BÚT KÝ PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI

Dịch giả: Vong Hồn

Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ thì nàng mới có thể rời thế giới này đi. Nhưng cái khó bây giờ chính là, ở thế giới này, nàng không có cốt truyện, không có nhiệm vụ, không có ký ức cũng như nguyện vọng của nguyên chủ.

Nàng làm sao giờ??

Đen như chó mực a!!

Ninh Thư mở to mắt, thôi thì đi một bước tính một bước vậy, mặc kệ thế nào, chính mình đều phải lo vấn đề sinh tồn cho tốt trước đã, vớ vẩn mà hệ thống không thể tiếp dẫn linh hồn nàng trở lại hệ thống không gian, thì rất có thể mình sẽ trở thành cô hồn dã quỷ ở thế giới này.

Một nhiệm vụ giả bị ngỏm củ tỏi tại thế giới làm nhiệm vụ.

Ninh Thư phát hiện ra bản thân mình thực sự quá yếu, quá yếu. Nàng không chỉ chưa cấu trúc nên thế giới của chính mình, mà còn phải phụ thuộc quá nhiều vào hệ thống nữa.

Nếu có thể tự mình tùy ý tiến vào, hoặc rời đi thế giới nhiệm vụ, thì thật là tốt biết mấy.

Ninh Thư tính toán bò dậy, không thể nằm như này mãi được, việc cấp bách trước mắt là phải tìm hiểu rõ ràng thân phận, bối cảnh, các thứ… của thân thể này đã.

Ninh Thư phải cố hết sức mới bò được lên, và cũng hết hồn luôn khi nhìn vào bàn tay trước mặt, ụ óa, cái tay này cũng quá thô đi, nhìn y như củ cà rốt vậy, mu bàn tay thì chẳng khác gì cái bánh bao.

Ninh Thư sờ sờ mặt, cũng là một cái bánh bao nốt, thịt mềm như bông, một đường sờ từ trên xuống dưới…

Ngực..oa quá đầy đặn rồi, chắc cũng phải 110 hơn. Bụng thì không khác gì bà chửa sắp lên bàn đẻ.

Đây là một tên béo.

Ninh Thư:…

Nhân sinh chính là bất đắc dĩ như vậy, phúc thì không thấy đâu mà họa vô đơn chí a.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa mở ra, một nha hoàn với vẻ mặt thanh tú bưng theo bát gì đó bước vào, nha đầu này tuổi nhìn không lớn lắm, tóc búi hai bên qua loa, nhìn thấy Ninh Thư đang ngồi trên giường thì lập tức nhanh chân bước đến mép giường, cao hứng mà nói: “Tiểu thư, ngươi tỉnh rồi, mau uống canh móng heo hầm a, mau kẻo nguội”.

Ninh Thư nhìn bát canh móng heo đầy dầu mỡ, lộc cộc nuốt nước bọt, nàng rõ ràng là không muốn ăn, nhưng bụng thì lại cảm giác rất đói, thậm chí còn réo um lên biểu tình.

“Tiểu thư, nhanh ăn đi” tiểu nha đầu lại nhìn Ninh Thư giục “tiểu thư, thân thể quan trọng a”.

Ninh Thư nhắm mắt lại, quay mặt qua tiểu nha đầu nói “Ta khô miệng, rót cho ta chén nước trước.”

“Được” Tiểu nha đầu lập tức rót chén nước đưa cho Ninh Thư.

Ninh Thư vươn bàn tay mập mạp ra tiếp chén nước, uống một hơi hết sạch, xong mới có cảm giác dễ chịu hơn một chút, cũng không biết có phải do cơ thể này quá béo hay không, mà Ninh Thư có chút cảm giác đầu óc choáng váng, hoa mắt, chóng mặt, đầu thì ong ong.

“Tiểu thư, mau uống chút canh, ngươi đã một ngày không ăn cơm rồi” Tiểu nha đầu lại sốt sắng đưa bát canh đến trước mặt Ninh Thư, trong đó còn thấp thoáng nhìn thấy mấy khối thịt, còn có một ít hành lá cắt nhỏ chìm nổi, có vẻ rất thơm nữa.

Cơ mà nhìn quá ngấy, tại sao không vớt hết váng mỡ trên đó đi vậy?

Ninh Thư hỏi: “Ta làm sao vậy?”.

“Tiểu thư, ngươi đã quên, ngươi trước đó khóc ngất đi ở linh cữu lão gia” Tiểu nha đầu mở to đôi mắt trong veo mà nhìn Ninh Thư chằm chằm.

Ninh Thư:…

Ninh Thư lúc này mới để ý quần áo mà nha hoàn đang mặc trên người là một bộ đồ đơn màu giản dị.

Cha vừa qua đời, mà còn nấu cả bát thịt heo lớn như vậy??

“chuẩn bị cho ta ít thức ăn chay, phải giữ đạo hiếu” Ninh Thư nói, thế giới cổ đại vô cùng chú ý đạp hiếu, thân thể này phụ thân vừa mất, ăn mặn dễ dàng chọc phải phiền toái không đáng có. Hơn nữa, nhìn đồ đạc bày biện trong phòng thì gia đình này không giàu có cũng thuộc tầng lớp có quyền thế.

Vậy quy củ các thứ càng phải chặt chẽ, nghiêm khắc hơn bình thường nữa.

Tiểu nha đầu nghe Ninh Thư nói muốn ăn đồ chay, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sau đó nói:”Tiểu thư không cần lo lắng, Cố đại thiếu nói qua, tiểu thư muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, không cần để ý quá.”

Cố đại thiếu lại là ai? Muốn ăn cái gì liền ăn cái đó? Người cổ đại giữ đạo hiếu ba năm, không sai biệt lắm thì cuộc sống cũng gần như đi tu vậy. Cố đại thiếu nói vậy có mục đích gì?

“Ta tâm tình không tốt, không muốn ăn đồ vật quá nhiều dầu mỡ, làm cho ta mấy món thanh đạm, như cháo hoa cũng được”. Một ngày không ăn cái gì, vừa tỉnh lại còn nuốt hết cái bát canh mỡ màng to sụ kia xuống bụng, bụng dạ không sao mới là lạ, khéo còn tiêu chảy cũng nên.

Tiểu nha đầu vẫn giữ khuôn mặt đầy kinh ngạc, bát móng heo bưng trên tay, hỏi lại:”Tiểu thư, thật không uống?”

“Ừ!” nàng gật đầu.

Tiểu nha đầu bưng canh móng heo đi rồi.

Ninh Thư cảm thấy cơ thể hết sức khó chịu, có điều, trước mắt đã biết được một tin tức, chính là cha của thân thể này vừa qua đời, bây giờ chắc là vẫn chưa có đưa tang.

Tiểu nha đâu rất nhanh đã quay lại, Ninh Thư nói “lại rót cho ta chén nước.”

Nha đầu rất nhanh nhẹn đưa chén trà cho nàng.

Ninh Thư uống xong một ngụm, quay sang nhìn tiểu nha đầu nói “Chúng ta cùng chơi một trò chơi gọi là ‘ta hỏi ngươi đáp’, đáp không đúng sẽ bị phạt, đáp đúng sẽ có thưởng, hiểu không?”

“Được ạ” Tiểu nha đầu gật như bằm tỏi.

“Ngươi tên là gì? Ninh Thư hỏi.

“Nô tì kêu Hỷ Đào.”

“Đáp đúng.”

“Ta tên gọi là gì?”

“Tiểu thư tên gọi là Phương Lan Tâm “

“Cố đại thiếu ngươi vừa nói là ai?”

“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Hỷ Đào nhịn không được, nghi hoặc hỏi lại Ninh Thư.

“Ta không phải đang hỏi ngươi sao?” Ninh Thư mặt tỉnh bơ, tay bưng chén trà lên uống một ngụm.

“Nga, Cố đại thiếu, Mạc nhị thiếu, Lê thiếu gia, đều là phu quân của tiểu thư ngươi..”

“Phốc, khụ khụ khụ khụ…” Ninh Thư sặc đến phun cả lá trà trong miệng ra, nước trà nóng bị sặc làm rát cả cổ họng nàng.

“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Hỷ Đào vội vàng vươn tay vỗ vỗ Ninh Thư như an ủi hậu bối, “Tiểu thư không có việc gì đi?” lại lấy khăn tay ra lau vệt nước trên khóe miệng Ninh Thư.

Ninh Thư bị một phen sặc đến chảy cả nước mắt “ Cũng không có việc gì, chỉ là uống nhanh quá nên bị sặc thôi”.

“Bọn họ đều là phu quân của ta?” Ninh Thư khẽ nhếch miệng hỏi.

“Đúng vậy, họ đều là người được đề cử làm phu quân của người, bọn họ đều là nghĩa tử của lão gia. Nói là nghĩa tử, kỷ thực đều là người được đề cử làm phu quân của tiểu thư. Lão gia nói, tiểu thư thích ai, thành thân với ai thì lão gia liền đem gia tài bạch triệu giao cho người đó kế thừa.”

Ninh Thư:..

Cũng có thể, này cũng quá cường thế đi.

Ninh Thư ho khan một tiếng, hỏi tiếp “Nhà của chúng ta làm về nghành nghề gì?”

“Cái gì cũng đều làm nha, bán vải, mua bán lá trà, thảo dược,.. có thể kiếm tiền thì lão gia đều làm hết” Hỷ Đào nói.

Đáng tiếc, lão gia tử đã chết.

Nàng không có cốt truyện, không có ký ức, còn phải chuẩn bị đối mặt với ba vị phu quân được đề cử đó nữa.

“Ta đây thích ai?” Ninh Thư hỏi.

“Tiểu thư, cái này nô tỳ cũng không phải rất rõ ràng, Cố đại thiếu Cố Duệ thành thục, ổn trọng, tiên thư đạm nhiên, vẫn luôn giúp lão gia chăm sóc sinh ý, là tình nhân trong mộng của rất nhiều cô nương trong trấn chúng ta. Mạc nhị thiếu… Mạc nhị thiếu..”

“Mạc nhị thiếu làm sao?” Ninh Thư hỏi.

“Mạc nhị thiếu Mạc Tuyệt Trần yêu nghiệt mị hoặc, chính là làm việc quá tùy tiện, toàn xem tâm trạng chính mình mà làm, nô tỳ có lần nhìn thấy hắn cho người đánh chết một cái nô tài, hắn còn ở bên cạnh cười tủm tỉm mà nhìn..” Hỷ Đào vừa kể vừa run rẩy, hiển nhiên rất sợ Mạc Tuyệt Trần này.

“Thế còn lão tam?” Ninh Thư sống không còn gì luyến tiếc hỏi.

“Lê thiếu gia cùng tiểu thư tuổi tương đương, thiếu niên anh tuấn, lãng mạn đa tình, tiểu thư thích cùng Lê thiếu gia nói chuyện nhất” Hỷ Đào nói.

Ninh Thư:…

Ba người này đem đến cho Ninh Thư ấn tượng ban đầu đều là nhân trung long phượng, như thế nào lại tụ tập hết ở cùng trong ngôi nhà nhỏ này vậy?

“Cha ta là chết như thế nào?: Ninh Thư đem chén trà đưa cho Hỷ Đào cất đi, cũng không dám vừa nói chuyện vừa uống nữa.

“Tiểu thư, người không nhớ sao, lão gia là nhiễm dịch bệnh.” Hỷ Đào nhìn chằm chằm Ninh Thư.

“Cha a….” Ninh Thư liền rơi nước mắt.

Khóc đến thương tâm.

Bình luận

Truyện đang đọc