BÌNH YÊN ẤY LÀ ANH

Bình thường là mẹ tôi sẽ đưa hai đứa nhỏ đi học. Nhưng hôm nay bố đưa chúng đến và cũng xung phong đưa hai đứa vào lớp.

Dắt hai đứa nhỏ vào cửa lớp. Cô giáo thấy bố thì đon đả lễ phép thưa.

- hôm nay ông đưa cháu đi học đấy ạ. Minh Châu, Minh Bảo chào ông đi con.

Bố tôi đứng im chết chân, hai mắt nhìn chị ta hâm hực.

Hai đứa nhỏ quay lại líu lo.

- chào bố già ton đi học.

Cô giáo tròn mắt nhìn bố. Rồi rối rít xin lỗi. Bố quay đi thì mẹ tôi đứng phía sau tủm tỉm. Bố ko nói gì mà cắm cổ đi ra xe

Đến lúc vào xe mới đóng cửa cái rầm. Hậm hực.

- mắt nó mù hay sao mà bảo Anh là ông chúng nó.

Mẹ tôi tủm tỉm.

- người ta ko biết. Thôi...đừng giận...

Mẹ tôi xoa xoa ngực ông ấy.

- Em thấy cô bé ấy ko cố ý đâu. Chỉ là vì bằng tuổi ông thì đúng là có cháu như Tít thật.

Bố tôi lườm mẹ, bà ấy ngại ngùng quay đi thì bị ông ấy kéo lại.

- khi nào chúng nó học đại học chúng mình nên thêm tập nữa. Để cho người ta kêu cụ bế cháu, như thế mới đáng để bà cười.

Ông ấy kéo mẹ tôi lại thơm một cái lên má đắc ý cười. Mẹ tôi nhéo ông ấy.

- này... Ông mà giở trò là tôi giết ông.

Bình luận

Truyện đang đọc