BÌNH YÊN ẤY LÀ ANH

Châu Anh có bạn trai. Tất nhiên rồi, bố đón tiếp anh ấy bằng một bộ mặt khá sát thủ. Mẹ tôi ngồi cạnh ghé tại ông ấy.

- ông có thể bỏ cái bộ mặt đó cho em đi được ko?

Bố tôi lườm mẹ. Đến khi anh rể ra về, bố bắt Châu Anh chỉ được tiễn ra đến cửa. Mẹ mắng bố.

- anh khó tính vừa vừa chớ.

- mình phải cho nó thấy, đừng có hòng bắt nạt con mình.

- lơ mơ ta cấm cửa.

Mẹ tôi nhăn mặt, ngẩng lên kêu.

- mấy đứa lấy cho bố mấy bộ quần áo cho bố sang ở với ông.

Bố tôi cười cười. Hai đứa nhóc lon ton sang nhà ông. Một lúc sau ông đi sang. Nghe mẹ tôi kể. Ông cười rồi mắng bố.

- châu Anh nó lớn rồi, Anh cũng phải để nó có bạn chứ. Để lớn tuổi nó lại ngại lấy chồng. Rồi như vợ chồng anh. Lớn tuổi rồi còn nuôi con mọn.

Mẹ tôi cười. Nói thêm vào.

- gớm, con mọn là tốt, ko có giờ này một mình ngoài quán uống rượu suông rồi ý.

Bố tôi lườm mẹ cười.

- thôi anh Vinh ạ. Để chúng nó tự quyết đi, mình già rồi, cấm đóan khổ thân chúng nó.

Bố tôi đứng há hốc miệng. Còn ko tin ng đứng trước mặt mình là ông ngoại.

Tự nhiên lẩm bẩm.

- giá mà bố nói câu này sớm hơn có khi Tôm nó được chục tuổi rồi.

Ông ngoại ko phải dạng vừa. Quay lại nhìn bố

- kể ra bố ko cấm nó yêu, chắc giờ cháu bố học cấp 3 rồi đấy.

Mẹ tôi đứng đó cười. Cả bố và ông đều nói đúng. Gía mà mọi thứ cứ như bố và ông nghĩ. Có khi họ còn ko có cơ hội mà cãi nhau cũng nên.

Bình luận

Truyện đang đọc