BÚT KÝ PHẢN CÔNG CỦA NỮ PHỤ PHÁO HÔI

Editor: AnGing 

2333 rất sợ linh hồn Ninh Thư sẽ hỏng mất, người chơi bởi vì làm quá nhiều nhiệm vụ, tinh thần thừa nhận không nổi, trực tiếp hỏng luôn, tự nhiên cũng liền tan thành mây khói.

Cho nên nhiệm vụ giả không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ, còn phải điều giải tâm lý xủa bản thân, nếu vượt quá giới hạn thì sẽ không có biện pháp.

Có nhiệm vụ giả trở nên thích giết chóc, có nhiệm vụ giả tâm tính thất thường, ỷ vào năng lực của mình giảo phong giảo vũ ở thế giới nhiệm vụ, trực tiếp thoái vị hỏng luôn.

Ninh Thư cảm thấy mình làm kiêu, vốn dĩ là người nên chết, đạt được cơ hội như vậy, quả thực chính là chuyện thiên hạ rớt bánh có nhân, chỉ cần bảo trì bản tính, không có gì không qua được.

Ninh Thư ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu hấp thu không gian vật chất phong phú linh hồn, giống như 2333 nói giống nhau, cô ở một mức độ nào đó được xem là trường sinh, tuy rằng tồn tại với dạng linh hồn, nhiệm vụ thất bại tự nhiên chính là thất bại.

Cho dù hiện tại Ninh Thư đã chết, cô cũng không có gì tiếc nuối.

"Ninh Thư, cô không sao chứ."

2333 hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư mở to mắt, nghe được 2333 nói, trong lòng ấm áp.

"Tôi không có việc gì, tôi rất khoẻ."

"Hô, vậy thì tốt, còn tưởng rằng mình phải bị ném trở lại trạm cách thức hóa chứ, làm tôi sợ muốn chết."

2333 may mắn nói.

"Còn may cô không có việc gì."

Ninh Thư: "......"

Ninh Thư nhắm mắt lại, không hề để ý tới 2333, nỗ lực hút vật hất trong không gian hệ thống, Ninh Thư muốn linh hồn của mình mạnh hơn một chút.

Không biết qua bao lâu, Ninh Thư mở to mắt, trong lòng cảm giác nhẹ nhàng, nói với 2333.

"Chúng ta bắt đầu nhiệm vụ đi."

"Được rồi."

2333 nói xong, ninh thư liền cảm giác được một cơn choáng váng, choáng váng không bao lâu, hiện tại linh hồn Ninh Thư mạnh rồi, thậm chí có thể cảm giác rõ ràng linh hồn của mình dung nhập vào thân thể.

Chờ thích ứng, bên tai Ninh Thư đã nghe được tiếng khóc thút thít của một bé trai bên tai cô, trong miệng oa oa gọi mẫu hậu mẫu hậu, bên cạnh còn có người khuyên giải đứa nhỏ này, nhưng đứa nhỏ này vẫn khóc rất thương tâm.

Ninh Thư mở mắt, tròng mắt chuyển động thì thấy một em bé trắng trẻo ghé vào mép giường khóc.

"Hoàng Hậu nương nương tỉnh, nương nương."

Cung nữ hầu hạ bên cạnh lập tức vui vẻ nói.

"Mẫu hậu, mẫu hậu."

Bánh bao nhỏ cầm lấy tay Ninh Thư, đôi mắt ướt dầm dề nhìn cô, lầm người xem mềm nhũn.

Ninh Thư mở miệng an ủi.

"Mẫu hậu không sao, đừng khóc."

Ninh Thư muốn đứng lên, nhưng thân thể này rất nặng nề, cảm giác hô hấp không thuận, ngực ẩn ẩn đau.

Chắc là do tâm bệnh, tích tụ nhiều, Ninh Thư tốt xấu gì cũng từng theo thần y học tập y thuật một thời gian, nói trắng ra chính là tự mình tức giận thành bộ giác này.

"Đỡ ta, đỡ bổn cung lên."

Ninh Thư suy yếu nói với cung nữ.

"Mẫu hậu, nhi thần đỡ người."

Bánh bao nhỏ vốn dĩ chỉ là một đứa bé con, đại khái mới có bốn năm tuổi, trên mặt còn vương nước mắt, đỡ cánh tay Ninh Thư, khuông mặt nghẹn đến đỏ bừng. 

Trong lòng Ninh Thư cảm thấy ấm áp mềm mại, hẳn là phản ứng của thân thể này, Ninh Thư lại không thích ứng, mẹ nó cô lại thành mẹ của con nhỏ.

Cung nữ lại đỡ Ninh Thư dậy, cô dựa lưng vào đệm mềm, nhìn bánh bao nhỏ, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nói với hắn.

"Mẫu hậu không sao, con đừng lo lắng."

"Mẫu hậu, nhi thần sợ quá, sợ mẫu hậu rời khỏi nhi thần, nhi thần sau này sẽ không bao giờ nghịch ngợm, nghiêm túc đọc sách làm phụ hoàng vui vẻ."

Bánh bao nhỏ túm chặt tay Ninh Thư.

Ninh Thư nói với bánh bao nhỏ.

"Mẫu hậu không sao, mẫu hậu vĩnh viễn sẽ không rời khỏi con."

Ninh Thư nhẫn nại dỗ đứa bé này, cảm giác đầu choáng váng, tim đâp nhanh khó thở, thể chất của thân thể này thật quá kém, Ninh Thư nói mấy câu đã thấy mệt. 

"Đi xuống rửa mặt đi."

Ninh Thư sai cung nữ mang đứa bé đi, bánh bao nhỏ lưu luyến không rời nhìn cô, nhưng vẫn nghe lời mà đi xuống với bà vú. 

Đứa nhỏ vừa đi, Ninh Thư xờ mô hôi lạnh đầy đầu, chỉ mới động một lát như vậy thôi, mà cả người đã đầy mồ hôi. 

"Nương nương, nên uống thuốc." 

Cung nữ bưng thuốc lại đây, Ninh Thư cầm chén thuốc ngửi ngửi, chỉ là một ít thuốc bổ, không có độc, nhưng chẳng có tác ninh thư đoan quá chén thuốc nghe nghe, đều là một ít bổ dưỡng dược, cũng không có độc, nhưng không có tác dụng gì với thân thể này cả.

Nguyên chủ suy nghĩ quá nhiều.

"Mang xuống, bổn cung muốn nghỉ ngơi." 

Ninh Thư nhàn nhạt nói.

Cung nữ hơi do dự, liếc mắt nhìn Ninh Thư một cái, cúi đầu nói.

"Thái y nói, nương nương phải uống thuốc đúng giờ giấc."

"Bổn cung trong lòng hiểu rõ, đi xuống."

Ninh Thư rất không kiên nhẫn, cung nữ lập tức bưng chén thuốc đi xuống.

Ninh Thư nằm xuống, chuẩn bị tiếp thu cốt truyện.

Nguyên chủ là Hoàng HậuYến Quốc, tên là Tiêu Tiêu, tổ phụ là đại nguyên soái tay cầm binh quyền, trong lúc hoàng tử tranh nhau ngôi vị, nguyên chủ là phi tử mà các hoàng tử lúc ấy muốn đoạt, nhưng cuối cùng Tiêu Tiêu lựa chọn đương kim Hoàng Thượng, là tứ hoàng tử Hoắc Khanh lúc trước.

Tứ hoàng tử được phủ nguyên soái trợ giúp, hơn nữa bản thân Tứ hoàng tử cũng là mọt người đàn ông có bản lĩnh, thành công bước lên ngôi vị hoàng đế, nguyên chủ cũng trở thành Hoàng Hậu.

Hoắc khanh rất thâm trầm, lạnh nhạt, không hề quan tâm đến nữ nhân, đối với nữ nhân hậu cũng càng không có một chút hứng thú, nguyên chủ gả cho Hoắc Khanh 5 năm mới sinh được một cục cưng, chính là bánh bao nhỏ vừa rồi, Hoắc Thừa Vọng. 

Tiêu Tiêu nỗ lực xử lí tốt hậu cung, không để Hoắc Khanh nhọc lòng, mỗi tháng Hoắc Khánh sẽ đến cùng của nàng ngồi một chút, có khi lăn giường với Tiêu Tiêu, sau khi nguyên chủ sinh Hoắc Thừa Vọng, vẫn luôn muốn sinh con, nhưng trước sau cũng không mang thai được, cũng đành từ bỏ, đem tất cả hy vọng đều đặt lên người Hoắc Thừa Vọng, bây giờ Hoắc Thừa Vọng là một đứa trẻ, lại bị nguyên chủ ép đọc sách. 

Hoắc Khanh cũng bồi dưỡng Hoắc Thừa Vọng trở thành người thừa kế, Tiêu Tiêu là nữ nhân, hơn nữa là Hoàng Hậu, nàng dần dần cảm giác được trong lòng Hoắc Khanh không yêu mình, lúc trước cưới nàng chẳng qua để được sự trợ giúp của tổ phụ mình.

Chẳng qua Hoắc Khanh lớn lên cao lớn anh tuấn, hơn nữa lại là hoàng đế, Tiêu Tiêu cũng đặt tình cảm lên người Hoắc Khanh, nỗ lực làm tốt chuyện thê tử nên làm, vốn tưởng rằng cứ như vậy sinh hoạt đến già, sau đó chôn cùng phần mộ với Hoắc Khanh, nhưng vận mệnh lại bị bẻ cong. 

Chuyện này bắt đầu từ khi Hoắc Khanh đến bãi săn săn thú mang về một con hồ ly màu bạc, con hồ ly này cực kỳ thông minh, rất có tính người, Hoắc Khanh rất sủng ái con hồ ly này. 

Bất luận làm chuyện gì cung mang theo con hồ ly này, thời điểm ăn cơm, hồ ly ngồi xổm trên bàn ăn chân gà, lúc ngủ cũng là cùng nhau, ngay cả tắm gội cũng cùng nhau, ngoại trừ khi thượng triều, Hoắc Khanh và con hồ ly này như hình với bóng. 

Hoắc Khanh càng không tới hậu cung, ngay cả mười lăm mỗi tháng cũng không đến cung của hoàng hậu, cơ bản mấy tháng rồi chưa thị tâm hậu cung. 

Quả thực quá không bình thường, một người nam nhân như Hoắc Khanh đột nhiên không có nhu cầu, xem tất cả nữ nhân trong hậu cung như đã chết, rõ ràng có nam nhân nhưng lại giống như thủ tiết vậy, bị một đám nữ nhân hậu cung khóc sướt mướt dưới, nguyên chủ quyết định đi hỏi Hoắc Khanh một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc