BÌNH YÊN ẤY LÀ ANH

Trước những cơn bao tố,thường thì bầu trời đều rất xanh trong.

ra.

Chúng tôi cứ sinh hoạt cường độ cao như vậy. tôi thấy Nhân rất khoẻ là đằng khác, có được ông chồng chiều hết ham muốn của vợ thật là vui.

Nhưng cảm giác ham muốn đó chỉ kéo dài nửa tháng. hết nửa tháng, cơ thể tôi lại trở về trạng thái bình thường.

Buổi tối, tôi rúc vào lòng Nhân ngủ, tôi ko thấy thèm thèm và khao khát gần gũi với Nhân như trước kia, có lẽ Nhân cảm thấy hụt hẫng.

- vợ… sao mấy hôm nay không cần anh nữa.

- hì… mấy nay em nhiều việc quá nên thấy mệt, để mai nha.

- mai mấy hôm rồi.

- hí… tại Nhân ham ăn thịt thì có.

- hứ… nếu k ham có mà chết à?

Nhân hôn tôi, rồi lại rúc vào… đúng là mấy hôm ko cho hắn mần rồi. tôi lại ôm hắn và chiều theo, nhưng quả thật hứng thú chạy đi đâu mất.

Làm việc như là trả bài và trách nhiệm thôi. dạo này tôi lạ lắm.

- Bình … đợt này cháu qua bên đối tác theo dõi xem họ triển khai sản phẩm đến đâu rồi nhé.

- dạ.

- chịu khó đi xa nhé, hay để chú bảo người đưa đi..

- có mấy chục cây thôi mà chú, cháu không sao.

Chú Đại gật đầu. tôi ôm đống giấy tờ ra bàn. dạo này lại nhiều việc, tất cả mọi người đều tranh thủ, cuối năm mà.

Tôi về nhà vội vàng vì bố tôi báo nay nhà có khách. Tôi cất đồ vào cặp rồi đi ra sảnh.

- Bình… cháu về đấy à?

- dạ vâng

- lên chú đưa về.

- chú cũng qua nhà cháu ạ.

- uh… bố cháu bảo qua uống rượu, nay nhà có khách à?

- dạ… cháu không biết, bố cháu nói thế

- vậy về đi không thì ông ấy chờ.

Hai chúng tôi đi vào xe ngồi, về đến nhà, mọi người đã ngồi hết vào bàn ăn… công nhận là cũng có đến 4-5 vị khách, bàn ăn trở nên chật chội.

thấy chúng tôi về mọi người quay ra nhìn.

- Đại với Bình về rồi đấy hả?

- vâng anh.

- vào ngồi đi, chúng tôi mới ngồi thôi, nhanh lên không hết rượu

- ông yên tâm, rượu nhà tôi thì không bao giờ hết

Haaaa

- nhất là hôm nay có anh em qua nhà tôi vui thế này, nhất đình phải tâm sự đến nơi.

mọi người cười ồ lên, tôi lịch sự bước vào.

- dạ… con chào ba mẹ, chào các chú con mới về ạ.

mọi người quay ra nhìn tôi, tôi giật mình…. người đàn ông ngồi quay lưng lại phía tôi….

tôi nhìn Nhân, ánh mắt Nhân rất tệ… bố tôi thì cười tươi. thấy tôi khó xử như vậy chú Đại kéo tôi.

- đi lên nhà thay đồ đi rồi xuống.

- dạ

Tôi quay lên mà lòng rối bời… ông ấy quen bố tôi, giờ lại mở rộng kinh doanh trong này nên việc vào đây thường xuyên là đúng, nhưng cứ cái đà này tôi sống sao với tính hay ghen của Nhân đây.

Tôi thở dai, thay đồ nhanh rồi đi xuống.

ngồi vào bàn cạnh Nhân, tôi cúi xuống ăn rất nhanh. trả lời đơn giản những câu hỏi. Nhân khuôn mặt có vẻ tệ hại lắm ý đưa ly rượu uống cạn mấy lần rồi nhìn ông ấy.

bố tôi thì không để ý mấy chuyện đó, tôi thấy mẹ tôi hình như đã chú ý thái độ của Nhân với người đàn ông kia... giờ thì có vẻ mết đây.

Tôi ngồi một chút thì đứng lên.

- con xin phép ba mẹ, xin phép các chú con lên phòng ạ.

- ơ kìa,, ăn uống ít vậy?

- dạ... con ăn vậy thôi chú ạ.

người đàn ông nén nhìn tôi rồi quay đi.

- dạ... con xin phép.

Tôi kéo tay Nhân giục Nhân đứng lên. một lúc sau Nhân cũng đứng lên bước theo tôi, chúng tôi không nói với nhau điều gì mà lên phòng. Khi đóng cửa lại Nhân ngồi xuống giường thở dài.

- giờ ông ta còn mò đến tận đây rồi.

Tôi ngồi xuống cạnh Nhân, nắm tay hắn

- dù sao ông ấy cũng là bạn của Ba. Chúng ta tránh ra là được

- tránh ra cái gì… cô không nghe người ta nói tình cũ không rủ cũng tới hả?

- anh nghĩ cái gì vậy. anh thử nghĩ xem, nếu em tệ vậy thì có lấy anh không?

Nhân ngồi im. Tôi xoa xoa bàn tay của hắn nịnh nọt. giờ này nếu tôi im lặng chắc chắn sẽ đẩy chúng tôi đi xa hơn. Cho nên tôi chủ động hoà giải, tôi thấy Nhân cũng có vẻ không còn điên rồ mù quáng như bữa trước nữa.

Tôi quay sang gá ngực vào cánh tay hắn. đưa cằm lên vai miệng sát vào tai hắn thì thầm.

- em đã nói giờ em chỉ yêu mỗi Nhân thôi mà. lớn rồi… đáng tuổi ba trẻ con rồi đừng ghen tuông nữa.

- tôi them ghen với nhà nó.

- vậy cái mặt kia là sao?

- còn sao… nếu em gặp người yêu cũ của tôi em nghĩ sao?

- chả sao.

- chả sao cái gì?

- thì nó là người yêu cũ, quan trọng là ngay lúc này, Nhân là của em… ko phải của ai khác

Tôi giật mình… tôi nhớ lại… hình như câu này ông ấy đã nói với tôi một lần. đúng thế… hoá ra nó ăn sâu vào tiềm thức tôi rồi, có những thứ đúng là không thể nào từ bỏ được.

- phét…

Nhân học tôi nói câu đó.

- hứ… giờ anh gọi nó đến đây… thử coi đứa nào điên hơn.

- thôi cô ạ… tôi biết cô rồi… tôi sợ cô rồi.

Tôi cười níu tay níu cổ Nhân, kéo hắn xuống hôn hít dụ dỗ cho hắn quên đi, hắn thấy tôi tham lam như vậy lại có chút men và chút giận hờn trong người. ôm chặt lấy tôi mà hôn đáp trả. Nụ hôn ướt át và nóng bỏng lắm ý.

Bàn tay hắn bắt đầu lần mò trong áo trong quần… rồi cuống cuồng cởi áo của tôi ra… vội vàng đến độ rách cả áo… tôi kệ hắn… giờ để mọi chuyện êm đẹp tôi nên chiều hắn… giúp hắn phê phê là hắn ko nghĩ được gì… Nhân của tôi là vậy đó.

hắn hôn tôi từ trên xuống dưới… tiếng hắn thở rất mạnh… thi thoảng hắn thì thầm những câu rất khiêu khích… nhân của tôi giờ còn thích nói bậy mỗi khi làm tình… tôi xoa đầu hắn… nhắm mắt cảm nhận cảm giác hắn đang mang đến cho tôi… bất chợt trong suy nghĩ chợt nhớ ra ông ấy vẫn còn đang ở dưới kia… nếu ông ấy thấy tôi đang thế này… thì sao.?

Tôi thấy lòng mình cay đắng … cảm giác tủi hổ… tôi thấy mình dơ bẩn thì đúng hơn. Tôi dễ dãi, điên rồ, đang cố chiều chuộng đàn ông chỉ để được yên thân. giờ đến chính kiến của mình còn không giữ được, tôi của hồi còn bên ông ấy đâu rồi.

tự nhiên nước mắt tôi ứa ra, cổ họng nghẹn ngào.

Giá mà ông ấy đừng thế. Lúc tôi buồn tôi đều nghĩ vậy nhưng cuộc sống mà. tôi đâu có thể nào điều khiển được nó. Tôi có nên hận ông ấy không? Tôi có nên đuổi ông ấy ra khỏi cuộc đời tôi lần nữa không? Tôi băn khoăn quá. Nhân bò lên bụng tôi. tôi gạt nước mắt nhanh nhìn Nhân rồi níu cổ hắn xuống hôn để hắn không nhìn thấy tôi khóc.

Tôi mệt mỏi quá… đến cái cảm xúc thật của mình cũng không được nói ra, đến một câu từ chối tôi cũng ko có cơ hội để nói. Tôi… thấy mình chẳng còn giá trị giữa cuộc đời này.

Sau cuộc vật lộn kéo dài, tôi mệt mỏi nhắm mắt ngủ.,một lúc sau tiếng cửa phòng tôi vang lên

- Cô Bình. Cô Bình. Bà kêu cô xuống dọn ạ.

- dạ…

Tôi ngồi dậy tìm quần áo, Nhân cũng ngồi phắt dậy, giật quần áo từ tay tôi

- em ngủ đi, không cần xuống.

hắn kéo mền lên người tôi, rồi với cái quần đùi mặc vào ra mở cửa.

- chị xuống nó mẹ tôi là chúng tôi đang ngủ. bà ấy muốn có cháu thì tự dọn đi.

- dạ… nhưng…

- chị không nghe tôi nói à? Vô duyên vậy?

- dạ

chị Tám đi xuống bên dưới, nhân quay vào giường, ôm lấy tôi, gắc cằm lên đầu tôi.

- ngủ đi… ngủ chút rồi mình làm tiếp.

- eo…khoẻ thế.

- em khoẻ thì có, có bao giờ kêu mệt đâu.

- em có kêu nhưng Nhân bảo nằm dưới mệt gì.

- uh… nếu mệt thì cứ nằm im.

- hứ

hắn kẹp chặt tôi lại, cười một nụ cười rồi nhắm mắt ngủ… tôi mệt rồi, nên tôi cũng thiếp đi.

không biết chồng trẻ của mọi người có giống chồng trẻ của tôi không? Nhưng nói thật là Nhân vì là công tử… do vậy tuổi thơ của hắn dài là đúng thôi. tôi thấy mình đôi khi không chỉ là vợ, mà còn là chị của hắn là mẹ của hắn… và hàng ngày còn là người tình của hắn luôn.

bởi mỗi lúc hắn điên lên, thì phải cố gắng bình tĩnh để giải quyết, chứ sồn sồn lên như các đôi vợ chồng khác thì sự việc thật quá bi đát. với nhứng đứa bất cần như tôi, mà phải thay đôi nhiều như thế này… tôi cũng thấy Nhân thật sự có sức ảnh hưởng.

Chiều nay tôi đang làm. Ba tôi đến công ty.

- Bình, chú Đại đâu?

- dạ… con chào Ba, Ba đến tìm chú Đại ạ?

- uh.

- chú vừa ra ngoài rồi ba. Có chuyện gì để con chuyển lời ạ.

- à, ba rủ chú qua uống rượu mừng khai trương văn phòng chú Vinh. Con đi không?

- dạ, con đang bận việc ạ

- uh. Ba cũng rủ Nhân nhưng nó cũng bận, hai đứa này chắc rủ nhau đi chơi hả

- dạ

Tôi cười gượng, Nhân mà biết ông ấy thì còn lâu Nhân mới đi. Nhưng tôi tò mò. Không biết ông ấy mở văn phòng ở đâu. Tôi đánh liều hỏi ba.

- ba… thế chú Vinh mở văn phòng đâu vậy ạ?

- ngay đây. Ba định bảo chú thuê tầng 5 nhà này nhưng chú Đại gàn.

Ngay đây???…. Chú Đại???… tôi biết chú Đại không muốn tôi bị khó xử nên mới gàn như vậy. giờ ông ấy đến đây thật rồi… trái đất sao mà tròn đến vậy. tôi thở dài… là ông ấy vô ý hay cố tình đến. rõ ràng chúng tôi ko còn gì nữa sao không buông tha cho tôi.

Tôi ngồi vào bàn làm việc mà đầu óc không tập trung được chút nào hết. giờ tôi phải làm sao? Hay tôi gặp trực tiếp ông ấy và nói ông ấy chuyển nơi khác… để cho tôi được sống cuộc đời bình thường… chứ nếu như này chắc tôi ko yên nổi với cơn ghen của Nhân mất.

Nói vậy nhưng tôi lại sợ. tôi sợ gặp ông ấy trái tim tôi lại đau, tôi lại tổn thương, và có khi lại sa vào cảm xúc của ông ấy. Thật sự… tuy thời gian quen nhau và yêu nhau không quá dài nhưng tất cả những gì chúng tôi có, có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được.

Tôi ko dám nói điều này với Nhân. Tôi sợ Nhân còn không cho tôi đi làm ý chứ.

Và tôi cũng đề phòng sẵn… nếu tôi có gặp ông ấy tôi sẽ chạy thật xa, nhất định không nhìn ông ấy. cũng ko để cả hai có cơ hội riêng tư gì nữa cả, trong lòng tôi… chỉ có Nhân, có gia đình nhỏ của chúng tôi mà thôi.

Nói là vậy nhưng mà ông trời đã mang ông ấy đến đây thì cũng tạo cơ hội cho chúng tôi gặp nhau là lẽ đương nhiên rồi. cái chữ gần đây của Ba nói chỉ cách chúng tôi có một con phố, lại trên đường về của tôi.

chiều hôm đó, sau khi tan làm, tôi hối hả mang đồ ra khỏi phòng. bữa nay tôi đi siêu thị mua đồ dùng cá nhân cho phòng tắm của hai vợ chồng. toà nhà của tôi không có siêu thị mini, cho nên phải sang toà bên kia. Tôi đỗ xe trước cửa. Nhanh chóng đi vào trong… ai có gia đình cũng vội vàng như vậy đúng không. Tan sở hối hả về nhà.

Đang lúi húi chọn đồ thì bị ai đó và vào.

- ui za

- tôi xin lỗi… tôi xin lỗi.

Tôi ngẩng lên, giọng này lại là giọng bắc. cho nên tôi tò mò.

đến khi hai ánh mắt chạm nhau, người đàn ông trước mặt tôi… là… là ông ấy.

là ông ấy các bạn ạ.

tất cả dây thần kinh của tôi căng lên, máu dồn lên não, nhịp tim tăng, và tôi thấy khó thở, mắt tôi nhìn ông ấy không rời.

- chào… chào… em

Tôi giật thót tim sau phút bất ngờ, một tay vẫn cầm chắc mấy hộp kem đánh răng, và sữa tắm,tôi vùng dậy rất nhanh và bỏ chạy. bỏ chạy theo cái kiểu tôi vừa gặp ma ý. mắt trước mắt sau … tôi sợ hãi…hoảng loạn mà quên cả cái thứ tôi đang cầm chưa được thanh toán. Tôi bước ra cửa… nhanh…. rất nhanh

- ơ chị ơi… chị chưa thanh toán ạ.

Tôi ko nghe thấy cô ta nói, tôi cứ thế mà đi.

- chị ơi… chị chưa thanh toán ạ.

người đàn ông mặc bộ đồ bảo vệ chạy theo kéo tôi lại

- này cô kia, lấy đồ của siêu thị mà không trả tiền à?

- dạ… dạ

Tôi vẫn hoảng.

- cô ăn mặc đẹp thế này mà đi lấy đồ người ta là sao. Mau trả đồ nếu không tôi cho cô lên phường.

- dạ???

Tôi ko hiểu gì hết cả…người bảo vệ cứ nắm cổ tay tôi chặt, mà trong khi đó.

- cháu lấy gì cơ.. chú buông cháu ra

- cô ôm một đồng đồ kia còn nói không lấy gì?

Tôi nhìn xuống tay… đúng thật, tôi ngại. đưa hết chỗ đồ đó cho ông ta rồi vội vã quay đi

- cô không được đi

Ông ta vẫn chăn tôi lại

Tôi bối rối

- hai vợ chồng em cãi nhau nên cô ấy giận mới bỏ đi mà quên thanh toán đó bác.

người bảo vệ quay lại nhìn ông ấy.

- là vợ chú à?

- vâng

Ông ta buông tay tôi ra, tôi ngẩng lên nhìn ông ấy rồi quay đi ra xe rất nhanh… đi như chạy trốn. tôi còn không dám nhìn lại ấy thế mà hôm bữa còn nghĩ đến chuyện sẽ gặp ông ấy nói chuyện thì không biết sẽ thế nào.

thời gian này tình cảm vợ chồng tôi đã bình thường trở lại. tôi đã nói với chú Đại để chú nói lại với Ba chuyện này. chắc Ba tôi sẽ ko kể với nhân về chuyện chúng tôi gần nhau đâu. Nhân lại bình thường rồi.

chiều nay Nhân đón tôi bằng xe hơi, chúng tôi chuẩn bị đi sinh nhật con của bạn Nhân. Tôi đi nhanh vào xe, Nhân lái đi

- Nhân, hôm nay tính mua quà gì chưa?

- Em muốn mua quà gì?

- hay mình mua cho bé cái lắc nha.

- lắc gì?

- lắc chân đó.

- uh… tuỳ em.

Chúng tôi đang cười nói vui vẻ thì Nhân tắt nụ cười, tôi đang check xem gần đây có tiệm kim hoàn nào không? đến khi ngẩng lên thấy xe bon không kiểm soát

- Nhân… Nhân…

Tôi gọi.Nhân giật mình đạp phanh.

ầm….

hai chiếc ô tô tông vào nhau, may mà cả hai đều đạp phanh do vậy đầu xe chỉ méo nhẹ.

- Nhân, có chuyện gì? sao anh đi đường không để ý vậy?

Nhân ngồi im không nói gì. người đàn ông xe bên cạnh mở cửa bước ra nhìn hai chiêcs xe dính vào nhau. Ông ta nói gì đó, tôi ko nghe ra nên mở cửa bước ra giải thích.

Sau một hồi khuyên can anh ta bình tĩnh thì nhân của tôi cũng bước ra.

- này ông, tôi nhận sai, ông đưa xe về gara sửa đi hết bao nhiêu tôi trả. Ok.

- kêu cảnh sát giao thông qua xử lý đi

- được, vậy ông đứng đó chờ cảnh sát qua nhé, vợ chồng tôi đang vội

Nhân đóng cửa xe rồi vẫy taxi.

- này… anh không sợ mất xe à?

- sợ cái gì. Em đừng lo.

Chúng tôi vào xe và đi về phía trước. quên cả việc mua quà. Trên cả quãng đường Nhân dường như im lặng không nói gì hết. tôi cũng không hiểu vì sao Nhân tự nhiên lại lạ như vậy.

Chúng tôi vẫn nắm tay nhau nhưng Nhân lần này ít nói hơn bình thường. Đêm về cũng không đòi hỏi chuyện vợ chồng nhiều nữa. tôi thở phào. Dạo này tôi mệt thật sự rồi. tâm tình cũng bất ổn lắm.

Hôm nay tôi về muộn, cuối năm thì công việc phải giải quyết rất nhiều. do vậy việc làm tăng ca nhiều khiến tôi thấy mình mệt mỏi. tôi thèm ăn bánh ngọt, cái loại bọc socola que ý. Hôm bữa đã mua một hộp rồi mà ăn tí hết, giờ muốn ăn quá. Tôi đi qua siêu thị mini hôm trước tôi gặp ông ta. Cơn thèm ăn của tôi dâng lên khiến tôi không kìm lòng được mà bước vào.

mắt trước mắt sau.

Nhìn tôi giống kẻ trộm lắm đúngkhông?

Tôi đi vào siêu thị mà bị mấy cô nhân viên theo dõi không ngừng, đúnglà một lần bất tín thì vạn lần bất tin. Tôi đi ngay vào quầy bánh. chọn… chọn… tìm tìm mãi mới được mấy hộp bánh đó, tôi vui như tết, quên cả việc có thể ông ấy sẽ ở gần đây. Tôi nuốt nước miếng cái ực. quả này tôi sẽ ăn hết cả hộp này luôn ý.

Tôi thò tay vào bên trong lục xem còn hộp nào không để mua nốt.

- em lấy gì vậy? để tôi lấy cho.

Ông ta nhìn đống bánh trên tay tôi.

- nó ở trên này này

Ông ta với tay lên trên giá cao nhất, trên đó có cả thùng ý chứ… tôi thấy thế mà mừng.

- em lấy thêm mấy hộp nữa để tôi lấy cho.

- 3 hộp.

Tôi nói trống không. Ông ấy đưa cho tôi 3 hộp bánh tôi cầm ngay ra quầy thanh toán mà không buồn cảm ơn.

- em dạo này sống tốt chứ?

Tôi ko trả lời.

- cậu ấy đối xử với em có tốt không?

Tôi coi như không nghe thấy, cô bé Nhân viên báo hoá đơn cho tôi, tôi đưa tiền rồi đi thẳng ra cửa.

Không nhìn lại ông ta

- Bình. Tôi chỉ muốn nói là ngày mai tôi về bắc, em có muốn gửi gì về cho bố mẹ không? Hay có cần gì ngoài đó thì tôi mang vào giúp.

- thôi đi, để cho tôi yên đi được không? Tôi không cần gì hết, chỉ cần chúng ta đừng gặp nhau, tốt nhất là ông lên chuyển công ty ra khỏi chỗ tôi đi. đừng có ở đây mà gây khó dễ cho tôi nữa. môt lần là quá đủ mệt mỏi với tôi rồi. ông làm ơn buông tha cho tôi đi được không?

Tôi gay gắt. ông ấy đứng im. Cúi xuống không nói thêm câu gì.

- cứ coi như tôi cầu xin ông. đừng đến gây khó dễ cho tôi nữa. tôi đang rất hạnh phúc rồi.

Ông ấy vẫn đứng im. Tôi định quay đi thì có tiếng gọi với

- này… chú em… chú em

Hai chúng tôi quay ra nhìn ông bảo vệ đang chạy đến gần chúng tôi.

- có chuyện gì vậy bác.

- lúc nãy vợ chú đưa tiền mà không cầm tiền thối.

Người bảo về đưa cho ông ấy tiền. ông ấy nhận lấy rồi đưa cho tôi, tôi chưa kịp cầm thì có người lên tiếng

- vợ chú….

Tôi giật mình, đánh rơi cả túi bánh xuống đất. giọng nói ấy… trời đất ơi…

Bình luận

Truyện đang đọc