BẤT HỦ PHÀM NHÂN

- Người là ta đả thương, ngươi cũng không sai a, lại có thể lại đem ta Mộc Hoá Linh Lạc hoàn toàn khôi phục.

Mạnh Thiêm Ngọc giọng nói rất là âm lãnh, vẫn không có buông tha nói cho Nghiễm Thuyên và những người còn lại, Mạc Vô Kỵ cả Mộc Hoá Linh Lạc đều có thể phục hồi như cũ.

Quả nhiên nghe được Mạc Vô Kỵ cả Mộc Hoá Linh Lạc đều có thể khôi phục, Nghiễm Thuyên ánh mắt hơi co rút lại. Hắn càng phát giác Mạc Vô Kỵ đáng sợ, dù cho Vũ U năm đó, cũng chỉ là thực lực cường hãn, một khi Mộc Hoá Linh Lạc, cũng là bó tay hết cách. Mạc Vô Kỵ này so với Võ u còn đáng sợ hơn.

Mạc Vô Kỵ cười ha ha một tiếng:

- Mạnh minh chủ ngươi nói không sai.

Nói xong câu đó, Mạc Vô Kỵ đối với xung quanh lại là ôm quyền nói:

- Các vị đạo hữu, tương lai nếu là có người không cẩn thận bị Mạnh minh chủ Mộc Hoá Linh Lạc, cứ tới tìm ta Mạc Vô Kỵ.

Lời của Mạc Vô Kỵ đưa tới đông đảo âm thanh ủng hộ, hiển nhiên Mạc Vô Kỵ loại này hành vi tốt như thế chiếm được hảo cảm đại đa số tu sĩ.

Tại Bán Tiên Vực sợ nhất là cái gì, tự nhiên là Linh Lạc bị Mộc Hoá. Tuy có Dong Mộc Đan, thế nhưng lão nhân tại Bán Tiên Vực đều biết, Dong Mộc Đan cũng không thể trị tận gốc hiện tượng Linh Lạc Mộc Hoá. Hiện tại Mạc Vô Kỵ công nhiên hứa hẹn, tu sĩ có Linh Lạc bị Mộc Hoá có thể tìm hắn. Chỉ một câu nói này, khiến cho Mạc Vô Kỵ thắng được đại đa số người hỗ trợ.

Đừng xem Mạnh Thiêm Ngọc là minh chủ Cầu Tiên Minh, hắn nhưng cũng không thể chỉ huy Cầu Tiên Minh tu sĩ vì hắn bán mạng. Mọi người đều là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, ngươi thành lập Cầu Tiên Minh, bất quá là muốn ép hắc thạch của hội viên mà thôi.

Mạnh Thiêm Ngọc sắc mặt tối sầm, hắn không nghĩ tới chính mình nói ra năng lực của Mạc Vô Kỵ, trái lại để cho Mạc Vô Kỵ bắt được thủ đoạn phản kích, để cho hắn lâm vào khốn cảnh.

Nghiễm Thuyên cũng là thầm than, này chỉ có thể nói Mạnh Thiêm Ngọc sơ suất trong lúc nhất thời thật không ngờ chính hắn cùng người khác bất đồng. Hắn có thể mượn duệ mộc khí tức tu luyện, thậm chí có thể thi triển ra duệ mộc khí tức pháp thuật. Nhưng nơi này người còn lại đều lo lắng duệ mộc khí tức a, Mạnh Thiêm Ngọc chức vị cao, căn bản cũng không có lại đem tu sĩ khác sinh tử xem ở trong mắt, mới có loại sơ sẩy không nên có này.

- Mạc đạo hữu, chuyện này có lẽ là có cái gì hiểu lầm. Cũng may hiện tại lâu đạo hữu không có chuyện gì, coi như là vạn hạnh trong bất hạnh. Nếu là mọi người không ngại, đều đi ta đạo chủ phủ ngồi xuống, biến chiến tranh thành tơ lụa.

Nghiễm Thuyên cười cười, ngắt lời nói.

Mạnh Thiêm Ngọc tự nhiên sẽ không nói, hắn tuy rằng không sợ Mạc Vô Kỵ, cũng biết Mạc Vô Kỵ không dễ chọc. Một người dễ trêu chọc, có thể ở chỗ này lại đem Hồng Phủ Cập đánh xám xịt chạy trốn? Hồng Phủ Cập có thể ở chỗ này giao dịch ngầm hắc thạch, cũng không phải là tùy tiện một người là có thể khi dễ.

Huống chi, hắn còn có chút kiêng kỵ Mạc Vô Kỵ không sợ hắn duệ mộc khí tức. Đương nhiên, cũng chỉ là có chút kiêng kỵ mà thôi. Hắn tin tưởng Mạc Vô Kỵ lại có thể thông qua thủ đoạn giúp này Lâu Xuyên Hà hóa giải duệ mộc khí tức, ở trong chiến đấu cũng không cách nào đúng lúc hóa giải hắn thông qua duệ mộc khí tức ngưng tụ pháp thuật.

Mạc Vô Kỵ đối với Nghiễm Thuyên liền ôm quyền:

- Nghiễm đạo chủ nếu lên tiếng, ta tự nhiên không thể không cấp mặt mũi, sư huynh của ta Lâu Xuyên Hà bị Mạnh minh chủ đánh bị thương nặng một chuyện thì thôi.

Nghiễm Thuyên nghe nói như thế, trong lòng vui vẻ, chỉ cần không ở chỗ này đánh nhau là được. Trước ổn định Mạc Vô Kỵ, dù cho Mạc Vô Kỵ năng lực thông thiên, hắn cũng có biện pháp thu thập. Vũ U chính là vết xe đổ.

- Tuy rằng chuyện này bỏ qua, thế nhưng là ta vì sư huynh của ta hóa giải duệ mộc khí tức tiêu phí linh thảo cùng đan dược tổn thất, còn cần Mạnh minh chủ cho ta một phần bồi thường.

Mạc Vô Kỵ lời kế tiếp để cho Mạnh Thiêm Ngọc trong lòng có một loại cảm giác xấu. Mạc Vô Kỵ nếu quả thật là một kẻ dễ nói chuyện, Hồng Phủ Cập cũng sẽ không rơi thê thảm như thế.

Hồng Phủ Cập vết xe đổ, chỉ nợ Mạc Vô Kỵ năm nghìn Toái Linh Thạch, một năm sau đó đã bị Mạc Vô Kỵ đòi đi hai vạn hai ngàn Toái Linh Thạch.

Nghiễm Thuyên cũng biết Mạc Vô Kỵ muốn lừa bịp Mạnh Thiêm Ngọc một khoản, hắn không nói gì, hắn có thể giúp đều giúp. Huống chi, Mạnh Thiêm Ngọc cũng không phải một cái đèn cạn dầu.

- Ngươi cần bao nhiêu?

Mạnh Thiêm Ngọc thấy nơi này Cầu Tiên Minh rất nhiều người, nhưng không có một kẻ đứng ra vì hắn nói chuyện, liền biết một khi đánh nhau, hắn chỉ có thể cùng Mạc Vô Kỵ đơn đả độc đấu.

- Ta dùng hai gốc cây tiên thảo, một quả tiên quả đẳng cấp rất cao, còn có bảy tấm cửu phẩm linh đan, chung vào một chỗ...

Lời của Mạc Vô Kỵ còn chưa nói hết, Mạnh Thiêm Ngọc quanh thân khí thế lập tức liền cổ động, cường đại sát khí làm cho tu sĩ chung quanh đều tránh ra:

- Mạc Vô Kỵ, ngươi có thể lừa bịp tống tiền Hồng Phủ Cập, muốn lừa bịp tống tiền đến trên đầu ta Mạnh Thiêm Ngọc, còn chưa đủ tư cách. Tới đê, để cho ta Mạnh Thiêm Ngọc xem ngươi có bao nhiêu cân lượng.

Mạc Vô Kỵ nói ra mấy thứ này, hiển nhiên không phải là Toái Linh Thạch có thể giải quyết. Tiên thảo dạng gì, phỏng chừng Mạc Vô Kỵ cũng chưa từng thấy qua, cũng dám lấy ra nói.

Nghiễm Thuyên cũng đều không nói gì, hắn biết một trận chiến này lại cũng khó mà tránh khỏi. Nếu mà hắn có dũng khí ở phía sau trợ giúp Mạnh Thiêm Ngọc, vậy thiên vị rõ ràng, hắn ngồi đạo chủ vị cũng có chút nguy hiểm.

- Ông!

Một đạo màu đen bóng dáng bị Mạnh Thiêm Ngọc tế xuất cuốn về phía Mạc Vô Kỵ, theo xung quanh nghìn trượng phạm vi đều tràn đầy nồng nặc duệ mộc khí tức.

Lúc này tu sĩ đứng xem đều rút lui, vô luận là đám người Phô Tử đại sư bên người Mạc Vô Kỵ, hay là đạo chủ Nghiễm Thuyên hoặc là tu sĩ vây xem. Tại đây dưới kinh khủng duệ mộc khí tức, coi như là Dong Mộc Đan chỉ sợ cũng không có tác dụng.

Nghiễm Thuyên nguyên vốn còn muốn cho Mạc Vô Kỵ một phần áp lực, để cho Mạnh Thiêm Ngọc đối với Mạc Vô Kỵ tiến hành áp chế. Nhìn thấy Mạnh Thiêm Ngọc xuất thủ uy thế sau đó, hắn lập tức bỏ qua loại ý nghĩ này.

Loại kinh khủng duệ mộc khí tức này, coi như là hắn cũng không khỏi không thận trọng, thậm chí không cẩn thận sẽ đi ăn cứt ngay. Mà đó cũng không phải kết thúc, xung quanh không gian duệ mộc khí tức vẫn như cũ đang không ngừng kéo lên, hầu như phải đến tình cảnh Mộc Hoá toàn bộ không gian.

Lâu Xuyên Hà đã thối lui đến xa xa cũng hút hơi lạnh, hắn thế mới biết trước đây Mạnh Thiêm Ngọc ra tay với hắn, căn bản cũng không có xuất lực.

- Người này so với năm đó lại cường đại hơn không ít.

Đồng thị huynh đệ liếc nhau, đều có thể thấy trong mắt đối phương thật sâu kiêng kỵ.

Xung quanh tu sĩ đứng xem càng là âm thầm nghị luận, Mạnh Thiêm Ngọc rất mạnh tại toàn bộ Bán Tiên Vực được công nhận. Coi như là như vậy, mọi người cũng đều cho rằng Mạnh Thiêm Ngọc là Bán Tiên Vực đệ nhị cường giả, Bán Tiên Vực mạnh nhất cường giả tự nhiên là Nghiễm Thuyên. Hiện tại Mạnh Thiêm Ngọc cuồn cuộn nổi lên duệ mộc khí tức hầu như Mộc Hoá không gian, điều này làm cho trong lòng mọi người thêm một chút suy đoán, có lẽ tại Bán Tiên Vực người mạnh nhất không phải là Nghiễm Thuyên, mà là Cầu Tiên Minh minh chủ Mạnh Thiêm Ngọc này.

Nếu đổi lại là bọn họ ở vào dưới sự công kích của Mạnh Thiêm Ngọc loại này duệ mộc không, bọn họ ngoại trừ chạy trốn ra, căn bản cũng không có thủ đoạn khác. Tất cả mọi người muốn biết, Mạc Vô Kỵ làm như thế nào ngăn trở Mạnh Thiêm Ngọc thủ đoạn đáng sợ như vậy.

Mạc Vô Kỵ Thiên Cơ Côn sớm rơi vào lòng bàn tay, hắn nhìn chằm chằm Mạnh Thiêm Ngọc cuốn tới được pháp bảo, hoàn toàn không thèm nhìn duệ mộc khí tức xung quanh thẩm thấu tới được.

Duệ mộc khí tức nhiều hơn nữa, với hắn mà nói cũng là linh lực có thể tu luyện.

Hắn khiếp sợ là Mạnh Thiêm Ngọc pháp bảo, đây cư nhiên cũng không phải Luyện Khí Sư luyện chế linh khí, mà là một cây mộc đằng, một cây thiên nhiên mộc đằng.

Mạc Vô Kỵ thậm chí có thể cảm thụ được linh tính bên trong mộc đằng, hắn hoài nghi coi như là không có Mạnh Thiêm Ngọc khống chế, một cây mộc đằng này vẫn như cũ có thể công kích hắn.

Đây là một món bảo vật phi thường rất giỏi, Mạc Vô Kỵ vẫn là lần đầu tiên cùng đối phương ở trong chiến đấu mơ ước đối phương pháp bảo.

- Ầm!

Thiên Cơ Côn cùng mộc đằng đánh vào cùng nhau, Mạc Vô Kỵ cuốn xuất lực lượng dường như biến mất vậy, Mạnh Thiêm Ngọc cường đại nguyên lực ầm đến, Mạc Vô Kỵ ngực một trận buồn bực, không khỏi bay rớt ra ngoài.

Mạnh Thiêm Ngọc khóe miệng lộ ra một tia châm chọc cười nhạt, Mạc Vô Kỵ nếu muốn tìm chết, vậy cũng chớ trách hắn. Tại dưới bản thân Thiên Mộc Đằng, lại còn không trốn đi, chờ hắn Thiên Mộc Đằng ầm xuống, đây không phải là muốn chết thì là cái gì?

- Không tốt.

Xa xa Đồng Thịnh xem cuộc chiến kinh hô một tiếng.

- Chuyện gì xảy ra?

Lâu Xuyên Hà vội vàng hỏi.

Đồng Thịnh sắc mặt ngưng trọng nói:

- Ta quên cùng Mạc đạo hữu nói, Mạnh Thiêm Ngọc cây mộc đằng có thể Mộc Hoá không gian. Tại nơi dưới cây mộc đằng Mộc Hoá không gian, Mạc Vô Kỵ thần niệm căn bản là mở rộng không ra đc, nguyên lực cũng giảm bớt nhiều.

Nghe được lời của Đồng Thịnh, chẳng những là Lâu Xuyên Hà, chính là Phô Tử đại sư sắc mặt cũng thay đổi.

Mạc Vô Kỵ thế nhưng là quan hệ đến bọn họ thời gian tới, một khi Mạc Vô Kỵ có cái gì sơ xuất, bọn họ chạy ra Bán Tiên Vực là chuyện nhỏ, sợ rằng không còn có cơ hội qua sông Tiên Hào.

Đang bị đánh bay đồng thời, Mạc Vô Kỵ liền hiểu là chuyện gì xảy ra. Hắn nguyên lực bị Mộc Hoá không gian chế trụ hơn phân nửa, thần niệm cũng bị chế trụ, Mộc Hoá không gian này quả nhiên thật là lợi hại.

Lúc này Mạc Vô Kỵ trái lại bình thản xuống tới, người khác sợ Mạnh Thiêm Ngọc Mộc Hoá không gian, hắn lại không sợ. Hắn căn bản cũng không cần mạnh mẽ mở rộng bản thân thần niệm cùng nguyên lực, hắn có Trữ Thần Lạc cùng Trữ Nguyên Lạc. Mạnh Thiêm Ngọc nếu mà thừa thắng muốn muốn tiêu diệt hắn, vậy hắn liền có thể đánh nhanh thắng nhanh. Giờ khắc này, hắn chỉ sợ Mạnh Thiêm Ngọc không đuổi theo.

Mạnh Thiêm Ngọc tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như thế, một bước bước ra mười mấy trượng khoảng cách, trong tay mộc đằng hóa thành từng vòng vòng xoáy, lại đem Mạc Vô Kỵ hoàn toàn bao lấy trong đó.

Giờ khắc này, tu sĩ xung quanh đứng xem, chỉ có thể nhìn thấy màu đen kia vòng xoáy, coi như là mở rộng thần niệm, cũng không cách nào phát hiện Mạnh Thiêm Ngọc và Mạc Vô Kỵ trong chiến đấu.

- Ta sẽ không để cho ngươi chết nhanh như vậy...

Tại bên trong vòng xoáy màu đen mộc đằng, Mạnh Thiêm Ngọc nhìn chằm chằm xa xa Mạc Vô Kỵ cười lạnh nói.

- Phải không? Ta lại muốn ngươi đi đầu thai sớm một chút...

Mạnh Thiêm Ngọc vừa mới nói xong câu đó, bỗng nhiên thấy Mạc Vô Kỵ mới vừa rồi còn tại ngoài mấy trượng đã đến trước mặt của hắn.

Ánh mắt lộ ra kinh hoàng, hắn không rõ ràng lắm Mạc Vô Kỵ là vì sao không sợ hãi hắn duệ mộc không gian, vì sao có thể từ bên trong Thiên Mộc Đằng vòng xoáy trốn ra. Nhưng là bây giờ hắn cảm nhận được một loại nguy cơ tử vong.

- Bẹt!

Thiên Cơ Côn không biết lúc nào xuất hiện ở gáy hắn, vô thanh vô tức đánh xuống.

Mạnh Thiêm Ngọc mạnh mẽ xoay cổ của mình, thân hình hướng sườn vặn một cái.

- Răng rắc!

- Quéc quéc!

Một tiếng bộ xương gãy truyền đến, Mạnh Thiêm Ngọc nhịn không được phát sinh một tiếng hét thảm, cuồng bạo nguyên lực tại trong nháy mắt xé rách nguyên khí phòng thủ của hắn.

Tại trước khi người khác phản ứng kịp, trạng thái Mạc Vô Kỵ cùng Mạnh Thiêm Ngọc công thủ dĩ nhiên đổi ngược. Nguyên bản Mạc Vô Kỵ ở vào hoàn cảnh xấu không giải thích được đã tránh thoát Mạnh Thiêm Ngọc duệ mộc không gian, đồng thời đột nhiên lướt qua không gian, cho Mạnh Thiêm Ngọc một cú chí mạng.

Bị Mạc Vô Kỵ một kích đả thương nặng, Mạnh Thiêm Ngọc hồn phi phách tán, hầu như thi triển toàn bộ tiềm lực, muốn từ dưới sự khống chế của Mạc Vô Kỵ bỏ chạy. Về phần Thiên Mộc Đằng của hắn, giờ khắc này cũng không dám đoái hoài tới.

Bình luận

Truyện đang đọc