BÌNH YÊN ẤY LÀ ANH

Rôi một ngày chúng ta nhận ra rằng cuộc sống thật ra phũ phàng hơn chúng ta nghĩ.

Hết những ngày nghỉ chúng tôi trở về nhà. Lần này tôi chính thức chia tay công ty mà về nhà Nhân. Nhà Nhân khá rộng. ngay lúc này tôi còn chưa chuẩn bị kĩ tinh thần để làm dâu.

Ngày đầu tiên về nhà, bố mẹ chồng chào đón bằng một bữa cơm gia đình đông đủ cô dì chú bác. Tôi còn phải học cả việc nhớ hết tên và chức vụ của họ trong nhà nữa. mệt ghê. Gia đình nhà Nhân đều thuộc hàng khá giả, ai cũng sang chảnh cả cho nên thấy tôi bình dị mọi người cũng lạ.

- bộ Nhân không mua tặng vợ mấy cái đầm cho vợ mặc.

- vợ cháu nhiều lắm nhưng cô ấy không thích đó.

- vợ Nhân nhiều tuổi chịu khó mặc đồ đẹp vô, đứng cứng nhắc bà già quá chồng nó nhanh chán.

- vâng

- thế nào, hai đứa tính sinh con ngay chưa?

- dạ có.

- Chịu khó sinh nhiều nhiều cho vui.

Tôi cười ngại, Nhân nắm tay tôi.

- vâng…

- sinh nhanh không đến lúc có tuổi rồi sinh con không tốt.

- vâng

Tôi ngồi nghe mà chỉ biết nói vâng… vâng vậy ông trời.

Đến khi mọi người ra về, còn lại bao nhiều đồ đạc. tôi và chị Tám cặm cụi dọn dẹp.

- em.. lên nhà đi chị Tám dọn được mà.

- thôi… làm cùng chị ấy cho vui.

- thôi, cô ko cần dọn đâu. để tôi dọn được mà.

Mẹ Nhân bước trong phòng ra thấy tôi và Nhân đang đứng đó.

- Nhân lên phòng nghỉ ngơi đi con. để đó vợ con dọn chút là xong mà… đàn ông con trai sao đứng trong bếp vậy.

- con nói vợ con lên cùng.

- con không thấy vợ con dọn dẹp hả? ngày xưa về nhà Ba mày mẹ dọn quá trời luôn đó. công việc của phụ nữ mà.

- vậy kêu con Nhã xuống dọn đi nha mẹ.

- con Nhã nó đi ngủ sớm mai còn đi học.

- giờ đã ngủ sao.

- con học thói càm ràm ở đâu vậy, còn dám chả cheo mẹ hay sao?

- thôi mẹ ngủ đi, mẹ lại bắt đầu.

- mày có vợ vào là mày sinh hư thân đó con.

Nhân quay đi không thèm nói chuyện với mẹ. đứng đó khoanh tay nhìn tôi chờ đợi. tôi thấy hai mẹ con Nhân lời qua tiếng lại nên cũng ko dám nói thêm lời gì.

- thôi cô đi lên không cậu đứng chờ.

- chị cứ làm đi. Nhân chờ mặc Nhân, mình làm nhanh cho xong rồi nghỉ.

- vâng cô.

Nói là cô nhưng chị ấy cũng hơn tôi khá tuổi lắm. nhân đứngkhoanh tay nhìn tôi, đôi mắt đã lơ mơ vì mệt.

Xong việc tôi nhẹ nhàng lay hắn.

- Nhân, Nhân.

- ơi…

Nhân giật mình

- lên phòng ngủ đi nào.

- uh

Nhân cùng tôi lên phòng đóng cửa lại.. phòng Nhân rộng, đồ đạc đầy đủ, giường tủ mới tinh. Nói chung đã ở với nhau lâu nhưng đây là lần đầu tôi vào phòng hắn và giờ là phòng của tôi. Cái giường cũng rộng hơn cái giường chúng tôi nằm rất nhiều. chăn ga mới thơm mùi nước xả… nhưng tôi lại thấy lạ lẫm vô cùng… có cái gì đó tự nhiên thấy trống vắng.

- em đi thay đồ đi không lúc nãy dọn dẹp dơ rồi

- uh

Tôi đi vào bên trong. Phòng tắm cũng rộng lắm nha.

đến khi ra Nhân kéo tôi nằm lên giường. ôm lấy tôi

- vợ cực quá, anh xin lỗi

- có gì mà xin lỗi, đi làm dâu là vậy mà.

- từ sau có chị tám, em ko phải làm gì cả nghe rõ chưa?

- hừm…. rồi người ta lại bảo về đây mà ở không?

- ai dám bảo. mẹ mà bảo thì kệ bà ấy.

- hì…. Có gì đâu, em vẫn cân được hết.

Tôi cười động viên Nhân. Nhân ôm siết chặt lấy tôi thích thú.

- lâu lắm không ngủ ở đây, về cũng ko thấy quen, tự nhiên anh lại thích quay về kia quá. Có hai vợ chồng sống với nhau vui hơn.

- hì hì.

- hay mấy bữa nữa mình xin về đó ở đi. giờ chú Đại mà không hỗ trợ tiền nhà thì mình tự trả.

- thôi… mình mới cưới nhau phải ở nhà chăm sóc ba mẹ chứ. đùng cái đòi ra ở riêng người ta lại tưởng mẹ con giận dỗi nhau. người ta cười cho ý.

- -vậy à?

- uh

Nhân cười.

- anh chẳng nghĩ được như thế. cảm ơn vợ… vợ anh tâm lý lắm.

- hì…

- sau này chỉ mong vợ yêu thương ba mẹ, để anh có thể yên tâm làm việc. vợ hãy là hậu phương vững chắc của anh.

Hì… tôi cười nhưng tự nhiên nỗi xúc động dâng lên, tôi thấy mình có vẻ tủi thân. Tôi rúc đầu vào ngực Nhân, tự nhiên nước mắt trào ra.

- em sao thế?

- ko…

tôi khóc.

- ơ kìa. Anh nói câu gì sai à?

- không.

- vậy sao khóc… đừng vậy, có gì nói với anh.

Tôi ôm lấy Nhân… rúc đầu vào ngực không chịu ngó ra. Nhân cúi xuống kéo khuôn mặt tôi lên lau nước mắt…

- bà xã đừng như vậy anh buồn đó. nói cho anh biết vì sao?

- em… em…em nhớ mẹ.

Ánh mắt Nhân đầy thương xót.

- Hay cuối tuần xong công việc bay ra gặp mẹ.

Tôi lắc đầu.

- công việc thì mình làm cả đời cơ mà. em đừng vậy.

- thôi… cuối tháng lại về khám lại rồi.

- uh…. vậy để cuối tháng mình cùng về nhé.

Tôi gật đầu.

Nhân ôm siết lấy tôi

- xin lỗi vợ.

- tại anh yêu vợ quá… mang vợ đi xa bố mẹ.

- Nhân hâm.

Tôi nói vọng ra từ trong ngực hắn. Hắn cười xoa lưng tôi.

- Thôi không khóc nữa nha. em ngủ đi, cũng muộn rồi.

Nhân hôn lên trán tôi.

- chúc vợ yêu ngủ ngon.

Hắn cho tôi gối đầu tay rồi ôm lấy tôi, nhắm mắt lại. Tôi lạ nhà nên cũng không tài nào mà ngủ ngon được. một lúc sau thấy tôi rời hắn ra, hắn kéo tôi lại

- sao đấy. ko ngủ được à?

- uh… là nhà quá

- có ông xã đây rồi, ngủ đi

hắn luồn tay vào ngực tôi.

- sờ cái này là ngủ được đây này. Hôm nay nhà mình nghỉ.

Tôi bật cười vì hắn. bàn tay hắn vẫn mân mê đều đều. Hắn kéo đầu tôi sát lại

- em nhắm mắt vào.

- nhưng tay Nhân cứ ngọ nguậy ko ngủ được.

- vậy anh để im, ko có anh cũng không ngủ được. nghiện nặng lắm rồi ý.

Hí hí. Tôi cười, nhéo má hắn rồi nhắm mắt. thôi … những khó khăn đợi tôi ở phía trước rồi, kệ nó đi, cứ ngủ rồi tính tiếp.

Buổi sáng tôi dậy sớm, chị Tám đã chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà.

- để em giúp chị.

- không cần đâu cô. Cô cứ nghỉ đi.

chắc chị ấy lo đêm qua tôi phải “làm đêm” nên không khiến.

- cô dậy sớm thì đi ra vườn thăm vườn nhà đi.

- vâng

Tôi bước ra vườn, một lúc sau thấy mẹ chồng tôi đi ra.

- con chào mẹ.

- Nhân nó chưa dậy sao?

- dạ chưa

- cứ để nó ngủ thêm

- dạ

- sáng sớm con không vào phụ chị Tám làm bữa sáng còn ra đây làm gì

Tôi nhìn mẹ.

- dạ… con vào đó nhưng chị bảo không cần

- mình là phụ nữ trong nhà phải quan tâm đến ăn uống của chồng con. Sau này con cái chả nhẽ cái gì cũng gọi người làm.

- dạ.

Tôi khép nép đi vào trong nhà… làm dâu mệt nhỉ các bác nhỉ… đi không dám đi mạnh, nói không dám nói to, bị mắng cũng phải nhịn nhục, mà nếu như ở nhà với mẹ muốn ngủ đến bao giờ thì ngủ, muốn làm gì thì làm, cuộc sống với mẹ sao hạnh phúc thế… tôi tự nhiên lại thấy nhớ mẹ, biết thế không lấy chồng. mới được có 1 ngày mà thấy mệt mỏi ghê.

Sau khi bữa sáng đã xong thì Nhân cũng tỉnh giấc. Nhân đi xuống nhà tìm tôi. thấy vợ hi hoay trong bếp hắn bước lại ôm lấy tôi từ phía sau

- vợ làm gì thế.

- vợ dọn

- gì mà sáng sớm đã dọn… đã bảo ngủ đi có chị Tám rồi mà

- tỉnh thì dậy sớm đi lại cho khoẻ… ai làm biếng như Nhân

Chúng tôi cứ theo thói quen hồi sống bên kia mà tình cảm lắm

- hèm.

Tôi giật mình

- Nhân dậy sớm vậy con

- mẹ dậy sớm thế ạ

Nhân quay lại, buông tôi ra.

- nhà có người mà hai đứa cứ như chỗ không người. tuỳ tiện

- mẹ thì, vợ chồng có gì đâu.

- ai chả biết nhà anh là vợ Chồng, anh đâu cần lộ liễu như vậy

- mẹ càng ngày càng khó tính nhở

- đúng đó em, bọn trẻ giờ nó khác mình rồi, em cứ để chúng nó tự nhiên

bố chồng tôi đi vào. Tôi quay ra

- con chào bố

- chào con, hết mệt chưa?

- dạ. con khoẻ ạ.

- nay đi làm hả?

- dạ vâng.

- vậy ăn sáng rồi lên thay đồ mà đi làm.

- dạ

Tôi dọn đồ ăn ra bàn.

- con Nhã đâu sao mẹ ko gọi nó xuống mà ăn đi còn đi học.

- nó học chiều nên cho nó ngủ thêm, nó cực lắm rồi

- mẹ cứ chiều nó đi

- cũng như anh chiều vợ anh ý.

- này… hai mẹ con bà cứ nhìn nhau là không ai chịu nhường ai à.

Nhân và mẹ có vẻ không hợp nhau cho lắm.

- Nhân này.

Ba quay sang Nhân gọi

- dạ.

- ba tính hết tháng con chuyển về công ty phụ ba công việc nhé.

- dạ

Nhân ngẩng lên như không hiểu.

- lớn rồi, có vợ rồi, tính bám theo vợ đến bao giờ. về phụ công việc cho ba, thiếu xót đâu thì hỏi thêm Bình. Là đàn ông phải lo việc lớn chứ

- nhưng mà.

- nhưng cái gì? Hay Bình về công ty với ba cho nó bên chú Đại

- dạ… thôi ạ. Con làm quen bên chú Đại rồi, ba có cần thì gọi con qua hỗ trợ ạ.

- được… nhưng còn chuyện của Nhân.

Tôi cười

- dạ… cái đó tuỳ Nhân ạ.

- đấy… vợ nó còn nói thế.

- nhưng mà…

- anh đinh bám váy vợ đến bao giờ, mẹ không ngờ anh chết vì đàn bà đó.

Mẹ Nhân cau mày.

- mẹ… ai có vợ cũng thế. Ba cũng vậy mà sao mẹ lại kêu con.

Nhân chả cheo lại.

- thằng này giờ cãi càng ngày càng giỏi

- thôi đi bà, cái đó tuỳ con nó quyết, nó không thích mình ko ép

Mẹ Nhân ko nói nhưng ngẩng lên lườm hai vợ chồng tôi. Tôi cúi xuống ăn nhanh rồi lên mặc đồ đi làm.

Lúc có hai vợ chồng tôi mới níu Nhân lại

- em nghĩ ba nói đúng đó,. Nhân về phụ ba công việc đi.

- thế còn vợ.

- em ổn mà.

- hay vợ về công ty với anh… ko thấy vợ một ngày thì chết mất.

- hâm… tối, hay trưa vẫn chạy qua với nhau được cơ mà… đừng con nít thế.

- ai con nít cơ? người ta yêu vợ.

- hừm… được mấy bữa chán thấy ghét bây giờ.

- con lâu ý nhá… anh là anh yêu vợ nhất.

Nhân ôm lấy eo tôi hôn lên môi tôi

- thôi đi làm nhanh không muộn rồi.

- hôn cái

- để tối.

Nói vậy mà hắn vẫn kéo tôi lại hôn 1 cái nồng nàn xong mới buông tôi ra. Tôi kéo lại quần áo cho hắn tươm tất

- có vợ sướng thật đó. hi hi

- vâng

Tôi bĩu môi, cúi xuống cầm túi xách đi xuống nhà.

việc đầu tiên trước khi đi ra cửa của một cô con dâu là

- con xin phép ba mẹ con đi làm ạ.

Tôi tính đã ít nói rồi lại còn phải chào một câu dài như vậy. chả bù cho lúc còn độc thân… đến giờ làm thì ra cửa đóng cái rầm là xong… cái cửa nó còn phải chào tôi ý chứ… giờ thì…

- vâng

mẹ chồng tôi thưa.

- hai đứa đi đi

Ba chồng tôi chào lại.

Chúng tôi bước vào công ty với bao nhiêu ánh mắt nhìn chúng tôi trầm trồ.

Nhân ôm một đống đồ lớn nhỏ để chia cho các phòng ban coi như quà cảm ơn vì mọi người đã đến dự đám cưới của chúng tôi.

Ai cũng chêu chúng tôi nữa chứ… ngày trước sống chúng thì mọi người tế nhị không dám đùa chứ giờ làm vợ chồng không ai tha cho…

Nhân thích thú… đàn ông họ thích được thể hiện mình men lắm.

Tôi kệ mọi người mà ngồi ngay vào bàn làm việc, 10 ngày vắng mặt công việc chất lên thành núi… có làm cả ngày cả đêm cũng ko xong. giờ tôi mới thấy lấy chồng thật quá mệt mỏi. Bảo sao người Hàn Quốc họ lại ngại lấy chồng đến như vậy.

phụ nữ chúng ta đúng là siêu anh hùng thật đó… giỏi việc nước nhưng cũng phải đảm cả việc nhà.

Tôi thở dài,…. một cuộc chiến mới lại bắt đầu rồi đây.

Bình luận

Truyện đang đọc