BÌNH YÊN ẤY LÀ ANH

Cũng đã đến lúc tôi nên trở về để làm lại cuộc đời. Tôi đến mộ Minh và Bình An để chia tay hai con người quan trọng bậc nhất trong cuộc đời của tôi.

Hôm nay gió vẫn bay trên những ngọn đồi. tiết trời thu se lạnh sau những cơn mưa. Nơi này bình yên quá… và tấm lòng của Minh dành cho tôi cũng bình yên đến vô cùng. Tôi sẽ quay về mang theo nỗi nhớ về họ. tôi nhất định sẽ sống tốt.

mỗi một chuyến đi là một lần tôi thay đổi cuộc đời. cho dù lúc này tôi có hồi hộp. ông ấy nắm lấy tay tôi, trấn tĩnh tôi để tôi cố gắng vượt qua mọi trở ngại.

ông ấy thuê một ngôi nhà gần công ty để tiện đi lại chăm sóc cho tôi. tôi ngồi xuống nhìn mọi thứ đã được chuẩn bị ngăn nắp.

- ông già.

- gì vậy em.

- là tôi muốn về thăm bố mẹ.

Ông ấy nhìn tôi suy nghĩ chút.

- được rồi, khi nào em về cứ báo tôi, về đến nơi thì nhắn nhé. chứ tôi, ko đưa em về được.

Tôi gật đầu.

- nhưng mà, đừng có xưng tôi như vậy… nghe chán lắm ý.

- thế xưng thế nào.

- thì vợ chồng này, ông xã này, anh em, mình với em này, rồi…

Ông ấy liệt kê ra một mớ cái xưng hô, tôi nói chen vào.

- chú … cháu nhé

- còn lâu

Ông ấy lườm tôi, tôi cười, níu cổ ông ấy mè nheo.

- chú già… quả thật rất xứn với cái tên đó, dù sao thì cũng đáng tuổi chú người ta còn gì? Ngày xưa gọi thế nào, bây giờ vẫn gọi vậy.

- e ko sợ lịch sử lập lại à?

- ko…. giờ mọi thứ bình thường lắm… nếu ông trời đã quyết vậy mình cứ vậy đi, giữ người ở, không giữ người đi đâu nhé.

Ông ấy cười cười xoa lưng tôi.

- được rồi, em thích thế nào tuy em, bà chủ ạ.

- tôi ko phải bà chủ của ai hết

- hừm

- à… cháu không phải bà chủ của ai hết.

- có đấy, em là bà chủ của trái tim tôi.

Ông ấy cười rúc rích rồi thơm lên má và cộc trán với tôi, sao tôi lại thấy hạnh phúc thế này.

Hai hôm sau tôi trở về nhà, cái bụng thì chưa nhú ra mấy, nhưng tôi vẫn chọn những cái áo rộng nhất để mặc. Thấy tôi có vẻ rất vui vẻ mẹ tôi cười tươi lắm.

- con gái, trên đó có chuyện gì vui không?

- cũng có mẹ ạ.

- thảo nào con mẹ tươi tỉnh quá.

- công việc trên đó tốt chứ con

- vâng, con được lương rồi bố ạ

Tôi nói dối bố

- đợt tới chắc sẽ bận hơn nên con ít về đấy bố mẹ ạ.

- không sao, hôm nào bố mẹ lên thăm chỗ con ở

tôi cười ái ngại

- thôi bố ạ, con cũng ko cố định một chỗ cho nên bố mẹ không cần lên, xa xôi lắm, vài tháng con lại về, khi nào thấy ổn con về đây làm chứ ở đó mãi sao được.

- thế con định bao giờ

- sang năm.

- uh, thế thì được

bố tôi gật đầu.

- về nhà đi còn lấy chồng chứ.

- lấy chồng cứ từ từ

- bao nhiêu tuổi mà từ từ hả con.

- bố mẹ, giờ con nhỡ tuổi rồi, nếu không lấy được trai tân bố mẹ cho con lấy người từng có vợ được không?

Tôi nói ướm.

- được, nhưng mà trươc khi cưới phải xem nó dứt khoát chưa, chứ đừng dở dang thì khổ lắm.

Tôi cũng mừng, cuối cùng bố mẹ tôi cũng chấp nhận, bởi tôi đâu có còn tân gì nữa… nồi nào up vung ấy thôi, chắc bố mẹ tôi nghĩ vậy rồi.

bữa ăn cơm. Lúc mẹ tôi mở nồi cơm, mùi cơm xộc lên mũi khiến tôi buồn nôn. Tôi cố nhịn nó trong ngực, hai mắt tôi đỏ ngầu như khóc tôi đứng lên, cố giữ bình tĩnh vào nhà vệ sinh, đóng cửa xả nước và nôn hết những gì đang có trong dạ dày. Xong xuôi, tôi tô chút son rồi đi ra, thấy tôi có vẻ mệt mỏi mẹ tôi lo lắng.

- con sao thế?

- con không sao?

- dạo này gầy lắm con ạ, da xanh lắm.

- con bị đau dạ dày mấy hôm nay. Nhưng mà giờ hết đau rồi

- thế ăn ít thôi chiều mẹ đưa đi khám

- con không sao.

Tôi cười trừ

- trước khi về đây con đã khám rồi mẹ ạ

- thế bác sĩ bảo sao?

- dạ, bị viêm hành tá tràng ạ.

- thế có mua thuốc uống không con.

- có mẹ ạ

Tôi cười. ăn cơm xong, đúng là tôi có uống một nắm thuốc thật, toàn viên sắt và thuốc bổ mà chúng tôi đã gỡ ra cho vào túi để tránh bị nghi ngờ. đến giờ đi ngủ, tôi đi lên phòng. Nhìn sang cánh cửa bên kia, phòng ấy cũng đã sáng đèn rồi, hai cái rèm được kéo gọn lại để hở một khoảng trống của căn phòng, người đàn ông không có trong căn phòng đó, chắc đang xuống nhà.

một lúc sau, thấy bên cửa nhà tôi mở điện ông ấy nhắn tin.

- em ngủ chưa?

- chưa

- mọi chuyện ổn không?

- ổn rồi

- thế nay ăn cơm có buồn nôn không?

- có nhưng mà cháu giấu đó, bố mẹ không nghi ngờ gì đâu.

- khổ thân em, hay là để tôi sang nói với bố, cùng lắm tôi ăn trận đòn, nếu chúng ta được công khai bên nhau… một trận đòn không là gì hết.

- thôi để sinh con xong đã, lúc ấy bố có cháu rồi, chắc không nở đuổi bố của cháu ra khỏi nhà đâu

- thôi được, tuỳ em đó. nhưng bao giờ về nhà với tôi.

- mai.

- sao ko ở thêm.

- thôi, nhịn nôn khó chịu lắm… nhỡ ở lâu bố mẹ phát hiện thì toi.

- vậy chiều mai tôi đón nhé

- ko cần, cháu đi taxi được rồi.

- uh… vậy tôi đợi ở nhà nha.

Hôm sau, lúc tôi về đến nhà ông ấy có mặt ở nhà rồi. lại còn đang hi hoay trong bếp nữa chứ?

- có gì vậy?

- à… là tôi định nấu cơm.

- có biết nấu không đấy.

- cũng biết nhặt rau, cho vào xào này, thịt thì luộc được, cá rán

Nghe có vẻ thành thục lắm nhưng mà làm thì không thành thục được như vậy đâu.

- thôi tránh ra, ông cứ đi kiếm tiền đi, mọi việc ở nhà thì để người khác lo.

- người khác là ai?

Ông ấy ôm eo tôi từ phía sau.

- là ai do ông chọn.

- tất nhiên là em rồi.

- vậy vào tắm đi, lát ra là có cơm.

Tôi nói giọng dịu dàng ngọt lịm.

Ông ấy ôm lấy tôi, tay luồn vào trong áo, nắn nắn cái quả bưởi tròn đang lớn dần.

- em… tôi đi tắm nhá.

- uh

Ông ấy vào phòng, tắm xong mặc cái quần đùi cởi trần đi ra ngoài, cơ thể rắn chắc, nước da ngăm ngăm khoẻ mạnh. Tôi nhìn mà tủm tỉm.

- cái gì đấy

- không có gì?

- sao nhìn người ta như vậy? có phải đẹp trai quá không?

Tôi bĩu môi. Đúng là thổi kèn khen lấy.ông ấy tiến lại phía tôi, nhẹ nhàng đưa tay vào và lại xoa. Tôi ko biết những đôi vợ chồng khác có vậy không. Nhưng giờ chúng tôi mới bắt đầu ở riêng được vài phút đồng hồ.

- em… chúng mình…. rồi hãy ăn.

- là gì?

- là ăn thịt xong hãy ăn ý… ngốc vậy

Ông ấy nói to tướng, tôi đỏ mặt

- vô duyên

- Có gì mà vô duyên, mình là vợ chồng mà, vả lại có hai người với nhau, có gì mà ngại

Ông ấy cười gian bước tới.

- này…. Làm gì vậy? tắm xong ăn rồi làm gì thì làm.

- Em tắm đi tôi lấy quần áo cho. nhớ mặc cái váy vào, mặc quần không tốt cho con đâu

Tôi cười,béo má ông ấy rồi đi vào tắm. đến khi đi ra, thấy ông ấy đứng bần thần ngoài cửa, bàn tay còn gõ nhịp có vẻ rất vui. thấy tôi, ông ấy quay lại, cười cười

- xong rồi đó hả

- uh

- để tôi sấy tóc cho em.

Ông ấy lôi tôi vào ghế ngồi, với cái máy sấy sấy tóc cho tôi, bàn tay luồn vào tíc rũ ra, tóc tôi cũng dài hơn trước khá khá rồi, đến lúc gần khô, ông ấy bế tôi lên, mang vào trong phòng ngủ thay vì phòng ăn.

- này… ông làm cái gì thế hả?

- ăn chứ sao?

- ra nhà ăn… chứ không ai ăn trong phòng ngủ.

- tôi ăn thịt em được rồi

Ông ấy cởi cởi áo của tôi, một tay kéo quần rồi đè lên, hơi thở có vẻ khó nhọc

- nhịn mấy hôm rồi, chết mất…

- đồ dê già.

- kệ

Ông ấy hôn tôi, tôi vòng tay qua cổ ông ấy.

- nhẹ thôi nhé

Ông ấy gật gật nhưng đâu có nhẹ được. Chúng tôi bắt đầu bằng nụ hôn nóng bỏng. đôi môi chạm nhau cũng phát ra âm thanh. Có vẻ như cả hai cùng thấy thoải mái hơn ở nhà Páng rất nhiều. giờ không có ai, không cần cách âm cũng không sợ ai chê cười hết.ông ấy kéo chân tôi rồi đưa vào, lúc đầu có vẻ nhẹ nhàng nhưng sau mạnh dần cho đến khi hai cơ thể chạm nhau mà phát ra âm thanh, tôi nằm dưới bám lấy tay ông ấy, tiếng ông ấy thở khiến tôi kích thích. bởi vì không gian này là của chúng tôi, cho nên ong ấy không ngại ngần buông ra những câu thô lỗ khiến tôi đỏ mặt… đàn ông lúc họ hưng phấn nhất họ hay nói như vậy…tiếng va chạm da thịt khiến ông ấy càng mãnh liêt. Sau một hồi tranh đấu… cuối cùng ông ấy cũng gục xuống trên bụng tôi… khuôn mặt và nụ cười mãn nguyện vô cùng.

cuộc sống gia đình của chúng tôi chính thức bắt đầu từ hôm nay

- kể từ giờ, Tôi sẽ làm chồng em, nguyện yêu thương chăm sóc em cho đến khi tôi chết, tôi thề với chúa là như vậy.

- hí hí.

Tôi cười.

- cười gì mà cười, em hứa đi

- hứa gì

- hứa sẽ là một bà vợ ngoan, yêu thương bố con tôi.

Tôi cười tiếp.

- cần gì hứa. lời hứa là lời nói mà lời nói gió bay.

- lời hứa nó cũng là một cam kết. hay mai chúng ta đi đăng kí kết hôn.

- đăng kí làm gì, nếu thương nhau thật cần gì đăng kí cũng sống bên nhau trọn đời được.

- được rồi… nhưng giờ tôi chỉ có một yêu cầu thôi

- gì?

- đừng có mà ông xưng cháu nữa, nghe chán bỏ mẹ ra ý.

Tôi khúc khích cười. mặt ông ấy thì dài ra

- cười gì mà cười, chán chết đi, cười trên nỗi đâu của người khác hả

- thế mà đau.

- thì có ai gọi em là bà xưng cháu đi.

- thì ông chả gọi bà xưng tôi thì gì…

- nhưng mà nó khác. Tôi nhiều tuổi hơn em nên nói vậy được.

- thế ít tuổi thì gọi gì?

- anh xưng em

- không thèm

- ông xã xưng em

- éo, sến sẩm.

- chồng xưng em

- vãi…

- thế em muốn gì?

ông ấy cau mày, tôi cười, níu tay lên cổ ông ấy dôi mắt long lanh.

- gọi ông xưng em nhé ông già.

- uh… cũng được.

Ông ấy siết tôi lại

- gọi thử xem nào.

Tôi cười cười, đôi mắt hấp háy nhìn ông ấy.

- em yêu ông… chú già…

Tôi biết khi tôi nói ra câu đó ông ấy sẽ rất bất ngờ quả thật… đó là lần đầu tiên của tôi kẻ từ khi chúng tôi quay lại với nhau.

Ông ấy hạnh phúc quá, ôm lấy tôi, tự nhiên lại nức nở.

- sao vậy,

- không

Ông ấy rúc vào ngực tôi khóc, yếu đuối quá cơ

Tôi ôm lấy đầu ông ấy, áp chặt hai bầu ngực vào mặt.

- này, thấy người ta cảm động định ngộ sát à?

- tưởng muốn tự tử. nên giúp một tay

- cái gì cơ… bà kia… bà thật độc ác

Ông ấy lau nước mắt rồi trèo lên bụng tôi lần nữa.

- giờ tôi chết chìm trong người bà đây.

- gì cơ… ăn cơm đã

- kệ

Ông ấy lại rút chân tôi nhẹ nhàng đưa vào, lần này ông ấy làm nhẹ hơn.

- bà đã biết ông yêu bà thế nào chưa?

- yêu thế này ai chả yêu được. hứ

- vậy mà bà cứ hỏi xem có bao nhiêu người được sướng như bà… có ông chồng làm tình giỏi nhé.

- thật không?

- thật,… để tôi cho em xem.

Ông ấy xoay tôi lại, nhẹ nhàng từ phía sau, bàn tay xoa ngực tôi, vuốt lưng cho tôi, thì thầm yêu tôi… ôi lãng mạn lắm… tôi mê ông ấy lắm rồi.

Tôi cứ ở nhà một mình như vậy mãi cũng chán. bữa trưa, không đợi ông ấy về ăn cùng, hôm nay tôi chủ động đến công ty gặp ông ấy, tiện là cũng thăm mọi người luôn.

Tôi ghé siêu thị mua giỏ hoa quả đến. bước vào cửa mọi người trố mắt nhìn tôi. có một vài người nhận ra nên tôi ra hiệu cho mọi người im lặng

- chị… em chào chị

- chào Nguyệt.

- sếp đi gặp đối tác rồi ạ.

- uh. cảm ơn em. Em cứ làm việc của em, đừng quan tâm đến chị, nếu anh về cũng đừng nói chị ở đây.

- vâng

Tôi bước vào phòng kinh doanh, vị trí tôi đã làm việc bao nhiêu tháng trời. thấy tôi, Hiệp có vẻ bát ngờ đứng lên

- Bình, em đến đó hả. sao không ở nhà nghỉ ngơi.

Tôi cười, xua tay cho mọi người tiếp tục làm việc.

- em ở nhà buồn, đi kiếm miếng tự nuôi thân vậy, anh cứ làm việc đi, có gì em sẽ hỏi anh. nhớ đừng mách ông ấy em ở đây

- uh

Tôi ngồi xuống cái bàn trống của ai đó, ngồi mở máy tính để đọc báo cáo mọi người gửi cho ông ấy.

- anh Hiệp, cho em xem bao cáo kinh doanh quý trước được không?

- được

Hiệp vẫy tay gọi cô bé nhân viên khá xinh xắn.

- Tâm ơi, lấy hộ anh báo cáo kinh doanh quý vừa rồi cái.

- vâng

Cô bé đi một lúc rồi cầm đến chỗ Hiệp

- em mang sang cho chị kia.

Hiệp chỉ sang tôi, cô bé lại mang sang

- đây em gửi chị

- chị cảm ơn

Tôi ngồi nhìn tập tài liệu còn cô gái nhìn tôi

- chị là nhân viên mới trong công ty đấy ạ?

- uh

Tôi cười, rồi trả lời

- vì lần đầu em gặp chị, chị đến thì thay vị trí anh Hải ạ... sao em ko nghe nói nhỉ?

Tôi dừng mắt rồi ngẩng lên nhìn cô bé có giọng nói dễ thương.

- em đi làm đi, đây là vấn đề của lãnh đạo, mình ko quan tâm họ làm gì, mà quan tâm mình có làm tốt việc của mình hay không?

Sau khi nghe câu nói đó, mọi người ngẩng lên nhìn tôi, rồi lại cúi xuống. Cô bé cũng ngoan ngoãn về chỗ ngồi.

- cho chị xin báo cáo cùng kì năm trước đi em ơi.

Tôi vẫy tay, cô bé đi lấy cho tôi vẻ miễn cưỡng, tôi cười nhẹ. Lúc tôi đang cắm đầu để nghiên nghiên cứu cứu đống báo cáo thì có tiếng mở cửa, tiếng bước chân rất nhanh đi vào phòng.

Có tiếng va chạm vào nhau, tôi ngẩng lên.

- sếp, em xin lỗi sếp, em không để ý, sếp có sao không?

- ko sao

- sếp về lâu chưa? Có mệt không? Em pha cho sếp cốc nước nhé.

Cô gái lúc nãy lấy đồ cho tôi đang đứng cùng ông chú già nhà tôi, chắc họ va vào nhau ngoài cửa, cô gái đang đứng nhìn ông già đó một cách rất vui vẻ, ánh mắt rất gợi đòn.. cái miệng lia láu, giọng điệu có phần lả lơi. tôi cau mày... tôi lườm qua cái máy tính.

Ông ấy cũng ko đứng đó lâu mà bước lại phía bàn của tôi. tôi cúi xuống thản nhiên như chả nhìn thấy gì, cái góc tôi tự nhiên tối lại

- bà xã, em đến lâu chưa? Sao không ở nhà nghỉ ngơi.

Tôi ngẩng lên vẻ thản nhiên. Tôi cười

- ông xã, em đến kiểm tra đột xuất. Xem có điều gì phức tạp sẽ xử lý cho sớm, tránh để phiền hà.

Ánh mắt tôi lườm ông ấy, giọng điệu rất gian tà.

- được được, vậy qua bên kia kiểm tra đi, sao ngồi đây làm gì?

- thì em vẫn đang kiểm tra đây. Ông cứ làm việc của mình đi, kệ em.

- ấy, em cần nghỉ ngơi,ai khiến em mó tay vào.

mấy đứa em nhìn sếp chúng nó tủm tỉm.

- chị... chị là...

- cô không biết à?... vợ sếp đấy.

- thế ạ. Em tưởng....

Có lẽ cô ta tưởng lão già này FA nên tính vợt đây mà, tôi lườm lão,lão cười gãi đầu.

- thôi về đi, em sắp xong rồi.

- được rồi, em muốn đọc gì thì mang sang phòng rồi đọc.

Ông ấy thu dọn giấy tờ rồi đỡ tôi đứng lên. Tôi mặc cái váy hồng nhạt chấm bi, chất vải dày dặn nên khó mà nhìn ra tôi đang bầu. cơ thể tôi gầy đi, lọt trong cái váy ý chứ.

- em đi lại ít thôi, bác sĩ nói không chịu nghe lời

Tôi cười

- là em tính kiếm chút tiền đút mồm thôi, ăn bám mãi sao được

tất cả nhìn tôi cười. Ông ấy dắt tôi ra, đưa tập giấy tờ cho cô gái ấy.

- chị có bầu thì ở nhà nghỉ ngơi, sếp em là người kiếm được tiền, chị cứ thoải mái sống.

Tôi khựng lại. mấy cô gái trẻ cứ thấy trai có tiền là bu lấy bất chấp hậu quả có thể rất khôn lường, thời bây giờ có nhiều cô gái thấy đàn ông có vẻ bề ngoài bóng bẩy mà sẵn sàng đánh đổi để rồi cuối cùng nhận kết cục đắng cay... tôi cười khẩy... đúng là cô gái này...

- em... để chị nói em nghe chuyện này. đôi khi cái vẻ bề ngoài rất dễ đánh lừa con người ta, cùng là phụ nữ với nhau, chúng ta nên chủ động về tài chính, vừa được mọi người tôn trọng, lại vừa được phát triển bản thân. Đàn ông thật ra chỉ là đối tác thôi, không phải cha mẹ hay thánh thần gì. Người ta không cười vì chúng ta cô đơn nhưng người ta sẽ cười khi chúng ta không nuôi nổi chính mình.

tất cả ngẩng lên nhìn tôi lần nữa. cô bé đó cũng nhìn tôi rồi cúi xuống. Ông già cười cầu hoà

- thôi, để họ làm việc đi em, về phòng mình rôi bàn tiếp.

Tôi quay qua chào mọi người rồi đi khỏi phòng, không quên để lại ánh mắt cảnh cáo nhẹ cho cô gái đó... tất cả mọi người có lẽ đang rất tò mò xem tôi sẽ làm gì với cô ta

Bình luận

Truyện đang đọc