BẤT HỦ PHÀM NHÂN

Tảng lớn kích mang cùng pháp bảo quang mang của Kim Tiên tu sĩ áo đỏ cuốn cùng một chỗ, ầm ầm nổ tung.

Cảm thụ được Bán Nguyệt Thanh Kích truyền tới lực lượng công kích cường đại cùng Bán Nguyệt Kích mang xé rách, áo đỏ Kim Tiên tu sĩ càng là quát lạnh một tiếng:

- Hàn Chí Kỳ, ngươi không động thủ còn đợi khi nào?

Không cần tu sĩ áo đỏ nói chuyện, người Kim Tiên tu sĩ chạy tới sau cùng đã động thủ. Một đạo tiểu mang gần như với 0 trực tiếp vượt qua không gian, gần sát quanh người Mạc Vô Kỵ, đồng thời pháp bảo của hắn đã tế xuất. Hàn Chí Kỳ cầm pháp bảo là một đôi âm luân, âm luân vừa mới tế xuất, Mạc Vô Kỵ mơ hồ cảm giác được cả người lạnh lẽo, thật giống như có một loại cảm giác bàn tay chộp vào da thịt của hắn làm cho hắn nổi da gà.

Mạc Vô Kỵ biết mình thủ đoạn hữu hạn, hắn căn bản cũng không có đi quản Hàn Chí Kỳ công kích, thậm chí một đạo mang tuyến đánh lén này so với lông trâu còn nhỏ hơn hắn cũng không có đi quản. Mà là tiếp tục một quyền đánh về phía áo đỏ tu sĩ.

Áo đỏ tu sĩ thấy Mạc Vô Kỵ cư nhiên mặc kệ Hàn Chí Kỳ, chuyên môn muốn giết hắn, sắc mặt nhất thời đại biến. Hắn không nghĩ tới Mạc Vô Kỵ mang thù như vậy, cũng bởi vì vừa rồi hắn đánh lén Mạc Vô Kỵ một lần, làm cho Mạc Vô Kỵ bị thương nặng, tên này hiện tại cả mệnh cũng không muốn, liều mạng trả thù lại.

Coi như là hắn lá gan lớn hơn nữa, hắn cũng không dám chính diện ứng đối một quyền này của Mạc Vô Kỵ. Uy lực của một quyền này hắn thế nhưng là rõ ràng nhìn thấy qua, Lạc Quân chính là bị một quyền của Mạc Vô Kỵ ầm nát quy tắc phù, sau đó bị thiên địa quy tắc nghiền thành mảnh nhỏ.

Hắn tuy rằng tự phụ, cũng không dám so sánh cùng Lạc Quân, thậm chí hai người như hắn đều không nhất định là đối thủ của Lạc Quân. Lúc này thấy một quyền của Mạc Vô Kỵ ầm đến, hắn không chút suy nghĩ, cấp tốc bỏ chạy. Ngay cả pháp bảo vs Bán Nguyệt Thanh Kích đều không quan tâm, bỏ luôn.

Hắn vừa lui đi cũng cảm giác được có chút không đúng, bởi vì một quyền này của Mạc Vô Kỵ cư nhiên đối với hắn không có nửa điểm trói buộc. Lẽ nào một quyền này là giả? Sau một khắc hắn liền biết, một quyền này thật hay giả.

Gần như là tại lúc hắn xoay người đồng thời, thân hình Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên lắc một cái, một quyền nữa đánh ra. Lần thứ hai đánh ra một quyền cuồn cuộn nổi lên cuồng bạo cực nóng, coi như là bỏ chạy hắn cũng có thể rõ ràng cảm thụ được. Thẳng đến lúc này, hắn mới tỉnh ngộ, Mạc Vô Kỵ chân chính muốn đối phó không phải là hắn, mà là Hàn Chí Kỳ.

Hàn Chí Kỳ nhìn thấy phệ sinh mang của mình đâm vào trong cơ thể Mạc Vô Kỵ, trong lòng cười nhạt, coi như là Mạc Vô Kỵ lại rất giỏi, bị trúng phệ sinh mang của hắn, cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng. Giờ khắc này chẳng những tiên nguyên cùng thần niệm héo rũ, coi như là sinh cơ cũng sẽ cấp tốc bị cắn nuốt hết.

Hàn Chí Kỳ thậm chí khinh thường nhìn lướt qua áo đỏ Kim Tiên đang trốn xa, song luân trong tay cuồn cuộn nổi lên âm phong như vòng xoáy vậy, đồng thời lệ quát một tiếng:

- Đi chết đê.

Phệ sinh mang vừa tiến vào trong cơ thể Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ liền biết không ổn. Tiểu mang cư nhiên có thể thôn phệ sinh cơ hắn, không chỉ như thế, còn đè nén thần niệm cùng tiên nguyên của hắn.

Đổi thành bất cứ người nào, tại Hàn Chí Kỳ kế tiếp âm luân, cũng chỉ có thể lựa chọn Luân Hồi.

Dù cho sinh cơ bị thôn phệ, tiên nguyên cùng thần niệm bị áp chế, nhưng một quyền này của Mạc Vô Kỵ vẫn không có nửa phần nhất thời chậm lại. Thậm chí tại sau khi cuốn lên Trữ Nguyên Lạc cùng Trữ Thần Lạc, một quyền này uy thế càng là mãnh liệt.

- Để xem ai đi tìm chết.

Tiên nguyên cùng thần niệm của hai nhánh Trữ Nguyên Lạc cùng Trữ Thần Lạc đều chồng ở tại một quyền này, hắn nhất định phải một kích giết cho bằng được. Bán Nguyệt Thanh Kích bị hắn triệu hồi, khóa lại một đôi âm luân đánh tới.

- Ầm!

Kinh khủng thiên hỏa khí tức tàn phá bừa bãi mở ra, một đạo quyền vực hình quạt liền xông ra ngoài. Mạc Vô Kỵ quyền vực tuy rằng xa so ra hoàn thiện kém Kim Tiên lĩnh vực, thế nhưng là quyền vực của hắn lại là một loại công kích lĩnh vực. Dưới Quyền vực, Kim Tiên lĩnh vực của Hàn Chí Kỳ bắt đầu vỡ vụn.

Cực nóng thiên hỏa khí tức đánh ra một cái lối đi, Mạc Vô Kỵ thậm chí không có dùng không gian trói buộc, không gian cuối lối đi Hàn Chí Kỳ đã bị quyền vực phong tỏa, một quyền đảo mắt liền đi tới trước mặt Hàn Chí Kỳ.

Hàn Chí Kỳ vừa hô chết đê, cũng cảm giác được không đúng. Hắn nhìn thấy một cái không gian hỏa diễm thiêu đốt đi ra, tại trong không gian ngọn lửa này thiêu đốt đi ra, hắn nhìn thấy một quả đấm to lớn. Quả đấm tràn đầy bén nhọn sát ý, tràn đầy một khí thế đi không trở về.

Không tốt, tại phệ sinh mang đánh lén được Mạc Vô Kỵ, hắn khinh thường. Tên này rốt cuộc là lai lịch gì, cư nhiên không sợ phệ sinh mang?

- Ầm!

Bán Nguyệt Thanh Kích đã cùng một đôi âm luân đánh vào cùng một chỗ, sát mang văng lên lại đều bị chắn bên ngoài quyền vực của Mạc Vô Kỵ.

Lúc này bày ở trước mặt Hàn Chí Kỳ chỉ có hai con đường, một là toàn lực đỡ một quyền này, cái thứ hai toàn lực liều mạng né một quyền này.

Hàn Chí Kỳ biết, vô luận con đường nào, hắn đều là hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Không phải là hắn không bằng Mạc Vô Kỵ, mà là một quyền này rõ ràng muốn ầm nứt ra quy tắc phù của hắn, hơn nữa một quyền này có khả năng đó.

Hàn Chí Kỳ điên cuồng thiêu đốt máu huyết, đồng thời cũng là một quyền đánh ra. Cho dù chết, hắn cũng phải chết có tôn nghiêm một phần.

- Bành!

Quyền phong hỗn hợp cùng một chỗ, không gian chung quanh xuất hiện từng trận sóng gợn. Tiếng xương cốt gãy tiếng vang lên, Hàn Chí Kỳ vội vàng, cư nhiên dựa vào máu tươi của mình thiêu đốt chặn một quyền này của Mạc Vô Kỵ.

Bất quá hắn sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười thê thảm, giờ khắc này hắn không có gì mừng rỡ. Một quyền này hắn hầu như dùng hết chính bản thân 10 thành tiên nguyên lực lượng, coi như là Mạc Vô Kỵ xoay người rời đi, hắn cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Ngươi rất mạnh, là một Thiên Tiên mạnh nhất ta từng kiến thức qua. Coi như là ta không có quy tắc phù, ta cũng không nhất định có thể ổn thắng ngươi.

Hàn Chí Kỳ nói xong câu đó, quy tắc phù của hắn trực tiếp vỡ vụn, kinh khủng thiên địa quy tắc nghiền ép lại đây, đưa hắn xé rách thành thành mảnh nhỏ.

Mạc Vô Kỵ không ngừng ho khan vài tiếng, bình tĩnh nhìn địa phương Hàn Chí Kỳ biến mất, giơ tay lên bắt trở về nhẫn của Hàn Chí Kỳ.

- Sau này một quyền này sẽ gọi là Liệt vực quyền.

Mạc Vô Kỵ nâng lên quả đấm của mình, một quyền này của lĩnh vực của hắn có thể đánh vỡ ra Kim Tiên lĩnh vực, đánh giết một cái Kim Tiên, đủ để cho hắn tự hào. Liệt vực quyền cái danh xưng này vừa đúng.

Một quyền này khai phá, một quyền này mượn thiên hỏa khí thế nứt ra đối phương lĩnh vực, cũng không có làm cho thiên hỏa uy lực hoàn toàn phát huy được.

Lại ho khan vài tiếng, Mạc Vô Kỵ chậm rãi quay đầu, áo đỏ tu sĩ sớm đã biến mất. Tại Mạc Vô Kỵ đánh giết Hàn Chí Kỳ đồng thời, hắn liền nhanh chóng bỏ chạy.

Thiên Tiên tu sĩ như vậy, không phải là hắn có thể giết chết.

Mạc Vô Kỵ lạnh lùng nhìn đám Thiên Tiên tu sĩ chung quanh, giọng nói nhẹ nhàng nói:

- Anh Biên Thành từ giờ trở đi không còn là khôi lỗi của Tiên Giới, mọi người ai làm chuyện nấy, đồng thời không cho phép lại truy sát tu sĩ đến từ Bán Tiên Vực.

Mạc Vô Kỵ liên tục giết hai gã Kim Tiên cường giả, người còn lại coi như là lại muốn tìm chết, cũng sẽ không lúc này đến trợ giúp Tiên Giới nói chuyện. Huống chi, việc làm của Mạc Vô Kỵ, vẫn là việc rất nhiều người sớm muốn làm, nhưng không có làm.

Để cho mọi người chậm lại giọng nói chính là, Mạc Vô Kỵ tại sau khi giết hai gã Anh Biên Thành Kim Tiên đó, không có động thủ lần nữa.

- Mạc đại ca, ta dỡ bỏ đã truyền tống trận Tiên Giới. Tại nơi vùng ven truyền tống trận, ta còn nhìn thấy một truyền tống trận khác, tựa hồ là truyền tống cùng Bán Tiên Vực.

Khổ Á đi tới bên người Mạc Vô Kỵ, Mạc Vô Kỵ bên này đã kết thúc chiến đấu.

Mạc Vô Kỵ trước dự liệu tình huống rất nhiều cường giả vây công của bọn họ cũng không có phát sinh, có thể thấy được Vĩnh Anh Giác tu sĩ đối với Anh Biên Thành cảm quan cũng không mạnh.

- Cũng hủy đi...

Mạc Vô Kỵ vừa mới nói xong, đã nhìn thấy Đồng Dã mang theo Lâu Xuyên Hà cùng Gia Khí lại đây.

- Thấy những tên kia đều chạy trốn, không ai ngăn cản ta, ta liền biết Mạc huynh đại triển thần uy giết chết Lạc Quân tên gia hỏa rồi.

Đồng Dã xa xa liền lớn tiếng nói.

- Mạc sư đệ, ngươi quả nhiên không có việc gì.

Lâu Xuyên Hà thấy Mạc Vô Kỵ bình yên vô sự, mừng rỡ, cười ha ha.

Gia Khí cũng tiến lên cúi người hành lễ:

- Đa tạ Mạc đại ca cứu giúp chi ân.

Mạc Vô Kỵ lại là nhịn không được ho khan vài tiếng, khoát khoát tay nói:

- Mọi người đều là huynh đệ tỷ muội trong một cái tông môn, cảm tạ thì không cần nói. Đồng huynh, không có thấy đại ca ngươi Đồng Thịnh sao?

Đồng Dã lắc đầu:

- Không có, ta hỏi thăm một chút, đại ca của ta hẳn là giống như ta, không có bị bắt.

Bình luận

Truyện đang đọc