Dịch: Gin
Ninh Thư ra khỏi phòng điều khiền, tùy tiện tìm một căn phòng, ngả lưng nằm xuống giường.
Mặc kệ thế nào cũng phải ngủ một giấc trước đã, Ninh Thư cảm thấy từ khi bắt đầu tiến vào thế giới này, cô chưa có được một giấc ngủ nào hoàn hảo trọn vẹn.
Nhiệt độ ban ngày của Selde quá cao, còn ban đêm thì lạnh như trong hầm băng, vì vậy không thể nào ngủ ngon được, lúc nào cũng sống trong trạng thái nơm nớp lo sợ, sợ rằng lỡ ngủ say sẽ bị đông lạnh mà chết, ban ngày có thể ngủ, nhưng lại phải ra ngoài bới rác tìm đồ ăn.
Bằng không, nhịn đói một ngày, tới tối lại cũng không ăn nữa để thế chịu lạnh, thật sự sẽ chết mất.
Nằm trên một chiếc giường sạch sẽ thoải mái, Ninh Thư cảm thấy cuộc đời thật sự quá hạnh phúc, hạnh phúc đến muốn khóc.
Quá không dễ dàng.
Alvis tới gõ cửa vài lần, cũng không đánh thức được Ninh Thư dậy, đành mặc kệ.
Ninh Thư không biết bản thân đã ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại, thân thể nhũn như chi chi, toàn thân đau nhức.
Cũng không biết trên phi thuyền có linh khí không, Ninh Thư xếp bằng trên giường, bắt đầu tu luyện.
Linh khí có rất ít, song không khí tươi mát, sạch sẽ hơn rất nhiều so với ở Selde.
Có lẽ có thể tạo được dưỡng khí, tạo được các chất cần thiết cho cơ thể.
Mặc dù linh khí thiếu thốn, nhưng Ninh Thư vẫn không ngừng tu luyện, có thể giảm bớt mỏi mệt thân thể cũng là một chuyện tốt.
Mãi cho đến khi Alvis tới gõ cửa lần nữa, Ninh Thư mới dừng việc tu luyện lại, Ninh Thư đứng dậy mở cửa, nhìn Alvis ngồi trên một chiếc xe lăn hoàn toàn mới.
“Uống cái này đi.” Alvis đưa cho Ninh Thư một cái ống, bên trong đựng một ít chất lỏng.
Ninh Thư suy đoán nói: “Dịch dinh dưỡng?”
Alvis gật gật đầu, “Uống đi, có thể cải thiện cơ thể được một chút, người của tinh cầu Selde, lúc nào cũng như trong tình trạng đèn cạn dầu.”
Ninh Thư ngẩng đầu, uống hết dịch dinh dưỡng trong ống, dịch dinh dưỡng có hương vị mát lạnh, như nước bạc hà vậy.
Qua một thời gian, dạ dày từ từ ấm lên, cảm giác có một nguồn năng lượng ấm áp từ dạ dày truyền đi khắp cơ thể, vô cùng thoải mái, cơ thể như được sống lại.
Một ít năng lượng tụ tập tới đan điền, tạo thành khí kình nhỏ như sợi tóc, khí kình bắt đầu chậm rãi chữa trị thân thể.
Đây chính là thứ tốt.
Ninh Thư hỏi: “Cậu uống chưa?”
Alvis nói: “Tôi uống rồi, đám người Vivian cũng đã uống hết rồi.”
Ninh Thư nghĩ nghĩ nói: “Cậu muốn đưa Vivian và Owen tới tinh cầu Omega luôn sao?”
“Chắc chắn sẽ dẫn Vivian theo, cả anh trai cậu ấy cũng vậy, bọn họ đều đã đi theo tôi rất lâu rồi.” Alvis nói.
Ninh Thư gật gật đầu, sống trên Selde tràn ngập khó khăn, thoát khỏi Selde, cuộc sống vẫn khó khăn như thường.
Ninh Thư phát hiện nếu cô thật sự tới tinh cầu Omega, cô chẳng có lấy một kỹ năng để kiếm sống.
Chẳng lẽ vẫn phải đi nhặt rác?
Còn nói muốn trở thành cơ giáp sư cường đại, cao quý, ngay cả dạ dày của mình cũng không lấp đầy được thì nói gì tới cơ giáp.
Cơ giáp là thứ đồ vật cao quý và hiếm có tới cỡ nào cơ chứ.
Yêu cầu các loại kim loại quý hiếm, lại còn phải mời cơ giáp sư chế tạo giúp đỡ chế tạo.
Chỉ cần ngẫm nghĩ lại, Ninh Thư lập tức cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, mục tiêu chẳng khác gì sao xa trên bầu trời.
Chắc nên đặt một mục tiêu nhỏ trước, ví dụ như sống sót, tìm kiếm một nghề mưu sinh.
Ninh Thư cảm thấy những kỹ năng trước đây của cô hoàn toàn vô dụng trong Tinh Tế, làm luật sư, a ha, ở nơi cường giả vi tôn, pháp luật về cơ bản chỉ là trò đùa.
Giặt giũ nấu ăn?
Nhà người ta có robot, hightech các kiểu, có vấn đề gì cũng giải quyết được hết.
Ninh Thư nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy lấy chén bể xin cơm ăn là tốt nhất.
Không đúng tí nào, hoàn toàn là phế vật.
“Người của Selde có ổn không?” Ninh Thư hỏi, nhiều người ở chung với nhau, khẳng định sẽ có chuyện.
Alvis nhàn nhạt nói: “Có người nháo sự, Owen đã giết chết, lấy súng bắn luôn, thành một dúm tro tàn, tạm thời thành thật.”
Giết gà dọa khỉ.
“Một số người không hài lòng, còn muốn cướp lấy phi thuyền, bọn họ cướp được phi thuyền thì có ích lợi gì, cũng chỉ muốn ôm hết thức ăn trên phi thuyền vào trong tay mình, thật đúng là ếch ngồi đáy giếng.”
Alvis nhàn nhạt nói: “Để cho bọn họ lên được phi thuyền thực sự là quá nhân từ.”
Nếu những người này còn ở lại trên tinh cầu Selde, khẳng định sẽ chết, hơn nữa tinh cầu Selde đã bị thiêu trụi.
Ninh Thư gật đầu, không bày tỏ thái độ, chỉ sợ phi thuyền sẽ trở nên hỗn loạn.
“Tinh cầu kế tiếp có xa lắm không?” Ninh Thư hỏi.
“Đầu não nói khoảng mấy chục năm ánh sáng.” Alvis nói.
Ninh Thư:……
Ninh Thư bấm ngón tay tính toán, vận tốc ánh sáng là khoảng 300000km/s, 1 giờ là 300000km nhân với 60, tức 18 triệu km, 1 ngày 24h, lấy 18 triệu km nhân 2, một năm 365 ngày,…… =))))
Unbelievable, Ninh Thư không tính nổi.
Khoảng cách này Ninh Thư có nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Ninh Thư dừng việc tính toán lại, trực tiếp hỏi: “Khi nào chúng ta tới nơi?”
“Chắc phải mất một khoảng thời gian.”
Alvis đẩy xe lăn đi ra ngoài, nói với Ninh: “Chị nghỉ ngơi tiếp đi, còn lâu mới tới tinh cầu tiếp theo.”
Ninh Thư đóng cửa lại, bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, thân thể này thật sự quá tệ, tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, có thể thong thả chữa trị thân thể, giúp sống lâu thêm một chút.
Sau khi tu luyện, Ninh Thư đi theo Alvis học điều khiển phi thuyền, nếu sau này đánh không lại, có thể lái phi thuyền chạy trốn cũng tăng khả năng thoát thân.
Ninh Thư đi vào phòng điều khiển, thấy Alvis đang nói chuyện với Vivian.
Ninh Thư rút chân lại, có thể đừng quấy rầy tới vợ chồng son người ta được không.
“Elisa……” Vivian vẫy tay gọi Ninh Thư, Ninh Thư đi qua, “Mấy đứa đang chơi gì vậy?”
“Alvis đang kể truyện cổ tích cho em nghe.” Vivian nói.
Ninh Thư không như Vivian thích nghe truyện cổ tích, lập tức hỏi: “Truyện gì?”
“Là truyện về tình yêu giữa cơ giáp sư cường đại và một cô gái bình thường, quá trình cực kỳ kinh tâm động phách.” Mặt Vivian tràn đầy khát khao nói, “Quá tốt đẹp.”
Ninh Thư:……
Ninh Thư nhìn Alvis, thằng bé còn kể truyện cổ tích kiểu này à.
Ninh Thư nhìn Vivian hỏi: “Sao lại tốt đẹp cho được, có rất nhiều người xấu vì để bắt được cơ giáp sư, giết được cơ giáp sư, chúng sử dụng honeytrap, dùng những cô gái xinh đẹp để làm mồi dụ, khiến cơ giáp sư mắc mưu?”
“Sao chị biết vậy, Alvis cũng kể truyện này cho chị nghe rồi à?” Vivian kinh ngạc hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư:……
Dựa theo logic phân tích, tổ hợp cơ giáp sư cường đại và cô gái bình thường, cô gái sẽ phụ trách việc yếu đuối nhu nhược, còn cơ giáp sư sẽ trở thành chú lính chì dũng cảm, hoặc làm anh lính cứu hỏa gan dạ, loại truyện này cô thuộc nằm lòng rồi.
Anh hùng cứu mỹ nhân, truyện cổ tích mười truyện thì đến mười một truyện đều có motip như vậy.
Công chúa Bạch Tuyết bị vướng đờm trong cổ họng, hoàng tử nhìn thấy nên giúp Bạch Tuyết hút đờm ra, thế là công chúa Bạch Tuyết có thể hít thở được.
Đúng vậy, là như vậy đấy, dù sao cũng là hoàng tử trao tặng nụ hôn giúp công chúa Bạch Tuyết tỉnh lại mà.
Vivian vẫn chưa khống chế được trái tim thiếu nữ hường phấn của mình.
Ninh Thư hỏi: “Thế kết cục là sao, người xấu giết con tin, cô gái bình thường đã chết?”
=)))))