BẤT HỦ PHÀM NHÂN

Không cần Vi chấp sự ở bên ngoài bẩm báo, Mạc Vô Kỵ đã cảm thụ được thần niệm ấn ký do hắn làm đang nhanh chóng tới gần.

Hàn Thanh Như nghe nói như thế biến sắc, lập tức liền đứng lên, theo bản năng nói:

- Ta không phải là để cho hắn đi Vĩnh Anh Tiên Mã sao?

Lập tức nàng liền hiểu được, bây giờ không phải là thời điểm cân nhắc chuyện này, nàng cấp thiết đối với đinh đinh bên người nói:

- Đinh đinh, ngươi trước mang Mạc đạo hữu đi trên lầu trốn một cái, nhanh lên đi.

- A...

Đinh đinh kinh ngạc a một tiếng, không đợi nàng hỏi, Hàn Thanh Như liền đẩy một cái đinh đinh:

- Còn không mau đi.

- Mạc đạo hữu, làm phiền ngươi trốn một cái, đợi lát nữa sẽ cùng ngươi nói sau, thực sự là xin lỗi a.

Hàn Thanh Như áy náy nói với Mạc Vô Kỵ, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

- Không có việc gì.

Mạc Vô Kỵ cười cười, chủ động theo đinh đinh lên lầu.

Hắn cảm giác chuyện này không phải là đơn giản như ngoài mặt, nếu quả như thật chỉ là hạ quản sự muốn nắm trong tay Bách Hoa Sơn Trang, hắn tin tưởng Hàn Thanh Như sẽ không khẩn trương như vậy. Hạ quản sự cũng bất quá là chỉ là một tên Thiên Tiên mà thôi, về phần có ngưng tụ Tiên Cách hay không, hắn là không nhìn ra.

Bởi vì cảm thấy chuyện này không đơn giản, Mạc Vô Kỵ mới không có nói nhiều, chủ động theo đinh đinh lên lầu.

Mạc Vô Kỵ vừa mới lên lầu, hạ quản sự liền đi đến, thậm chí ngay cả lên tiếng cũng không có a một cái. Khi hắn nhìn xem thấy chỉ có Hàn Thanh Như một người ở bên trong này, lại nhanh chóng khom người khiêm tốn nói:

- Thụ phong ra mắt trang chủ.

Hàn Thanh Như thản nhiên nói:

- Hạ quản sự, ngươi đã từ Vĩnh Anh Tiên Mã đã trở về?

Hạ quản sự liền vội vàng nói:

- Ta vừa mới đi ra ngoài liền nhớ lại một việc còn không có làm, nhanh chóng trở về một chuyến, thuận tiện hỏi thăm trang chủ, Vĩnh Anh Tiên Mã ta dự định ngày mai sẽ đi qua.

Hàn Thanh Như gật đầu:

- Đã như vậy, ngươi lui xuống trước đi sao?.

- Ô kế con dế.

Hạ quản sự lui lúc đi, ánh mắt của hắn rơi vào chén tiên linh trà Mạc Vô Kỵ vừa rồi đã uống, trong mắt hiện lên một tia ngoan lệ.

Thấy hạ quản sự rút đi, Hàn Thanh Như vội vã lên lầu.

...

Hạ quản sự bước nhanh về tới phòng của mình, không lâu sau, một gã sai vặt áo xám liền đi đến hỏi:

- Quản sự, tại sao không có đem tên kia bắt gian tại trận?

- Ngươi có nhìn thấy hắn đi ra hay không?

Hạ quản sự mặt âm trầm hỏi một câu.

Áo xám gã sai vặt liền vội vàng nói:

- Không có, ta khẳng định này Mạc Vô Kỵ không có đi ra. Hắn đi vào, ta liền gửi đi một đạo tin tức cho ngươi, sau đó vẫn ở lại bên ngoài nhìn chằm chằm đâu nè. Bất quá ngươi lúc trở lại, Vi Ổ lão gia hỏa này sớm đã báo tin.

Hạ quản sự gật đầu:

- Ta biết, Hòa Đồn, ngươi đi ngay bây giờ theo dõi phía ngoài phòng của trang chủ, một khi Mạc Vô Kỵ đi ra, ngươi lập tức liền nói cho ta biết. Vốn muốn cho hắn sống lâu thêm mấy ngày, tên này đã muốn chết, cũng dám vào phòng ngủ của trang chủ.

- Có nên nói cho đại nhân biết hay không?

Áo xám gã sai vặt nghe nói như thế, nhanh chóng tại bên cạnh hỏi nhiều một câu.

Hạ quản sự hừ một tiếng:

- Ngươi không muốn sống à, ta còn muốn sống, ngu ngốc. Mạc Vô Kỵ không có đi ra, thần niệm ta cũng không có quét thấy, hiển nhiên là bị trang chủ giấu đến phòng ngủ của nàng rồi. Chúng ta đợi lát nữa chỉ cần lại đem tiểu tử kia giết, sau đó nói cho đại nhân, tiểu tử này muốn hấp diêm trang chủ nên bị chúng ta giết, chẳng những không có chuyện gì mà còn có công lao.

Áo xám gã sai vặt đánh cái giật mình, trong nháy mắt liền hiểu được. Chuyện này đích thật là không có khả năng nói cho đại nhân a, đại nhân phái bọn họ tới nơi này là theo dõi trang chủ, nếu có nam nhân tiến vào căn phòng của trang chủ, bị đại nhân biết, vậy Mạc Vô Kỵ hẳn phải chết không thể nghi ngờ là đáng đời, bọn họ cũng không được tốt.

Nhưng vào lúc này, một đạo hồng mang rơi vào trong tay hạ quản sự, đây là một đạo truyền thư phi kiếm.

Hạ quản sự nắm lên truyền thư phi kiếm, sắc mặt lúc này liền thay đổi, thậm chí đùi đều có chút phát run nói:

- Á đù! Đại nhân đã biết có nam nhân tiến vào căn phòng của trang chủ...

- A...

Chẳng những là hạ quản sự, chính là Hòa Đồn, cũng sắc mặt tái nhợt hẳn lên.

- Tên khốn kiếp này, sớm biết thế ta vừa thấy hắn liền đem hắn giết chết con mẹ nó cho rồi.

Nói xong hạ quản sự liền liền xông ra ngoài, hắn biết coi như là hiện tại giết Mạc Vô Kỵ cũng không nhất định có tác dụng, thế nhưng là hắn hiện tại không giết Mạc Vô Kỵ, vậy hắn chết chắc rồi.

...

Mạc Vô Kỵ vừa tiến vào gian phòng, liền biết đây là khuê phòng của Hàn Thanh Như, mùi thơm ngát khí tức nhàn nhạt truyền đến, để cho Mạc Vô Kỵ có chút hoảng hốt. Giờ khắc này, hắn dường như liền nghĩ tới một sự tình trước đây.

Lắc đầu, lại đem tạp niệm này vứt ở một bên. Trữ Thần Lạc thần niệm thẩm thấu đi ra ngoài, hắn rất muốn biết hạ quản sự tại Bách Hoa Sơn Trang rốt cuộc vai trò gì.

Một đạo nhàn nhạt phi kiếm từ vùng ven thần niệm của Mạc Vô Kỵ biến mất, đây là một đạo truyền thư phi kiếm? Mạc Vô Kỵ nghi ngờ là, kẻ gửi đi truyền thư phi kiếm là cái cô kia đinh đinh bên người trang chủ.

Hơn nữa Mạc Vô Kỵ khẳng định đinh đinh gửi đi truyền thư phi kiếm không có đi qua Hàn Thanh Như, không chỉ như thế, nàng còn núp ở chỗ ngõ ngách mà phát ra.

Đang ở lúc Mạc Vô Kỵ còn đang nghi ngờ đinh đinh đem truyền thư phi kiếm gửi cho người nào, cửa phòng cấm chế liền lần nữa bị mở ra, Hàn Thanh Như đi đến:

- Xin lỗi, Mạc dược sư, lần này làm liên lụy tới ngươi.

- Không có gì, là hạ quản sự sao? Ta cùng lắm thì phủi mông một cái rời đi mà thôi, liên lụy không tới ta đâu.

Mạc Vô Kỵ bình tĩnh nói.

Hàn Thanh Như than thở:

- Hắn chỉ là một con chó mà thôi, ta nói là người ở sau lưng hắn. Ta vẫn cho là Hòa Đồn là người của Bách Hoa Sơn Trang, bây giờ mới biết Hòa Đồn cũng là kẻ giám thị ta. Ta nói liên lụy ngươi, là bởi vì ngươi một khi đi ra gian nhà này, hạ quản sự sẽ đối với ngươi động thủ, hắn hẳn là biết ngươi ở chỗ này của ta, thế nhưng là ta lại không giúp được ngươi.

Nếu mà có một lần nữa, nàng chắc chắn sẽ không đem Mạc Vô Kỵ kêu tới nơi này của nàng.

Mạc Vô Kỵ có chút cảnh giác, nếu chỉ có hạ quản sự hắn căn bản cũng không sợ hãi, giả như hạ quản sự phía sau có người, Bách Hoa Sơn Trang này cũng không phải là chỗ ở lâu, nơi này thị phi có chút nhiều.

- Ầm!

Mạc Vô Kỵ mới vừa vừa nghĩ đến chính bản thân nên đi ngay hay không, một đạo kiếm quang liền bổ ra cấm chế gian phòng của Hàn Thanh Như.

Hàn Thanh Như thấy hạ quản sự mang theo kiếm đứng ở cửa, lớn tiếng quát lên:

- Hạ Thụ Phong, ngươi thật to gan, cũng dám hủy cấm chế phòng ta.

Nghe được Hàn Thanh Như quát chói tai, hạ quản sự khom người thi lễ một cái nói:

- Trang chủ, ta là tới bắt Mạc Vô Kỵ, người này tại chế thuốc phòng trắng trợn phá hư tiên linh thảo, còn dám xông vào phòng ngủ của trang chủ, ta sẽ không dễ dãi cho qua.

Hàn Thanh Như tức giận phát run, có tay chỉ Hạ Thụ Phong:

- Ta là trang chủ Bách Hoa Sơn Trang, ta muốn cho người nào vào phòng của ta, chẳng lẽ còn phải xin ngươi một cái nho nhỏ quản sự đến đồng ý sao?

- Hạ Thụ Phong, ngươi lập tức lăn xuống.

Đinh đinh thấy Hạ Thụ Phong một kiếm hủy diệt gian phòng cấm chế, nhanh chóng tiến lên lại đem Hàn Thanh Như ngăn ở phía sau, đồng thời lớn tiếng quát Hạ Thụ Phong.

Mạc Vô Kỵ nhàn nhạt nhìn thoáng qua đinh đinh, người nữ nhân này không đơn giản a, vừa rồi không biết len lén gửi đi một đạo truyền thư phi kiếm cho ai, hiện tại lại đem Hàn Thanh Như chắn một bên.

Ngoài mặt nhìn nàng là bảo vệ Hàn Thanh Như không bị hạ quản sự thương tổn, trên thực tế người nữ nhân này là muốn đem không gian nhường lại cho Hạ Thụ Phong đối phó hắn à nha.

Trên thực tế Mạc Vô Kỵ sớm đã đã nhìn ra, hạ quản sự chính như Hàn Thanh Như nói như vậy, là một con chó. Nếu là chó, vậy thì tuyệt đối không dám động thủ đối với Hàn Thanh Như. Đinh đinh làm việc này không hề nghi ngờ là muốn hạ quản sự giết hắn.

- Ngày hôm nay ta khiến cho ngươi biết, kết quả mạo phạm Bách Hoa Sơn Trang...

Hạ quản sự nói chuyện đồng thời, trường kiếm trong tay đã cuồn cuộn nổi lên một đạo kiếm quang bổ về phía Mạc Vô Kỵ.

- Dừng tay...

Thanh âm lo lắng của Hàn Thanh Như chỉ có thể ở sau kiếm quang, chút nào không có khả năng ngăn cản hạ quản sự.

Mạc Vô Kỵ này mới nhìn ra, trang chủ dường như không có tu vi, căn bản cũng không thể phát huy được.

Chỉ là một hạ quản sự linh vận tán loạn, dù cho tới Thiên Tiên, Mạc Vô Kỵ cũng không sợ chút nào. Hắn cả Thiên Cơ Côn cũng không có tế xuất, liền vọt vào giữa kiếm quang, giơ tay lên chính là hai đạo Lôi Kiếm đánh ra.

- Ầm!

- Răng rắc!

Lôi quang cùng kiếm quang đánh vào cùng một chỗ, nổ tung trong căn phòng Hàn Thanh Như.

- Bành!

Chỉ một cái giao phong, hạ quản sự đã bị cuồng bạo Lôi Kiếm của Mạc Vô Kỵ đánh bay ra ngoài. Mạc Vô Kỵ một bước tiến lên, một đạo Lôi Kiếm lần nữa đánh ra.

Hạ quản sự đờ đẫn mà nhìn Mạc Vô Kỵ, một Địa Tiên chỉ có túi trữ vật, làm sao có thể lợi hại như vậy? Hắn khẳng định Mạc Vô Kỵ nguyên lực còn không có chuyển hoán thành tiên nguyên, tuyệt đối là Địa Tiên không thể nghi ngờ.

- PHỐC!

Mạc Vô Kỵ Lôi Kiếm trực tiếp đem hạ quản sự chém thành hai nửa.

Tất cả mọi người ngốc trệ hẳn ra, một thằng làm vườn vừa tới, lại đem một Thiên Tiên cảnh quản sự chém làm hai. Hơn nữa chỉ mới hai nhát, đây quả thực là chiến đấu không cùng đẳng cấp. Trên thực tế, ở đây xác thực là chiến đấu không cùng một đẳng cấp, hết lần này tới lần khác người thắng là kẻ được cho là ở đẳng cấp thấp. Mạc Vô Kỵ cũng rất không nói gì, hắn khẳng định hạ quản sự thực lực như vậy, coi như là tại Bán Tiên Vực kẻ có thể giết hắn cũng là một đống lớn.

Một hồi lâu Hàn Thanh Như mới tỉnh ngộ lại, nhanh chóng nói:

- Mạc dược sư, ngươi nhanh chạy đi?.

Nàng biết, Mạc Vô Kỵ tiếp tục ở tại chỗ này chỉ là chờ chết mà thôi.

Mạc Vô Kỵ trong lòng thầm than, Hàn Thanh Như này cũng là quá thiện lương, đáng tiếc nàng sợ rằng không biết người hầu bên cạnh mình như đều đang theo dõi nàng.

- Trang chủ, ta nhanh đi báo tin cho Vi chấp sự, tận lực kéo dài một đoạn thời gian...

Đinh đinh nói xong, thậm chí không đợi Hàn Thanh Như trả lời, liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

- Mạc dược sư, ngươi nhanh lên một chút rời đi nơi này, ta...

Mạc Vô Kỵ lần này cắt đứt Hàn Thanh Như nói:

- Hàn trang chủ, tuy rằng ta không biết ngươi bị người nào theo dõi, thế nhưng ta kiến nghị ngươi giống như ta, hiện tại liền rời đi Bách Hoa Sơn Trang.

Hắn cảm giác trang chủ ở tại chỗ này sẽ không có kết cục tốt.

Hàn Thanh Như lắc đầu, lấy ra một quả bùa chú đưa cho Mạc Vô Kỵ:

- Nếu như có thể đi, ta sớm đã đi. Trên người ta có thần niệm ấn ký, một khi rời đi nơi này, rất nhanh thì sẽ bị người ta tìm được. Nơi này còn có một tấm lẩn trốn phù, ngươi cầm đi sao?.

- Hàn trang chủ nếu mà tin tưởng ta, ta có thể giúp ngươi cởi ra quần áo… á nhầm, là cởi thoát ấn ký, cơ mà cần phải khỏi Bách Hoa Sơn Trang sau đó mới có thể cởi.

Mạc Vô Kỵ không có nhận lấy lẩn trốn phù, lời của hắn cũng không phải chém gió. Năm đó Đoạn Môn tại trên người hắn hạ ẩn nấp ấn ký đáng sợ như vậy, hắn đều có thể bỏ đi, hiện tại tu vi của hắn cùng trận đạo trình độ so với lúc trước cường hãn đâu chỉ gấp trăm lần? Chỉ là một ấn ký, hắn tin tưởng còn không làm khó được hắn.

- Ngươi thực sự có thể giúp ta thoát khỏi ấn ký?

Hàn Thanh Như ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.

Mạc Vô Kỵ gật đầu:

- Ta khẳng định có thể làm được.

- Vậy chờ Đinh đinh trở về, chúng ta lập tức liền đi.

Giọng nói của Hàn Thanh Như đều kích động có chút run rẩy, có thể thấy được nàng khát vọng rời đi cái chỗ này cỡ nào.

Mạc Vô Kỵ trầm giọng nói:

- Nếu mà chờ Đinh đinh trở về, chúng ta cũng không cần đi nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc