sai, Kỷ Ly này hẳn là còn sống. Hoán Đề người này ta biết, trước khi chưa có đạt được mục đích, tuyệt đối sẽ không giết Kỷ Ly.

Mông Dã mở miệng nói.

Mạc Vô Kỵ nhàn nhạt nói:

- Mông đạo hữu, nhìn xem tại ngươi nói cho ta biết một vài chuyện, ta cũng không tính toán sự tình thủ hạ của ngươi truy sát Nguyệt Mính, sau này mọi người ai đi đường nấy.

Mạc Vô Kỵ bây giờ đối thủ cường giả nhiều lắm, Mông Dã này cũng không phải một kẻ dễ trêu, nhiều một chuyện còn không bằng ít một chuyện.

- Mạc đạo hữu, nếu mà ngươi muốn đối với phó Hoán Đề, càng là phải hợp tác với ta.

Mông Dã cũng không thèm để ý thái độ Mạc Vô Kỵ, hắn đồng dạng đã nhìn ra, Mạc Vô Kỵ vô cùng không đơn giản.

- Có ý tứ gì?

Mạc Vô Kỵ nhìn Mông Dã.

Mông Dã không chút hoang mang nói:

- Đệ nhất, ngươi không biết bí mật của Chư Thần Tháp. Chư Thần Tháp thế nhưng là Tạo Hóa bảo vật, cũng là pháp bảo thành danh của Hoán Đề. Món pháp bảo này năm đó còn bị vài tên thánh nhân mưu hại, làm Đại Lượng Kiếp chiến trường. Đồng thời cũng coi như tính kế Hoán Đề, để cho Hoán Đề thiếu chút nữa vẫn lạc. Thứ hai, ngươi không biết tập tính cùng bản lĩnh của Hoán Đề. Thứ ba, thực lực của ngươi bây giờ, căn bản là không phải là đối thủ của Hoán Đề. Ngươi chỉ cần hợp tác với ta, ta khẳng định có thể giúp ngươi tìm được Hoán Đề.

Mạc Vô Kỵ nghe rõ ràng, Mông Dã nói là giúp hắn tìm được Hoán Đề, mà không phải giết chết Hoán Đề.

Đến lúc này, Mạc Vô Kỵ cũng vậy bình tĩnh lại, hắn biết những thứ này lão già kia mỗi một người đều là xảo trá không gì sánh được, không cẩn thận liền phải uống nước rửa chân của bọn họ.

Nghĩ tới đây, Mạc Vô Kỵ cũng là gật đầu:

- Tại trước khi hợp tác, Mông đạo hữu có thể cùng ta nói nói bát Thánh Nhân còn có Chư Thần Tháp hay không? Ta nghe nói Chư Thần Tháp vẫn là có thể tùy tiện kiến tạo.

Mông Dã cười lạnh một tiếng:

- Chư Thần Tháp nếu mà cũng có thể tùy tiện kiến tạo, vậy ta Mông Dã liền không đến mức nghĩ hết tất cả biện pháp đi kiếm Chư Thần Tháp.

Bình luận

Truyện đang đọc